Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 672: Dự định của Nhiếp Chấn Bang.

Cũng không phải nói Nhiếp Chấn Bang có thói quan liêu nhất thiết phải là Bí thư Tỉnh ủy nhân vật số một đến nghênh đón. Trên thực tế, tỉnh Giang Bắc có thể cử Ninh Thủ Thường đến đón tiếp đây đã là cách tiếp đãi cao quý rồi
Chỉnh đốn lại tâm trạng một chút, Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt mỉm cười tiếp đón. Lần này, đầu tiên đến nghênh đón chủ yếu đều là hàng ngũ thuộc hạ dưới quyền của Ninh Thủ Thường. Sau một hồi hàn huyên, Nhiếp Chấn Bang và Ninh Thủ Thường ngồi cùng một xe. Đoàn xe từ từ xuất phát chạy đến sân bay Giang Châu.
- Chấn Bang này, đến bây giờ xem như tôi hoàn toàn phục rồi.
Vừa lên xe, Ninh Thủ Thường hơi cảm động nói
Lời của Ninh Thủ Thường hoàn toàn không phải là nịnh bợ. Đối với Ninh Thủ Thường mà nói, ông không coi trọng việc Nhiếp Chấn Bang đi tỉnh Phúc Kiến, đi thành phố Vọng Hải. Nước của vùng đó quá sâu, không cẩn thận một chút lập tức cục diện muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Nhưng, điều khiến Ninh Thủ Thường không ngờ chính là Nhiếp Chấn Bang không những đã đi, đôi chân đứng vững mà còn khuấy động được mưa gió nổi lên. Không những trở thành người chiến thắng sau cùng, bản thân cũng hoàn thành một bước đi quan trọng nhất.
Trong cơ chế, đường ranh giới giữa cấp Sở và cấp Tỉnh giống như sự khác biệt của Thiếu tướng và Đại tá trong quân đội. Chớ nhìn một chút khác biệt giữa nó, nhưng đãi ngộ, địa vị và tiền độ phát triển trong tương lai là hoàn toàn hai khái niệm không giống nhau.
Cấp Sở cũng tốt, đại tá cũng được, nói cho cùng, chung quy cũng đều là cán bộ trung cao cấp của nội bộ Đảng. Nhưng, vào hàng ngũ cán bộ cấp Bộ, hoặc là cấp bậc Thiếu tướng, đây thực sự là cán bộ cao cấp của nội bộ Đảng. Đây chính là một điểm khác biệt. Hiện nay, Nhiếp Chấn Bang đang ở độ tuổi ba mươi mấy đã hoàn thành bước đi này. Hơn nữa, cũng không phải là chức danh hão, là cấp Thứ trưởng nắm trong tay thực quyền. Có thể thấy trước, tương lai của Nhiếp Chấn Bang rất xán lạn.
Hiện nay, Ninh Thủ Thường khách sáo như vậy, mục đích gì, cũng là có ý muốn làm thân thiết hơn mối quan hệ. Bản thân làm không được bao nhiêu năm nữa thì về hưu rồi, điều này là chắc chắn, là tất yếu. Nhưng, dưới mình vẫn còn có người, con trai cũng ở trong cơ chế, cần phải tìm một chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc. Rất hiển nhiên, Nhiếp Chấn Bang phù hợp với tiêu chuẩn này
Nghe lời của Ninh Thủ Thường, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, thờ ơ nói:
- Bác Ninh, bác quá khen rồi. Cháu sở dĩ có được ngày hôm nay, đây đều là công lao của các chú các bác giúp đỡ vô tư và dìu dắt. Những lời này, Nhiếp Chấn Bang có hơi tâng bốc.
Đương nhiên, sự tâng bốc này của Nhiếp Chấn Bang với nội bộ thể chế, tính chất của sự tâng bốc giữa cấp trên và cấp dưới với nhau là hoàn toàn khác. Kiểu nịnh bợ đó, mục đích gì. Chủ yếu là lấy lòng cấp trên – dùng điều này để có được chỗ dựa thăng tiến cho bản thân. Nhưng, kiểu tâng bốc này của Nhiếp Chấn Bang với mục đích là làm thân mật hơn mối quan hệ đôi bên.
Ninh Thủ Thường bấy giờ mới cười ha hả. Tuy rằng Ninh Thủ Thường biết đây là lời lẽ nịnh nọt của Nhiếp Chấn Bang, nhưng nghe ở bên tai vẫn là vô cùng dễ chịu.
Vừa cười nhạt, khoát tay nói:
- Tiểu tử này, đừng dát vàng lên mặt tôi nữa. Thời gian trước đây, lúc tôi và cha cậu còn qua lại, vẫn bàn luận về cậu. Trí Viễn nếu như có được một nửa năng lực của cậu, dẫu tôi bây giờ có nghỉ hưu đi nữa cũng có thể yên tâm rồi
Dừng lại một lúc, Ninh Thủ Thường quay đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, lần này đến Giang Bắc, cậu có dự định gì không?
Nói đến vấn đề chính, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lúc này trở nên nghiêm túc. Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Tạm thời vẫn chưa có phương án cụ thể. Nhưng, cháu nghĩ Trần Lạc, Dịch Quân và cả Trí Viễn gặp mặt bọn họ trước rồi tính sau.
Nói đến đây, trên gương mặt của Nhiếp Chấn Bang biểu lộ một vẻ áy náy, nói:
- Bác Ninh, nói thật, đối với họ cháu vẫn mang trong lòng nỗi áy náy hổ thẹn. Năm đó, sau diễn đàn phát triển miền Đông, cháu vội vã rời thành phố Lương Khê. Lại khiến cho bọn họ gánh chịu ngọn lửa căm giận và áp lực nặng nề của nhà họ Lý. Bây giờ nghĩ lại, cháu vẫn hơi hối hận. May mà, bác vẫn còn ở đây nhìn. Thẩm Ngôn Thạc dù ít dù nhiều cũng phải e dè thể diện của bác. Nếu không, cháu thật không biết làm thế nào đối mặt với bọn họ.
Sự việc này, Ninh Thủ Thường là một trong những người biết rõ tình tiết vụ việc lúc đó, lại biết rất rõ ràng. Nhiếp Chấn Bang vừa đi, những cán bộ chính quy mà Nhiếp Chấn Bang để lại sống những tháng ngày không dễ dàng. Đây là việc rất rõ ràng. Tuy nhiên, Ninh Thủ Thường có thể hiểu tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang lúc đó.
Mỉm cười an ủi nói:
- Chấn Bang à


Việc này, cũng không phải là lỗi của cháu. Ở tình huống lúc đó, cháu rời nơi này đến thành phố Vọng Hải, hướng phần lớn sự chú ý của nhà họ Lý đi nơi khác. Lại thêm Thẩm Ngôn Thạc con người này, quan hệ với nhà họ Lý, cũng không hẳn là bền chặt như vậy. Nói ra, ngược lại khiến cho Trí Viễn, chúng nó cũng thoải mái không ít. Nhưng, mấy năm nay, cuộc sống của Trần Lạc quả thật là có chút gian nan. Dù sao, lúc đầu làm sụp đổ Lý Quốc Hoa, Trần Lạc là lực lượng nòng cốt. Đến bây giờ, cuộc sống của Trần Lạc cũng không phải là quá dễ dàng.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang gật đầu, trong lòng đã hạ quyết tâm:
- Cháu vẫn là gặp bọn họ trước rồi tính sau. Bác Ninh, những việc này phiền bác giúp cháu sắp xếp.
Khách sạn Bạch Mẫu Đơn của thành phố Giang Châu. Đây là một trong những khách sạn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh tỉnh Giang Bắc chỉ định tiếp khách. Xét đến tình hình của Thẩm Ngôn Thạc, Ninh Thủ Thường không sắp xếp Nhiếp Chấn Bang đến chỗ khách sạn Giang Bắc.
Ở tầng mười sáu của khách sạn Bạch Mẫu Đơn. Đoàn người xử lý công tác Tam công đều nghiêm túc dựa theo tiêu chuẩn điều lệ tiếp đãi công vụ, hoàn toàn không có chiếu cố đặc biệt.
Mặc dù chiếu theo cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang, cấp Thứ trưởng chế độ đãi ngộ bình thường được hưởng cũng chỉ là một gian xép thương vụ nhỏ mà thôi
Sau khi cùng với Ninh Thủ Thường ăn xong bữa tối, Nhiếp Chấn Bang liền trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngồi không được bao lâu, ngoài cửa lại có tiếng chuông truyền đến.
Lý Cư Bằng vừa mở cửa, Nhiếp Chấn Bang cũng cùng đứng lên, vừa đưa mắt thì nhìn thấy Trần Lạc ở ngoài cửa. Năm năm không gặp, mấy năm nay, tuy đến ngày lễ Tết vẫn điện thoại giao lưu qua lại với nhau. Nhưng, con người Trần Lạc, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, là kiểu người chỉ báo tin vui không báo tin buồn.
Từ lúc còn ở huyện Lê quen biết với Trần Lạc, lúc đó, Trần Lạc ý chí rất hăng hái. Hiện tại Trần Lạc chỉ mới ba mươi tám tuổi nhưng đã có thể nhìn thấy rất rõ hai bên tóc mai đã bạc đi rất nhiều. Trên khóe mắt, nếp nhăn càng hiện rõ.
Nhìn đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang không khỏi xót xa. Chào đón ôm vào lòng không chút do dự. Sau khi ôm hôn Trần Lạc, Dịch Quân, Ninh Trí Viễn, Hoàng Húc Dương, Hà Khánh Quân, mới cùng ba người đón vào phòng.
Ngồi xuống ở phòng khách, nhìn mọi người khắp lượt, Nhiếp Chấn Bang chầm chậm nói:
- Mấy năm nay, lại làm khổ các anh rồi. Vẫn có thể duy trì cục diện hiện tại, thật không dễ dàng. Tôi cảm ơn cuộc đời này có thể có các anh đi theo và bầu bạn.
Không khí trong phòng có vẻ ngột ngạt mà kìm nén. Hiện tại, trong năm người, Trần Lạc vẫn ở vị trí Cục trưởng Cục công an thành phố Lương Khê, hoàn toàn không có bất kỳ sự thay đổi nào. Chỗ Dịch Quân, hiện giờ đã đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Tư Sa. Hoàng Húc Dương cũng đã thăng chức là cán bộ cấp Cục trưởng. Hà Khánh Quân cũng trở thành Phó Cục trưởng Cục công an thành phố Lương Khê. Về mặt này, duy nhất Ninh Trí Viễn hiện giờ tiến thêm một bước nữa, đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lương Khê.
Điều này cũng rất bình thường, ở tỉnh Giang Bắc, Trần Lạc có thể giữ nguyên chức vụ này, đây đã là việc rất cừ khôi rồi. Coi như trợ lực lớn nhất của Nhiếp Chấn Bang lật đổ Lý Quốc Hoa. Tuy nói đối tượng đả kích chủ yếu của nhà họ Lý là Nhiếp Chấn Bang, nhưng, ở tỉnh Giang Bắc này, đương nhiên cũng không thể để mặc Trần Lạc thuận lợi thăng chức.
Sau khi nghe Ninh Trí Viễn đại diện cho những người ở tỉnh Giang Bắc báo cáo về tình hình của bọn họ, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm hồi lâu, một lúc sau nhìn về phía Trần Lạc chậm rãi nói:
- Anh Trần, mấy năm nay, vất vả cho anh rồi, bản thân anh có ý kiến gì không?
Mấy năm vất vả, đối với Trần Lạc mà nói, cũng không phải là không có bất kỳ chỗ tốt nào. Là thành viên cơ bản sớm nhất của tổ chức Nhiếp Chấn Bang. Hơn nữa, lại là thành viên tâm phúc nhất. Có thể nói, Nhiếp Chấn Bang của hôm nay cũng có một phần công lao của Trần Lạc. Năm đó, ở huyện Lê một mình ngăn cản Bí thư huyện ủy lúc đó. Về sau này, lại đến thành phố Lương Khê lật đổ Lý Quốc Hoa, có thể nói, Trần Lạc trong lý lịch của Nhiếp Chấn Bang, sắm vai một nhân vật vô cùng trọng yếu. Cũng như thế, tự bản thân Trần Lạc cũng là thiếu niên đắc chí, hai mươi bảy tuổi trở thành Cục trưởng Cục công an huyện Lê. Ba mươi hai tuổi trở thành Cục trưởng Cục công an thành phố cấp địa khu. Nhưng, năm năm trở lại đây, Trần Lạc lại thu được rất nhiều cảm ngộ và nhận thức. So sánh với trước kia, Trần Lạc của giờ phút này càng tỏ rõ sự điềm đạm chín chắn và trưởng thành.
Khẽ lắc đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ tịch thành phố, còn nhớ lúc ở huyện Lê, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi cũng đã nói qua, anh chỉ thị thế nào thì tôi làm như thế. Bây giờ, tôi vẫn là câu nói đó. Chủ tịch thành phố anh cảm thấy tôi phải làm thế nào thì tôi làm như vậy, tôi không có bất kỳ ý kiến gì.
Vẫn là kiểu nói khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại suy tư, từ lúc máy bay cất cánh ở sân bay Địa Bảo Tây Bắc, Nhiếp Chấn Bang đã suy nghĩ đến việc ở Giang Bắc rồi. Mấy người ở thành phố Lương Khê, có phẩm chất và năng lực, có cấp bậc, có thể dùng vào việc lớn, một người là Ninh Trí Viễn, một người là Trần Lạc. Đối với Ninh Trí Viễn, mình không có gì phải lo lắng, dẫu sao, lúc này Ninh Thủ Thường vẫn có thể giúp dìu dắt một thời gian, suy tính chủ yếu vẫn là Trần Lạc.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang mới từ từ nói:
- Anh Trần, lần này, đến tỉnh Dự Châu nhậm chức có được không?
Câu nói này khiến cả người Trần Lạc sửng sốt, vẫn không chút do dự, gật đầu nói:
- Chủ tịch, tôi nghe anh.
Đến tỉnh Dự Châu, đây cũng là Nhiếp Chấn Bang trải qua suy tính thận trọng, một mặt, trước mắt, Mộc Định Kiên ở Dự Châu đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, rất nhanh sau đó sẽ là Bí thư tỉnh ủy. Mặt khác Lý Thái Thạch cũng đang ở tỉnh Dự Châu. Điều Trần Lạc qua đó, có nghĩa là đem Trần Lạc đặt vào chuyến xe tốc hành thăng chức. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, bốn mươi lăm tuổi, Trần Lạc vào được hàng ngũ cán bộ cấp bộ là tuyệt đối không có vấn đề gì. Nói xong những điều này, bên ngoài, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Lý Cư Bằng vừa mở cửa, Hoàng Húc Đông liền bước vào, nhở giọng nói:
- Cư Bằng, vừa rồi bên Tỉnh ủy Giang Bắc chuyển đến một tin tức quan trọng
Bạn cần đăng nhập để bình luận