Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 817: Tốc độ của Ba Thục.

Nhiếp Chấn Bang nói như thế đã động được lòng dân, toàn bộ thời gian diễn thuyết không dài. Hơn nữa nói cũng không phải như mạnh như thác đổ gì mà tất cả những lời nói đều rất giản dị, mộc mạc.
Nhưng nói như vậy mới động vào lòng người nhất, càng dùng ngôn ngữ mộc mạc, giản dị càng khiến cho nhân dân cùng đồng lòng.
Vừa mới nói xong toàn thể mọi người vây xung quanh đều nổ tràng pháo tay ủng hộ, thấy cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang rất vui mừng, gật đầu...
Sau đó chương trình đã được giải tán, Nhiếp Chấn Bang và Phương Viên đi cùng nhau, đến cửa Thành ủy, bốn vị lãnh đạo của Hưng Châu đều tiễn Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn Phương Viên, Nhiếp Chấn Bang rất vui vẻ, cười nói:
- Phương Viên, lần này đến Hưng Châu, tôi rất thấy hài lòng vì những thứ nhìn thấy được, nghe thấy được. Khiến cho nhân dân đồng lòng. Lúc này thành phố Hưng Châu nhất định phải nắm bắt cơ hội giúp đỡ tài chính của Nhà nước, phải nắm bắt những cơ hội trước giờ chưa có, kiên định công tác chú trọng xây dựng kinh tế.
Phương Viên gật đầu, nét mặt lộ ra vẻ cảm kích, rất vui vẻ. Đã tiếp xúc với Chủ tịch Nhiếp Chấn Bang lâu như thế, tính cách Nhiếp Chấn Bang như thế nào Phương Viên cũng rất rõ, ngày thường không hề tồn tại phân biệt chức vụ.
Nếu như không làm tốt công việc của mình, cho dù là quan hệ có gần gũi như thế nào thì cũng bị mắng chửi thậm tệ, thậm chí là có thể bị cách chức. Nhưng nếu như làm tốt công việc, cho dù không có quan hệ gì thì cũng có khi Nhiếp Chấn Bang cũng có thể đề bạt.
Thái độ của Chủ tịch Nhiếp, trước giờ đều nhìn vào công việc, chứ không để ý đến người. Hôm nay, nét mặt ôn hòa của CChủ tịch, với những lời nói đó, chắc chắn là thực sự vừa lòng.
- Chủ tịch, xin Chủ tịch yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ nắm bắt môi trường và xu thế kinh tế, đồng tâm hiệp lực để xây dựng kinh tế, ở đây tôi cũng hứa rằng thành ủy quyết không khiến Chủ tịch thành phố Thanh Nguyên thêm bất kỳ rắc rối nào.
Phương Viên chủ động cam đoan.
Trong phòng của Chủ tịch Lãnh ở Bắc Kinh.
Lúc này cũng đã hai giờ sáng nhưng trong phòng Chủ tịch Lãnh đèn vẫn sáng. Vị đại quản gia của quốc gia lúc này vẫn còn đang vì nước vì dân, vì sự cường thịnh của quốc gia, vì cuộc sống của nhân dân mà hăng say lao động.
Là người đứng đầu của Chính phủ, công việc của Chủ tịch Lãnh, hoàn toàn có thể dùng từ trăm công ngàn việc để hình dung, xây dựng, phát triển kinh tế, vấn đề giáo dục, y tế, khoa học kỹ thuật, công nghiệp, nông nghiệp... tất cả đều tập trung ở đây.
Bên ngoài cửa văn phòng có tiêng gõ nhẹ, thư ký riêng Trương Hải từ ngoài tiến vào. Tuy Trương Hải là thư ký, nhưng là thư ký riêng của chủ tich Lãnh, cấp bậc của Trương Hải cũng là cấp thứ trưởng. Đồng thời, Trương Hải còn kiêm cả nhiệu vụ phó chủ nhiệm Văn phòng chính phủ.
Năm nay Trương Hải cũng bốn mươi mấy tuổi rồi, người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nhìn rất trầm ngâm và lão luyện, lúc này trong tay bưng một chén trà đặc, nhẹ nhàng đặt lên bàn của Chủ tịch, nhẹ nhàng nhắc:
- Chủ tịch, giờ đã là hai giờ sáng rồi ạ.
Trong lúc nói, Chủ tịch Lãnh bỏ chiếc kính ra, day day đôi mắt rồi cười nói:
- Trương Hải, đã hai giờ rồi sao? Đợi thêm chút nữa, cậu về trước đi. Tôi muốn xem bản báo cáo này, đây là báo cáo kinh tế hàng năm của tỉnh Ba Thục. Tôi rất hiếu kỳ, cậu Nhiếp Chấn Bang này rốt cuộc làm được thành tích gì cho Ba Thục.
Nghe thấy nói như vậy Trương Hải cũng ngây người, lập tức cười nói:
- Tỉnh Ba Thục? Nói đến tỉnh này tôi cũng biết một số chuyện, tốc độ tăng trưởng kinh tế năm nay của Ba Thục đạt kỷ lục 21.6%. Lần này sợ rằng Nhiếp Chấn Bang lại là trạng nguyên của năm rồi.
Trương Hải có ấn tượng sâu sắc với Nhiếp Chấn Bang, không nói về gia cảnh và năng lực nhà họ Nhiếp, không nói về gia thế nhà Nhiếp Chấn Bang, trước giờ ba đời lãnh đạo đều rất đề cao Nhiếp Chấn Bang, trước kia là Nam Lão, sau này đến Chủ tịch Thương và Bí thư Thẩm. Thậm chí chính Chủ tịch Lãnh cũng đã rất coi trọng Nhiếp Chấn Bang. Theo được biết, Nhiếp Chấn Bang có quan hệ mật thiết với đồng chí Kiều Dịch Nhân, khi còn ở Mân Nam, Nhiếp Chấn Bang đã từng là tay thủ tin tưởng của đồng chí Kiều Dịch Nhân.
Đây gọi là năng lực. Một người mà được sự tín nhiệm của các cấp lãnh đạo, đó chình là năng lực tài giỏi của người đó, có thể làm được như Nhiếp Chấn Bang, không chỉ đơn thuần là năng lực mà còn là sự tinh quái.
Nhưng hiện giờ Trương Hải cũng không để ý vì Nhiếp Chấn Bang mà nói vài lời tán dương, cố nhiên hiện tại chẳng có người ngoài nào, nhưng chuyện này nếu truyền ra ngoài, Bí thư Thẩm và Chủ tịch Lãnh, sang năm cũng về hưu rồi, lúc này nếu như có quan hệ tốt với Nhiếp Chấn Bang thì cũng coi như chuẩn bị tốt cho tương lai của mình, nên cũng phải chuẩn bị thôi.
- 21.6% sao? Thông tin này có chính xác không?
Chủ tịch Lãnh ngạc nhiên, không thể không hỏi lại một câu, lập tức mở bản báo cáo ra xem, rất nhanh chóng đã tìm được mục tốc độ tăng trưởng kinh tế.
Là một cán bộ lớn của Chính phủ, tốc độ tăng trưởng kinh tế của các địa phương trên cả nước như thế nào, Chủ tịch Lãnh đều rất rõ ràng, tính đến hiện tại, tốc độ phát triển cao nhất chính là khi tự trị Tây Bắc, nhưng cũng không vượt qua mức 14%. Các tỉnh phát triển vùng duyên hải, cơ bản đều giữ ở mức 8%, 9% tốc độ này của Nhiếp Chấn Bang đúng là gấp bội rồi.
Đứng lên, Chủ tịch Lãnh trầm ngâm nói:
- Nhiếp Chấn Bang đúng là giỏi, đột nhiên đã xây dựng được tốc độ phát triển kinh tế của Ba Thục, đây có thể so sánh với tốc độ phát triển của Nam Hải vào năm ngoái. Không, không thể nói giống nhau được. Tốc độ của Nam hải là chỉ tốc độ xây dựng, còn của Ba Thục là phát triển về tất cả các mục.
Dừng lại một chút, Chủ tịch Lãnh lập tức đưa ra quyết định:
- Tiểu Trương, cậu lập tức liên lạc cho tôi, không biết giờ này Bí thư Thẩm đã nghỉ chưa, nếu chưa thì liên lạc với đồng chí Hoàng Vân Sơn nói là tôi sẽ đến bây giờ.
Không có chuyện gì đến thăm Bí thư Thẩm, điểm này Chủ tịch Lãnh biết rõ, tuy hai giờ hơn rồi, nhưng theo quy định, bên phòng làm việc số một, bất kể là lúc nào thì suốt 24 giờ vẫn có người trực ban, bởi vì đó là điều nhất định phải làm.
Là trung tâm của Nhà nước, là những người làm chủ Nhà nước, người khác có thể nghỉ ngơi nhưng Văn phòng chính phủ thì không thể nghỉ ngơi. Điều này cũng là để đề phòng xảy ra chuyện khẩn cấp thì có thể xử lý kịp thời.
Nếu chẳng may mà có chuyện gì ảnh hưởng đến đến Quốc gia, cho dù là nửa đêm hay sáng sớm mà xảy ra chiến tranh, lúc này là những người lãnh đạo, là cơ quan đầu não của Đảng, Nhà nước bắt buộc đều phải tiên phong, đưa ra quyết định tức thì, bị động phòng ngự hay kiên quyết đánh trả, đó chính là trách nhiệm bắt buộc của Bí thư Thẩm phải làm.
Quả nhiên khi gọi điện thoại đi, sau hai tiếng chuông đầu bên kia đã nghe thấy giọng nói của Hoàng Vân Sơn nói:
- A lô.
- Chủ nhiệm Vân Sơn, chào anh, đêm khuya mà còn làm phiền anh. Tôi là Trương Hải.
Trương Hải rất khách sáo nói.
Công việc của hai người cũng không khác nhau là mấy, những ngày thường, tuy cơ hội làm cùng nhau không nhiều nhưng cũng đã biết lẫn nhau.
Đầu dây bên kia, giọng của Trương Vân Sơn truyền lại:
- Trương Hải à, khách sáo rồi, muộn rồi có chuyện gấp gì sao?
Nói mấy câu rồi Trương Hải cũng gác điện thoại, lập tức nói:
- Chủ tịch, bên kia Bí thư Thẩm vẫn chưa nghỉ ạ, sau khi Hoàng Vân Sơn hồi báo lại ý của Chủ tịch, Bí thư Thẩm đã mời chúng ta qua đó.
Từ văn phòng của Chủ tịch Lãnh sang văn phòng của Bí thư Thẩm cũng không mất nhiều thời gian. Vào trong phòng của Bí thư Thẩm, Bí thư Thẩm đứng dậy, chủ động tiếp đón Chủ tịch Lãnh, vừa gặp Bí thư Thẩm nói:
- Đồng chí Vân Phi, muộn thế này rồi, còn chưa nghỉ ngơi, anh chú ý sức khỏe chứ. Vĩ nhân nói hay, sức khỏe chính là tài sản của cách mạng.
Chủ tịch Lãnh cười, nói:
- Bí thư Thẩm, Bí thư cũng chưa nghỉ ngơi mà? Nói đến nghỉ ngơi thì Bí thư mới là người phải nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Chủ tịch Lãnh vào câu chuyện luôn:
- Bí thư Thẩm, lần này đến chủ yếu là có bản báo cáo, muốn để Bí thư xem.
Nói xong, Chủ tịch Lãnh đưa báo cáo tình hình phát triển kinh tế của tỉnh Ba Thục cho Bí thư Thẩm, nhận được bản báo cáo, Bí thư Thẩm có chút nghi hoặc, nhưng vẫn rất chăm chú tỷ mỷ nhìn bản báo cáo, sau nửa tiếng Bí thư Thẩm mới ngẩng đầu lên, nhìn Chủ tịch Lãnh cười nói:
- Đồng chí Vân Phi, anh nghĩ sao về việc này?
- Tốc độ phát triển của Ba Thục nếu như đúng như thế, thì chắc chắn Nhiếp Chấn Bang đã là người tạo nên kỳ tích trong việc xây dựng kinh tế của cấp Tỉnh.
Chủ tịch Lãnh nói đến đây, dừng lại một chút rồi, nhìn Bí thư Thẩm nói:
- Nhưng, hiện tại, tôi cũng có chút lo lắng, liệu có phải nói quá không?
Bí thư Thẩm nghe Chủ tịch Lãnh nói, liền ngây người, ý của Lãnh Vân Phi là gì, thực ra có ý đồ gì, là muốn tuyên truyền Nhiếp Chấn Bang hay là tồn tại sự nghi ngờ ở đây? Chuyện này thật là khó nói, nhưng trước kia quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và Chủ tịch Lãnh không tệ, Chủ tịch Lãnh đương nhiên là không có gì nghĩ sai cho Nhiếp Chấn Bang được.
Trầm ngâm một chút, Bí thư Thẩm giọng ôn tồn nói:
- Tốc độ Ba Thục, tôi thất, trong chuyện này, tôi kiến nghị nên thận trọng chút, như thế này, cứ để ban tuyên giáo trung ương, bộ tài chính rồi cục Kiểm toán nhà nước làm công tác điều tra trước, thâm nhập vào tỉnh Ba Thực, tiến hành điều tra một cách tỷ mỷ, đợi sau khi có kết quả điều tra, chúng ta sẽ đưa ra quyết định, anh thấy thế nào?
Đây đúng là mưu của vị lão thành, nói thế này nghe thì có vẻ công chính, nhưng thực ra là đang đứng lại để chờ bước tấn công, đang ở bước phòng thủ.
Suy xét một chút, Chủ tịch Lãnh gật đầu nói:
- Tôi thấy như thế là rất đúng, nếu như vậy tôi sẽ sắp xếp, trong hai ngày mai ngày kia, sẽ cho tổ công tác đến Ba Thục, thực địa điều tra chính xác tốc độ phát triển kinh tế của Ba Thục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận