Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1209: Chúc tết Trang lão.

Ngày đầu tiên của tháng giêng cũng là ngày đầu tiên của năm mới. Nếu là trước kia, trong nhà sẽ vô cùng náo nhiệt. Năm nay thì khác, vợ chồng bác cả Nhiếp Quốc Đông đi Cam Châu. Trụ sở của tập đoàn Hoa Hạ cũng ở bên Cam Châu, anh cả Nhiếp Gia Lương và Nhiếp Gia Dân đều đang ở đó nên vợ chồng bác cả đương nhiên sẽ ăn tết ở đó.
Mà cha mẹ Nhiếp Chấn Bang cũng đi Yến Bắc, một mặt là đi lễ tế ở nhà mẹ đẻ Nhiếp Chấn Bang, mặt khác là đến ăn tết ở nhà Nhiếp Tử Ngư. Nhiếp Chấn Bang ở lại lại quá nhàn nhã.
Ngày mồng một, Nhiếp Chấn Bang chọn đi chúc tết Trang Ái Quốc. Lựa chọn như vậy cũng bởi vì thân phận của Trang Ái Quốc khá đặc thù.
Một mặt, ông ta là một trong những chủ chốt trong cửa đỉnh ở thời Viên An Khang. Thân phận đó ở đây vẫn có thể kinh sợ không ít người.
Không nên coi thường những lãnh đạo đã lui về như Viên An Khang và Trang Ái Quốc. Tuy rằng họ đã lui về nhưng vẫn rất rõ tình hình bên trong. Nếu không tại sao trong thể chế, các nhà đều vô cùng quan tâm đến an nguy của ông cụ nhà mình?
Ngày ông cụ còn, thể diện vẫn còn, nhân tình vẫn còn. Những thứ ông cụ để lại là môn sinh ở khắp nơi. Đã từng là chủ chốt trong cửu đỉnh, sự nhận xét và đề cử của họ đối với việc chọn lựa người vào cửa đỉnh cũng rất có tác dụng. Cho nên, về cơ bản, giữa hai giới sẽ có ít nhiều liên quan. Thậm chí, dù là bây giờ, trong một số vấn đề quan trọng trong nước hoặc quốc tế cũng vẫn phải hỏi ký kiến họ.
Mặt khác, Trang Ái Quốc và nhà họ Nhiếp cũng có bối cảnh liên quan đến nhau. Sau khi ông cụ nhà họ Nhiếp lui về, Trang Ái Quốc coi như đã nhận được lá cờ của Nhiếp hệ. Nói về vai vế, mặc dù nói là Trang Ái Quốc ngang hàng với bác cả nhà họ Nhiếp. Nhưng đó là nói khiêm tốn, còn trên thực tế, Trang Ái Quốc có lẽ phải ngang hàng với ông cụ. Là một người có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Nhiếp, Nhiếp Chấn Bang đi chúc tết vào mồng một cũng sẽ không quá gây chú ý.
Đã có hai lý do này, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên đặt mục tiêu đi chúc tết Trang Ái Quốc vào ngày hôm nay. Khác với những người khác, nhà của Trang Ái Quốc cũng không ở nội thành thủ đô mà cũng không ở bên Sơn Tây.
Nhà của Trang Ái Quốc nằm ở một khu nhà tại ngoại thành. Nơi ở của Trang Ái Quốc là một ngôi nhà riêng có hai, ở trước có một khoảng vườn.
Nhiếp Chấn Bang đưa theo cả nhà tới, khi tới đây, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cổng chính.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có chút khiếp sợ. Hoàn toàn không ngờ đến, Trang Ái Quốc lại đích thân ra cổng đón.
- Lão thủ trưởng, quá long trọng rồi. Khách khí quá, Nhiếp Chấn Bang tự xấu hổ không dám nhận.
Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ, mở cửa ra bước nhanh tới chào.
Trang Ái Quốc đã hơn tám mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất nhanh nhẹn. Thân hình tuy có hơi gầy một chút nhưng đôi mắt lại sáng ngời rất có thần, thân thể cũng hết sức khỏe mạnh. Ông đứng ở cửa, thân hình vẫn còn rất thẳng.
Trang Ái Quốc cười lớn nói:
- Chấn Bang à, cậu khách khí rồi. Năm đó, lão thủ trưởng an bài cậu vào Ban Kiểm tra kỷ luật. Lúc đó tôi còn tại vị, cậu xưng hô như vậy thì tôi nhận. Công tư phải rõ ràng, không nên kéo bè kết phái. Nhưng bây giờ về rồi thì không cần chú ý như vậy nữa. Cứ gọi theo vai vế đi, cứ gọi tôi là bác Trang là được rồi.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang đi theo Trang Ái Quốc vào trong sân. Con cái của Trang lão đều công tác ở bên ngoài. Trang lão có hai người con, một trai một gái. Con cả là con gái, năm nay cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi, hiện đang công tác tại Ban Kiểm tra kỷ luật thành phố Trung Hải. Con trai thì giữ chức phó Chủ tịch tỉnh tại tỉnh Việt Tây.
Về năng lực, con trai con gái Trang lão hơi kém một chút, nhưng quan trọng nhất vẫn là do Trang lão tính cách chí công vô tư. Chức vụ của các con đều không có bất kỳ liên hệ gì tới Trang lão. Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy vô cùng bội phục. Làm quan, những người được như Trang lão là vô cùng ít.
Trong sân, vợ của Trang lão cũng đã ở đó. Nhìn thấy cả nhà Nhiếp Chấn Bang tới, bà tỏ ra rất vui mừng.
Nhiếp Chấn Bang có thể nhận ra điều này. Con người đến tuổi già, cái gọi là vinh hoa phú quý, cái gọi là công danh lợi lộc đều là mây khói thoảng qua. Đã gần đất xa trời rồi, còn cần những thứ này làm gì, sống không mang theo được, chết cũng không thể mang theo.
Bản thân Trang Ái Quốc cũng không phải là người ham phú quý, quyền thế gì. Nếu không cũng sẽ không ở đây sống đạm bạc như thế này.
Đối với vợ chồng Trang lão mà nói, được con cái chăm sóc, niềm vui gia đình mới là chuyện khiến họ cảm thấy vui vẻ nhất.
Cho nên, đối với chuyện Nhiếp Chấn Bang đến, cả hai đều hết sức vui mừng.
An Na, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đều đi theo bác gái đi vào nhà bếp. Trong phòng khách, một người cảnh vệ bưng tới một bình trà.
Ra hiệu Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống ghế sô pha, Trang lão cười nói:
- Lần này không sợ chứ?
Ý của Trang lão, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là hiểu rõ. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc nói:
- Đã nhiều năm như vậy, bất kể là An Na, Đổng Uyển hay là Lý Lệ Tuyết, cháu vẫn luôn cảm thấy mắc nợ các cô ấy. Năm đó, nhà họ Lý vì chuyện này ép phải xuất ngoại. Cho tới bây giờ, cháu không muốn cũng không đồng ý như thế. Nếu có người viết bài về chuyện này, cháu cũng cam chịu số phận. Nói như Gorky là, hãy để cho bão tố tới mãnh liệt hơn đi!
Trong lời nói mang theo một thái độ không thể lung lay. Sắc mặt Trang lão vẫn không hề thay đổi, một lát sau mới gật đầu nói:
- Vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu nhìn từ góc độ một người đàn ông, lựa chọn này của cậu là có trách nhiệm. Nhưng phải nhớ kỹ, sau lưng cậu không chỉ có một mình cậu.
Chủ đề lập tức liền chuyển sang chuyện của hai người. Đối với ý đồ đến đây của Nhiếp Chấn Bang, Trang lão đương nhiên hiểu rõ. Mặc dù tuổi đã cao nhưng tư duy của Trang lão vẫn còn rất tốt.
Im lặng một lát, Trang lão mới chậm rãi nói:
- Tính quan trọng của hai hội nghị lần này tôi tin là cậu cũng biết rất rõ. Về mặt này tôi không cần nói nhiều nữa. Bây giờ, thủ đô có thể nói là đang có gió giục mây vần. Ở chỗ tôi còn đỡ, dù sao vẫn còn xa xôi một chút. Hơn nữa, con người tôi tính tình cổ quái, khi tại vị cũng đã đắc tội với không ít người cho nên không có nhiều người tới đây. Tôi đoán, bên chỗ đồng chí An Khang ở Tây Sơn có lẽ là đông như trẩy hội.
Nhiếp Chấn Bang khẽ gật đầu. Chuyện này, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là hiểu rõ. Nhiệm kỳ của Kiều tổng đã qua một nửa. Bốn năm sau, Kiều tổng sẽ xuống. Dựa theo quy định trong thể chế, thời điểm này mà tiến thêm một bước là có thể chiếm thế chủ đạo. Đây chính là thông lệ.
Loại chuyện này, nghĩ thì có thể nghĩ đến nhưng tuyệt đối không thể một mình làm được. Cả nước chỉ có chín vị trí như vậy. Tất cả mọi người đều muốn ngồi lên.
Có lẽ quan niệm này bây giờ đã quá lớn rồi, sẽ cho người khác một cảm giác khoa trương, quá khoa trương. Người có đủ tư cách này đương nhiên là một trong 25 ủy viên cục ủy. Không nói đến những người hiện đã đang là thành viên của cửa đỉnh, cũng không nói đến những người không đủ điều kiện, chỉ nói tới những người đủ điều kiện, Lăng Bảo Đông coi như là một. Một người khác nữa là Trầm Quốc Quyền của tỉnh Việt Đông. Đại khái những người có thể được chọn, Nhiếp Chấn Bang đều cơ bản đoán ra.
Đứng ở góc độ của Nhiếp Chấn Bang mà nói, đối thủ lớn nhất của mình lần này có lẽ là Trầm Quốc Quyền. Thái độ của Nhiếp Chấn Bang từ trước tới nay đều như vậy, hoặc là không làm, nếu làm thì sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.
- Chấn Bang à, tôi cảm thấy, hai ngày này, cậu tốt nhất vẫn nên liên lạc với đồng chí Trầm Quốc Quyền bên tỉnh Việt Đông một chút.
Trang lão đột nhiên đưa ra đề nghị.
Những lời này lại khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy ngạc nhiên. Liên lạc với Trầm Quốc Quyền sao? Ý của Trang lão là gì? Đang định hỏi thì An Na đã từ bếp ra:
- Bác Trang, Chấn Bang, qua dùng cơm.
Đồ ăn ở chỗ Trang lão vẫn rất phong phú. Cả bàn đầy đủ các loại thức ăn, các loại hương vị. Lúc này Trang lão cũng cười nói:
- Hôm nay Chấn Bang đến, tôi cũng uống một chút.
- Ông già này, uống gì mà uống. Huyết áp của ông vẫn cao, lát nữa bác sĩ Trương tới lại nói ông.
Bác gái oán trách lên tiếng.
Trang lão ha ha cười, nói:
- Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, cả nhà Chấn Bang đều tới đây, khó có dịp vui như vậy, uống một chút thôi.
- Ông ấy, càng già càng không nghiêm túc. Hôm nay ngoại lệ, cho ông uống một chút. Nhưng đã nói rồi, đừng có được đà lấn tới, chỉ một chút thôi đấy.
Bác gái nói luôn miệng nhưng vẫn đứng lên.
Dưới sự giám sát của bác gái, đúng thật sự là một chút, Trang lão chỉ được uống khoảng nửa chén.
Ăn xong bữa cơm, sắc mặt Trang lão cũng đỏ lên. Bác sĩ riêng cũng đã tới, sau khi đo huyết áp xong, bác sĩ Trương nhíu mày:
- Thủ trưởng, huyết áp của ngày lại hơi tăng rồi.
- Không sao, không sao. Uống thuốc là được thôi, không mấy khi Chấn Bang đến chơi, tôi tâm sự với cậu ấy một chút.
Trang lão cười nói.
Thấy vậy, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là không tiện ở lại nữa, lập tức đứng lên, mỉm cười nói:
- Bác Trang, bác nghỉ đi. Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Sau này có thời gian cháu lại tới thăm bác, cùng bác nói chuyện.
Buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang cùng Dương An Na về nhà họ Dương. Hành trình về cơ bản đều đã được định sẵn. Ngày mai sẽ đi tới nhà Đổng Uyển. Bởi vậy, bên đang không biết qua nhà AnNa vào lúc nào, vừa vặn trống buổi chiều hôm nay, nhân cơ hội này qua đó luôn thì không còn gì hợp lý hơn.
Xe đỗ lại ngay trước cửa nhà họ Dương, Nhiếp Chấn Bang đẩy cửa vào liền nhìn thấy Dương An Bang đã ở trong sân.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và An Na, Dương An Bang lập tức vỗ tay nói:
- Chú ba, mau lên, tới vừa đúng lúc. Tôi còn đang định tìm cậu. Tới đây đi, tôi có chuyện khẩn cấp muốn nói với cậu.
- Anh hai, chuyện khẩn cấp gì chứ, không thể đợi chúng em đi chào cha trước rồi hãy nói sao?
An Na bên cạnh bất mãn lên tiếng.
Dương An Bang đi tới, thấp giọng nói:
- Chú ba, tôi nghe nói, gần đây, bên phía Lý Quốc hoa gây ra không ít chuyện. Nhìn tình hình, đây chắc chắn là muốn tạo thế vì chuyện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận