Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1042: Độc thủ hậu trường.

Hội sở thương vụ Vân Di Cung.
Bây giờ là thời đại hội sở tư nhân bắt đầu hưng thịnh. Ở đây, trên người không có một hai thẻ hội viên VIP của hội sở tư nhân không được xem là nhân vật cao cấp của thời đại. Có thị trường, có nhu cầu, đây là việc hoàn toàn phù hợp với quy luật kinh tế thị trường.
Cái gọi là có nhu cầu, nhất định sẽ có thị trường. Ở Hồng Giang, hội sở thương vụ tư nhân cũng dần dần trở nên hưng thịnh, trong đó, Vân Di Cung nằm trên đường Nghênh Tân của thành phố Hồng Thành được xem như là hội sở thương vụ tư nhân kinh doanh tốt nhất.
Vân Di Cung xây dựng tại khu vực phồn hoa của thành phố Hồng Thành, trên đường Nghênh Tân, một căn lầu bảy tầng độc lập, một bãi đỗ xe to như thế tại cổng vào, tất cả đều hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của một hội sở tư nhân đó là tính bí mật và tính độc lập.
Nội bộ Vân Di Cung, tầng một vào cửa, đại sảnh trang hết hết sức xa hoa, đèn pha lê treo, màu sắc trang trí là màu vàng sáng, vừa vào cửa cho người ta một cảm giác tráng lệ.
Bên trái là một bể tắm hơi, đây chính là khác biệt giữa địa phương và thủ đô. Hội sở tư nhân ở thủ đô, vừa vào cửa lộ vẻ thanh lịch tao nhã, nhưng ở thành phố Hồng Thành hội sở tư nhân kiểu này ít nhiều đều mang phong cách dung tục.
Từ bên trái vào cửa, xếp từng dãy tủ, đây là phòng thay quần áo. Sau khi từ phòng thay quần áo bước vào, hai bể tắm phun nước lớn nhỏ. Đối diện với bể tắm, vào cửa bên trái là một loạt phòng tắm vòi sen.
Ngoài ra, phía sau của bể tắm lớn này, từng đám vách ngăn chắn ra, hình thành nên từng khu vực nhỏ có tính riêng tư.
Hơi nước hầm hập trên mặt nước, không phải sóng nước cuồn cuộn, diện tích hồ nước ước chừng khoảng hai mươi mét vuông. Lúc này, trong hồ có mấy người đàn ông trần truồng ngâm mình trong nước.
Trên mặt nước, cái mâm bằng gỗ treo lơ lửng, giống như đang ở trong bồn tắm suối nước nóng, trên mặt bày rượu vang.
- Thủy thiếu gia! Sau này cuộc sống của chúng ta e rằng càng ngày càng khó khăn. Ông già nhà cậu lẽ nào không có sắp đặt gì sao?
Trong hồ nước, một người đàn ông ước chừng trên dưới ba mươi, nghiêng đầu hỏi một người trẻ tuổi bên cạnh.
Các đường nét trên mặt của người trẻ tuổi này rất tinh tế, trong đôi mắt thỉnh thoảng lóe ra một tia nham hiểm. Người quen vừa nhìn thấy đã biết người này là công tử nhà Hạ Ngọc Sanh, Hạ Miểu.
Chữ Miểu có đôi lúc không tiện đọc, trong nhóm của Hạ Miểu, người quen biết về cơ bản đều gọi anh ta là Thủy thiếu gia.
Nghe người đàn ông nói, Hạ Miểu không nói gì, nhưng sắc mặt trở nên âm trầm. Bên này, một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, gương mặt mang theo nụ cười sầu khổ, than thở nói:
- Ông chủ Trần! Anh vẫn còn tốt, bất kể thế nào bất động sản Phúc Địa các anh ít nhiều coi như cũng có chút nội tình. Kiểu nhà mà các anh khai thác cũng rất tốt, khu vực cũng tốt, tiêu thụ cũng không sợ bất cứ vấn đề gì. Bên tôi thật sự thảm rồi. Cuối năm ngoái lấy được một ngàn mẫu đất, về cơ bản đã tiêu hao hết tiền bạc. Hiện tại, ngân hàng thắt chặt vòng quay chu chuyển tiền tệ. Nếu không cho vay, bên tôi chết chắc.
Lời nói của người đàn ông trung niên lập tức khiến tình hình có vẻ hết sức yên lặng. Lời nói của người đàn ông lập tức giành được sự đồng ý của những người khác.
Bên cạnh, một gã béo lại có cảm giác thỏ chết cáo thương, than thở một tiếng, nói:
- Lão Trương! Qua lại với anh nhiều năm như vậy, lần này tôi phải nói một câu thật lòng. Hiện tại đã không cho phép bán nhà chưa xây dựng xong. Phí tổn xây dựng đối với chúng ta mà nói đều là một áp lực không nhỏ, không có tiền của ngân hàng, chúng tôi cơ bản không thể chơi. Hiện tại xem ra chúng ta chỉ có thể kết thành nhóm.
- Kết thành nhóm? Kết thành nhóm có tác dụng sao? Hừ!
Lúc này, Hạ Miểu vốn không nói gì lúc này lại mở miệng hừ khan một tiếng. Mấy công ty kể trên đều là ông chủ có tiếng của xí nghiệp khai thác bất động sản trong tỉnh Hồng Giang. Không môt ngoại lệ, mấy công ty này bên trong đều có cổ phần của Hạ Miểu, cho nên những người này mới có thể tụ tập lại với nhau.
Thấy Hạ Miểu lên tiếng, tất cả mọi người đều yên lặng, ánh mắt đều hướng về Hạ Miểu. Lúc này Hạ Miểu lạnh lùng nói:
- Ấu trĩ, các anh đều không phải là trẻ con lên ba. Tình hình trong tỉnh hiện nay, các anh vẫn chưa nhìn rõ sao? Xây dựng nhiều nhà ở dành cho người có thu nhập thấp như vậy, nguồn cung ứng nhà lập tức trở nên dồi dào. Cứ coi như là xây xong nhà, các anh cảm thấy có thể bán được sao? Làm gì thì cũng chỉ là chết muộn một chút mà thôi.
- Thủy thiếu gia! Vậy chúng ta phải làm sao? Lẽ nào cứ như thế này mà chờ chết sao?
- Thủy thiếu gia! Cậu phải lo cho tôi, chuyện của tôi anh cũng đã biết. Một ngàn mẫu đất này nếu bị thu hồi, vậy chúng ta thật sự mất cả chì lẫn chài.
Anh một câu tôi một câu, lập tức khiến cả người Hạ Miểu đều trở nên phiền não. Cùng lúc với Nhiếp Chấn Bang đang từng bước thâm nhập điều tiết khống chế chính sách bất động sản. Hiện nay, toàn tỉnh Hồng Giang, ngành bất động sản là một bầu không khí buồn bã. Trước đây còn được, một tháng nay chính sách thắt chặt thêm một bước, đã hoàn toàn áp chế không gian bất động sản. Trong tỉnh, mấy công ty bất động sản nhỏ của thành phố cấp địa bên dưới đã xuất hiện rạn nứt mắt xích tiền tệ, thậm chí, không ít công ty đã phá sản đóng cửa.
Tiếp tục thế này, sớm muộn cũng sẽ đến lượt những công ty này. Đối với Hạ Miểu mà nói, một vài hành động này của Nhiếp Chấn Bang, không còn nghi ngờ gì nữa đang chặt đứt đường tài lộ của anh ta, muốn lấy mạng của anh ta.
Nhưng, nghĩ đến lời cảnh cáo của Hạ Ngọc Sanh cha mình, Hạ Miểu lại không có dám có bất kỳ động tĩnh gì. Giờ phút này, anh ta có thể có cách gì, ngay cả bản thân còn dựa vào cha chẳng qua cũng chỉ là thuộc hạ của Nhiếp Chấn Bang, mình là cái cóc khô gì.
Trầm ngâm một chút, Hạ Miểu từ trong bể nước đứng lên, trầm giọng nói:
- Mọi người đừng có giống như đã chết cha chết mẹ như vậy, không phải là nhà ở dành cho người có thu nhập thấp sao? Chúng ta dựa dựa theo tỷ lệ xây dựng là được. Nhà ở cho người có thu nhập thấp vẫn có lợi nhuận, chỉ là ít đi một chút mà thôi. Món hời này không thể để cho mụ đàn bà của tập đoàn Đại Hà một mình thôn tính được. Được rồi, hôm nay ở hội sở vừa mới đến không ít người đẹp. Tất cả chi phí của hôm nay, toàn bộ tính cho tôi. Các anh chơi đùa vui vẻ đi!
Nói xong, điện thoại để trên cạnh bể lại reo lên khiến Hạ Miểu chau mày. Số điện thoại rất lạ, Hạ Miểu cúp máy không chút do dự.
Nhưng ngay sau đó điện thoại lại gọi đến, lại dập máy một lần nữa, lại lập tức gọi qua. Việc này khiến Hạ Miểu hơi phát cáu, nhận điện thoại, không đợi đối phương mở lời, liền gầm lên:
- Mẹ kiếp, mày là ai thế?
Trong điện thoại, sau một hồi im lặng, lúc này mới truyền đến một giọng nói:
- Thủy thiếu gia hôm nay xem ra rất nóng nảy. Lẽ nào nói, bài phát biểu của Bí thư Nhiếp hôm nay đã động chạm đến thần kinh của Thủy thiếu gia?
Khẩu khí kiểu này, nhạo báng kiểu này lại khiến cả người Hạ Miểu đều đờ ra. Tính tình nhẫn nại, Hạ Miểu trầm giọng nói:
- Anh là ai? Tôi có phát điên hay không có liên quan gì đến anh?
Hạ Miểu đã sắp nổi điên với ngữ khí và thái độ kiểu này, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm lý của đối phương. Vẫn dùng thái độ không vội vã, chầm chậm nói:
- Thủy thiếu gia! Bình tĩnh đừng vội, đừng có kích động như vậy, kích động chắc chắn là có vấn đề. Thảo nào, mấy công ty bất động sản dưới trướng của anh cả đám đều sống dở chết dở. Chỉ một chút đả kích như vậy đã chịu không nổi rồi sao?
Thái độ này của đối phương khiến Hạ Miểu cũng nổi giận. Lúc này, đường đường là Thủy thiếu gia, bị người ta làm cho nhục nhã quá, trầm giọng nói:
- Anh rốt cuộc là ai? Đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi. Trong tỉnh Hồng Giang tuy tôi đã sa sút, nhưng cũng không phải dễ dàng bị người ta làm nhục như vậy. Anh đây là đang khiêu khích giới hạn của tôi đấy.
Dứt lời, bên kia giọng nói cũng chính thức bắt đầu:
- Thủy thiếu gia! Giới thiệu một chút, tôi là Âu Dương Ba của bất động sản Hồng Lợi, nếu có hứng thú, bây giờ gặp nhau một chút, tôi và Mộ Dung tiên sinh của bất động sản Tân Hoa Hạ đợi anh ở Phi Hổ sơn trang.
Bất động sản Hồng Lợi, bất động sản Tân Hoa Hạ, vừa nghe được hai cái tên này, trong lòng Hạ Miểu lập tức sững lại. Cần biết rằng, đây là con cá sấu lớn của xí nghiệp trung ương, lẽ nào nói, bọn họ cũng không nhịn được nữa sao?
Phi Hổ sơn trang, nơi này là sản nghiệp của bất động sản Hồng Lợi ở Hồng Giang, không giống với Vân Di Cung, Phi Hổ sơn trang mới được xem là một hội sở tư nhân đúng nghĩa.
Lúc Hạ Miểu đến đây, vừa vào cửa, đã có người đón:
- Chào ngài! Xin hỏi là Hạ tiên sinh phải không? Chủ tịch Âu Dương đang đợi ngài.
Kiểu tố chất này khiến Hạ Miểu cũng theo đó mà ngây người, dừng một chút, cùng với nhân viên phục vụ đi thẳng lên tầng hai, một căn phòng yên tĩnh. Vừa vào cửa, bên trong hai người đàn ông trung niên liền ra đón.
Một người trong đó lại cười nói:
- Thủy thiếu gia! Lúc nãy thật sự là đắc tội.
Câu này xem như có ý nhận sai với Hạ Miểu, Hạ Miểu khoát khoát tay, lại mở miệng nói:
- Chủ tịch Âu Dương! Mấy lời đó không cần phải nói nữa. Hôm nay, hai vị mời tôi qua đây chắc không thể để nói những lời này.
Khoảnh khắc mà Hạ Miểu không nói, Âu Dương Ba của Hồng Lợi và Mộ Dung Đức Hưng của Tân Hoa Hạ lại nhìn nhau. Mộ Dung Đức Hưng trong lúc vô ý, gật đầu, mỉm cười nói:
- Thủy thiếu gia! Hiện nay, tổ hợp quyền lực của Bí thư Nhiếp lại ép chúng ta đến đường cùng rồi.
Hạ Miểu cười khan một tiếng, nhìn Mộ Dung Đức Hưng, nói:
- Chủ tịch Mộ Dung! Lẽ nào nói ngài có cách gì tốt hay sao?
Dứt lời, Mộ Dung Đức Hưng lại nhếch mép cười, nhìn Hạ Miểu, nói:
- Cách thì có, chỉ có điều không biết Chủ tịch Hạ có gan cùng làm với chúng tôi hay không?
Phương pháp khích tướng, đây rõ ràng là phương pháp khích tướng. Nhưng, Hạ Miểu lúc này lại thản nhiên nói:
- Tôi không dám? Tôi lớn ngần này rồi, trên thế giới này chưa có việc gì mà Hạ Miểu tôi không dám. Chỉ cần hai vị lão tổng nắm chắc thì cứ tính cả tôi nữa.
Nghe đến đây, Âu Dương Ba lại mỉm cười nói:
- Kỳ thật, nói ra cách cũng rất đơn giản. Hiện nay, đã bày ra rõ ràng, đây là một tay Nhiếp Chấn Bang sắp đặt. Nếu Nhiếp Chấn Bang không ở đây nữa, Chủ tịch Phương lên thay, lại thêm Phó Chủ tịch hạ tiếp nhận vị trí của Chủ tịch Phương, chính sách không phải có thể thay đổi sao? Chúng ta chỉ cần nghĩ cách đuổi Nhiếp Chấn Bang đi là được.
Đuổi Nhiếp Chấn Bang đi. Câu này khiến Hạ Miểu bật đứng lên. Nói thật lòng, Hạ Miểu hơi giật mình. Nhiếp Chấn Bang là ai? Đây chắc chắn là người cha mình cũng không dám đắc tội. Hai người này lại nói ngược như vậy, đuổi Nhiếp Chấn Bang đi. Không hổ danh là bên trên có người che chắn.
Trầm ngâm một chút, Hạ Miểu nhìn hai người nói:
- Đuổi Nhiếp Chấn Bang đi? Vậy tôi cũng muốn nghe cách làm của các ngài là như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận