Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 910: Thăm hỏi lãnh đạo cũ.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại không mấy lo lắng. Cả đời mình, từ trước đến nay đều là kiếm tẩu thiên phong. Dường như, không mạo hiểm sẽ không phải là Nhiếp Chấn Bang. Hiện giờ, vị sắp lui xuống này năm nay mới 78 tuổi mà thôi.
Nghe những lời này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu tính toán. 78 tuổi. Tuổi trong thể chế có thể tính theo tuổi mụ cũng có thể tính theo tuổi thực. Dựa theo số tuổi 78 và tuổi về hưu là 69 để tính, như vậy xem ra, người nàycùng thời với Viên tổng. Hơn nữa, nếu đoán không sai lời, người này, hẳn là một trong Cửu Đỉnh thời đó. Khó trách Phương Lê và Lương Viễn lại lo lắng như vậy. Dù sao cũng là một trong số ít nhân vật đỉnh cao. Cho dù lui xuông, cũng vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Lúc ấy, hẳn không phải là Trang Ái Quốc. Mặt khác, cũng không có khả năng là đồng chí Viên Khang An và đồng chí Vân Ba. Khi đó trong bộ máy, trong chín người còn lại hẳn là bao gồm Thẩm Tu Siêu và Lãnh Vân Phi. Như vậy, cũng chỉ còn lại bốn người. Trong số bốn người này. Lớn lên ở thánh địa, sinh ra ở Hồng Giang, vậy chỉ có một người. Trước tham chính thảo luận cho cơ quan Chính phủ, Phương Mậu gia, Phương lão.
Nghĩ tới đây. Nhiếp Chấn Bang liền hít một luồng khí lạnh. Người này cũng là một nhân vật lợi hại. Khó trách, Liễu Dũng này cả đoạn đường thuận buồm xuôi gió.
Ông cụ này, tính tình cổ hủ và nóng nảy. Điều này mọi người đều biết. Lần này, đến Hồng Giang, thật sự phải chú ý cẩn thận, sợ cũng không phải sợ, nhưng, nếu chẳng may thật sự xảy ra chuyện gì, mọi người đều mất mặt mà lại không được tác dụng gì.
Tiếp đó, liền rảnh rỗi nói chuyện quan trường ở thủ đô. Khi ra về, Phương Lê lại nhắc nhở Nhiếp Chấn Bang, tốt nhất là đến một số Bộ và Uỷ ban trung ương, xin một số chính sách hỗ trợ.
Sau khi tiễn hai người, Nhiếp Chấn Bang liền đi thang máy riêng tới tầng 9. Lúc này, sào huyệt ân ái của mình và mấy cô nương An Na, cũng có vẻ lạnh lẽo.
Trang sức đẹp đẽ quý giá, thiết kế như hoàng cung, cũng không mang lại được sự ấm áp. Ngược lại còn có vẻ lạnh lẽo. Căn phòng được vệ sinh sạch sẽ. Đoán là, mỗi ngày Lý Xuân Sơn đều sắp xếp nhân viên qua đây vệ sinh.
Ngồi trên sô pha, lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Trần Nhạc. Lúc này đã là rạng sáng rồi, nhưng, Nhiếp Chấn Bang cho rằng, cú điện thoại này nhất định vẫn phải gọi.
Sau một lúc lâu, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Trần Nhạc, rất rõ ràng, nhưng, cũng có thể nghe được một chút hương vị mơ hồ.
Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Lão Trần, đang ngủ à? Nói cho anh một chuyện, lần này, tổ chức chuẩn bị giao cho anh thêm một số trọng trách. Đoán chừng, khoảng ngày mai, Ban Tổ chức Trung ương bên này, sẽ có người liên lạc với anh, tìm anh nói chuyện. Lần này, tôi được điều đến tỉnh Hồng Giang, tôi chuẩn bị để anh đến trước, dọn dẹp trạm kế tiếp một chút, tiến đến Hồng Giang, đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm nhiệm Giám đốc sở Công an.
Những lời này, đối với Trần Nhạc mà nói, thật sự là hết sức bất ngờ, hạnh phúc. Thật sự là quá bất ngờ, Trần Nhạc đứng bật dậy làm cho bà xã ngủ ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Trần Nhạc vui sướng, bộc lộ trong lời nói, cố kìm xúc động nói:
- Ông chủ, tôi nghe lời anh. Tôi nhất định giúp anh làm tốt công tác.
Thăng quan phát tài. Đây là chuyện đáng để vui mừng, Trần Nhạc có biểu hiện như vậy cũng là rất bình thường, Nhiếp Chấn Bang không thèm để ý, cười nói:
- Lão Trần, lần này, sau khi anh qua đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tình hình của Hồng Giang có chút phức tạp. Sau khi anh đến, phải đến Sở Công an, phải tìm hiểu cụ thể, nắm chắc công tác của mình. Những thứ khác, chờ tôi đến rồi nói sau.
Nhiếp Chấn Bang bên này, một đêm không có chuyện gì xảy ra, nhưng, Trần Nhạc thì cả đêm không ngủ được. Suốt đêm gọi bà xã, thương lượng chuyện nhà tạm thời sẽ không nói đến.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang vẫn rất đúng giờ. Hơn sáu giờ, liền dậy, đi một bài quyền, tinh thần có vẻ sảng khoái. Tới khoảng bảy rưỡi, Lý Xuân Sơn sắp xếp xong xuôi, nhân viên phục vụ liền đưa bữa sáng tới.
Bữa sáng là trứng gà tươi và sữa, rất thông thường. Lý Xuân Sơn ngồi ở bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang dặn dò nói:
- Xuân sơn, lát nữa cậu sắp xếp cho tôi một chiếc xe, mấy ngày nay tôi cần dùng có chút chuyện. Mặt khác, trang trí lại trên này một chút, cứ dựa theo thiết kế trước kia mà tiến hành. Đến lúc đó, các chị của cậu sẽ trở về ở. Mặt khác, cậu phái một người, đến Hồng Giang một chuyến, mua cho tôi hai căn nhà ở gần Tỉnh ủy Hồng Giang, không cần một phòng đơn. Tốt nhất là hai phòng đơn, nhưng vách tường phải liền kề nhau. Làm cho tôi một cửa ngầm, trang trí cẩn thận.
Sau khi dặn dò, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới xuống nhà, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, đi về hướng nội các Chính phủ.
Đến nội các Chính phủ, Nhiếp Chấn Bang cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Nhất định phải tới chỗ đồng chí Mộc Định Kiên một chuyến. Khi ở tỉnh Dự Châu. Bất kể là Lý Thái Thạch hay Trần Nhạc, Mộc Định Kiên đều khá chiếu cố.
Lại nói, trạm đầu tiên của mình chính là ở Đoàn thanh niên. Lúc ấy, Mộc Định Kiên là Bí thư đứng đầu, cũng có thể tính là lãnh đạo đừng đầu của bát kinh.
Xe là dạng xe của Quân khu Thủ đô. Xem hãng xe hình như chiếc xe này trước kia là của An Na. Lý Xuân Sơn thật ra khá hiểu chuyện, không có phái xe thường dân. Như vậy, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, đúng là thuận tiện rất nhiều. Ở thủ đô này, không có một đơn vị bảo mật nghiêm ngặt nào là không vào được.
Xe trực tiếp lái vào trong cửa lớn của nội các Chính phủ, dừng lại ở bãi đỗ xe. Lúc này Nhiếp Chấn Bang mới lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Bí thư Mộc Định Kiên.
Trước đó Nhiếp Chấn Bang cũng đã thám thính qua. Khoảng thời gian này, Mộc Định Kiên không xuống thị sát công tác, cũng không đi ra ngoài phỏng vấn.
Rất may, lúc này, Mộc Định Kiên đang có có nửa giờ rảnh rỗi. Tòa nhà xử lý công việc của nội các Chính phủ, tầng trệt cũng không cao, bên trong là nội bộ nội hải, bên cạnh là nhà đại hội.
Trên thực tế, các Bộ trong nội các Chính phủ đều được phân tới những địa điểm làm việc khác nhau. Thực sự làm việc ở nội các Chính phủ, ngoài các đại lãnh đạo thủ trưởng ra, cũng chỉ có văn phòng làm việc ở bên cạnh.
Bốn tầng nhỏ, ẩn mình dưới tán cây râm mát. Có điều, hiện giờ, đang là giữa mùa đông, lá cây tàn lụi, không có cảnh sắc gì đẹp, ngược lại còn có chút cảm giác hiu quạnh.
Đi thẳng lên tầng tới văn phòng Mộc Định Kiên sườn đông ở tầng bốn, gõ cửa, bên trong, truyền tới một giọng nói:
- Vào đi!
Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Đại thư ký Tương Nghĩa Đào liền đứng lên, mỉm cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang đến đây.
Xưng hô thế này cũng thực coi trọng, điều này chứng minh Tương Nghĩa Đào cũng biết Nhiếp Chấn Bang sẽ từ chức ở tập đoàn Hoa Hạ, mặt khác, xưng hô như vậy cũng có vẻ thân mật.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười một chút, gật đầu:
- Thư ký Tưởng, hân hạnh hân hạnh. Thủ trưởng ở bên trong à?
Gặp lại Mộc Định Kiên. So với mười mấy năm trước, Mộc Định Kiên có vẻ già đi rất nhiều, dù sao, cũng đã hơn 50 tuổi rồi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang qua đây, Mộc Định Kiên khẽ gật đầu, cười nói:
- Ngồi đi, sớm biết cậu sẽ đến nên cố ý bảo Tương Nghĩa Đào sắp xếp rảnh ra nửa giờ.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang nghiêm mặt nói:
- Thủ trưởng thần cơ diệu toán, tôi theo không được. Lần này, qua đây chính là đến thăm lãnh đạo cũng, mặt khác, cũng tới xin chỉ giáo.
Đối với chuyện Nhiếp Chấn Bang đi Hồng Giang. Mộc Định Kiên tất nhiên là biết. Loại chuyện này, Kiều tổng cũng không có thể vượt qua Mộc Định Kiên. Đối với tình hình của Hồng Giang, Mộc Định Kiên cũng rất quen thuộc.
Trầm mặc một chút, Mộc Định Kiên nhìn Nhiếp Chấn Bang, có chút cảm khái nói:
- Cậu đó, đoạn đường này của cậu, mỗi một bước đi đều phải run như cầy sấy đấy. Lần này, đến Hồng Giang sẽ vô cùng hung hiểm. Làm xong, mọi chuyện đều tốt, làm không tốt, cậu sẽ mất thể diện.
Lời này, Mộc Định Kiên nói rất thẳng thắn. Ý tứ cũng rất rõ ràng.làm xong. Chưa chắc đã đạt được nhiều công lao, nhiều lắm, xem như theo quy củ mà thôi. Nhưng, nếu làm không tốt, tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ.
Nhiếp Chấn Bang cười mỉa một chút, gật đầu nói:
- Lão lãnh đạo, tính cách tôi, ngài rất rõ ràng. Chuyện này tóm lại vẫn phải có người đi làm. Có làm tốt được hay không, trước tiên cứ bỏ đó đó. Tôi không thể phụ lòng tổ chức đã tín nhiệm. Thành hay không, cứ để đó đã. Lần này qua, không phải là muốn đến tìm lãnh đạo cũ xin chút kinh nghiệm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận