Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 683: Giao chiến kịch liệt.

Chu Tần An là Phó Bí thư Thành ủy Bành Thành kiêm Chủ tịch thành phố. Nhưng trong thời gian công tác suốt hai mươi năm tại tỉnh Giang Bắc, mọi người đều biết rõ. Năm đó, khi Chu Tần An tốt nghiệp bắt đầu làm việc, công việc đầu tiên chính là làm “Dạ ma ấn” Bình thái sư của phòng tài chính tỉnh Giang Bắc.
Lúc ấy, Ninh Thủ Thường lúc ấy đang đảm nhiệm “Dạ ma ấn” Bình thái sư kiêm Phó Chủ tịch thành phố. Mối quan hệ này ở tỉnh Giang Bắc có rất ít người biết, nhưng ai biết thì đều biết rất rõ. Có thể nói, Chu Tần An trên thực tế chính là tâm phúc chính trong phe phái của Ninh Thủ Thường.
Đối với chuyện này, thân là cán bộ sinh ra và lớn lên tại tỉnh Giang Bắc, Thẩm Ngôn Thạc hiểu rất rõ, nên khi nghe được lời của Ninh Thủ Thường, sắc mặt của Thẩm Ngôn Thạc xanh lét.
Bên cạnh, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Trần Hoa Chương lúc này lại giơ tay lên, nhìn Thẩm Ngôn Thạc nói:
- Bí thư Thẩm, cho tôi nói vài câu đi.
Nói xong, Trần Hoa Chương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thưa Bí thư Thẩm, thưa các vị lãnh đạo. Tôi cảm thấy Bành Thành hiện giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, tư tưởng mọi người đều bị chấn động, dung câu lòng người bất an cũng không sai. Hiện giờ đồng chí Chu Tần An còn phải chịu trách nhiệm toàn bộ công tác “Dạ ma ấn” của toàn bộ Bành Thành. Tuy rằng đồng chí Chu Tần An cũng khá thích hợp, nhưng để đồng chí Chu Tần An phải chủ trì toàn bộ công việc của toàn bộ Thành ủy Bành Thành liệu có khiến đồng chí ấy quá vất vả rồi. Tôi cảm thấy, làm vậy có chút bất lợi với cục diện của Bành Thành hiện nay. Tôi đề nghị, có phải nên để đồng chí Điền Vĩnh Bưu hiện là Phó Bí thư chuyên trách Thành ủy Bành Thành tạm thời đảm nhiệm quyền chủ trù toàn bộ công tác của Thành ủy Bành Thành.
Câu nói của Trần Hoa Chương vừa dứt, trong phòng họp lập tức trở nên yên lặng. Tất cả ánh mắt của cá ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều hướng về phía Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, Dương Hưng An ngồi gần đó.
Điền Vĩnh Bưu là ai? Đó là người được Dương Hưng An điều tới đảm nhiệm công việc tại tỉnh Giang Bắc. Là một thư ký đi theo Dương Hưng An, từng bước lên cao, địa vị của Điền Vĩnh Bưu cũng là nước lên thuyền lên, hiện giờ đã trở thành thủ hạ đắc lực của Dương Hưng An rồi.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đổ về phía mình, trong lòng Dương Hưng An thầm rủa một câu. Trần Hoa Chương nhà ngươi được lắm, lại dám gắp lửa bỏ tay người.
Cán bộ Lý gia tìm không ra người thích hợp thì người phá hoại. Làm vậy chẳng phải sẽ khiến Ninh Thủ Thường có hàm khích với bản thân ông ta sao? Hơn nữa, càng khó xử lý hơn là đề nghị này của Trần Hoa Chương, ông ta vẫn không thể tỏ thái độ phản đối. Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy nghe thì có vẻ rất thần bí, nhưng mọi người trong thể chế chính trị đều hiểu rõ, hội nghị thường vụ không có bí mật nào có thể nói ra.
Có lẽ, hội nghị thường vụ vừa mới chấm dứt, thì ngay sau đó chưa tới 5 phút dồng hồ, cán bộ cấp cơ sở của toàn tỉnh đã biết được tình hình của hội nghị thường vụ rồi.
Nếu ông ta tỏ thái độ phản đối, đương nhiên sẽ không thể khiến Điền Vĩnh Bưu thấy thoải mái. Dù sao, thân là thượng cấp, đến cả lợi ích tới tận miệng rồi mà còn không thể tranh thủ, lãnh đạo như vậy về sau còn có người muốn theo sao? Hiển nhiên là không.
Thẩm Ngôn Thạc rất vừa lòng, lời của Trần Hoa Chương giống chư một kim châm trúng bọc, ngay lập tức phá tan cục diện khó xử của ông ta. Ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh một lượt, ánh mắt tán thưởng quét qua người Trần Hoa Chương, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Dương Hưng An. Thẩm Ngôn Thạc mỉm cười nói:
- Đồng chí Hưng An, anh là Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, là nhân vật đứng đầu được phân công quản lý công tác tổ chức nhân sự của toàn tỉnh. Có thể nói, anh chính là một vị quan tổng quản. Anh có ý kiến gì không?
Lúc này, Thẩm Ngôn Thạc đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mà phải thừa thắng xông lên, tiến thêm một bước áp chế Ninh Thủ Thường. Chỉ cần thông qua được hội nghị thường vụ, Ninh Thủ Thường sẽ không thể chống lại sóng gió gì nữa. Tiếp đó, Nhiếp hệ vẫn sẽ phục hồi cục diện như trước đây. Đây là một hiệu ứng liên đới, về mặt này, Thẩm Ngôn Thạc vẫn hiểu rất rõ.
Bức bách ông ta tỏ thái độ? Trong lòng Dương Hưng An cười lạnh một chút, sau đó nói:
- Đồng chí Chu Tần An và đồng chí Điền Vĩnh Bưu đều rất tốt.
- Đầu tiên, đồng chí Chu Tần An, sau khi đồng chí Chu Tần An đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch thành phố Bành Thành, kinh tế thành phố đã được kiến thiết và cải thiện, các số liệu kinh tế đều tiến bộ rõ ràng, đều rất tốt. Ngoại trừ duy trì ổn định mức độ tang trưởng ngành công nghiệp nặng, trong ngành dịch vụ và du lịch cũng có những bước tiến bộ nhảy vọt. Về phương diện chế biến, thời trang, hiện giờ kinh tế trong Bành Thành đều chiếm giữ vị trí quan trọng. Điều này đủ để chứng minh, năng lực của đồng chí Chu Tần An. Ngoài ra, trong thể chế chính trị, Chủ tịch thành phố tạm thời chủ trì toàn bộ tình hình công tác Thành ủy cũng không phải là không có. Ví dụ gần đây nhất là đồng chí Kiều Dịch Nhân, sau khi đồng chí Dân Phú được điều nhiệm tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương, kiêm nghiệm Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch Tỉnh, điều này khẳng định, việc kiêm nghiệm cũng không có vấn đề gì lớn.
Dừng một chút, Dương Hưng An tiếp tục nói:
- Một đồng chí khác, Phó Bí thư Thành ủy Bành Thành chuyên trách, đồng chí Điền Vĩnh Bưu, năng lực của đồng chí này cũng không tồi. Trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Phó Bí thư chuyên trách Thành ủy Bành Thành, được phân công tổ chức quản lý và công tác nhân sự, hoàn toàn tính đến tình huống thực tế của Bành Thành. Trong cả nước, đưa ra chỉ tiêu quy tắc khảo sát.
Dương Hưng An nói mấy câu này thật sự vô cùng lưu loát. Đầu tiên, định vị được một tầng khảo sát trong ban Tổ chức. Cứ như vậy, bất kế thế nào bản thân ông ta cũng không phải gánh vác trách nhiệm gì cả, đây là ý kiến khảo sát từ tổ chức. Ngoài ra, cụ thể là lựa chọn ai Dương Hưng An cũng không hề tỏ thái độ rõ ràng, chỉ nói sẽ nghe theo ý kiến của hội nghị thường vụ. Nói những câu này chẳng khác nào không nói, ý trong đó chính là, mặc kệ các người lựa chọn thế nào, Điền Vĩnh Bưu cũng được, Chu Tần An cũng hay, ông ta cũng không có ý kiến gì.
Nói như vậy, Dương Hưng An có thể coi là một lời công bằng với Dương Hưng An. Ít nhất trong việc tạm thời chủ trì toàn bộ các phương diện công tác của Thành ủy, Dương Hưng An không hề hùa vào hỗ trợ, nói không quá thì còn làm giảm xuống uy tín, hoàn toàn là một thái độ cầu thị. Cứ như vậy, nếu chẳng may Điền Vĩnh Bưu không được thăng chức, cũng chỉ có thể trách năng lực của bản thân không đủ.
Hơn nữa, trong lòng Dương Hưng An cũng đã có ý tưởng rõ ràng. Bí thư Thành ủy nhường cho Ninh Thủ Thường, còn thì giành lấy chức Chủ tịch thành phố. Nhiếp hệ đã im ắng thời gian quá dài rồi, hiện giờ đã có Nhiếp Chấn Bang ở trong phối hợp, không ít lãnh đạo đều phải nể mặt Nhiếp Chấn Bang vài phần. Ví như Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tôn Đạt Lượng, năm đó vẫn là thời kỳ Trang Ái Quân còn đang đương nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, giữa Tôn Đạt Lượng và Nhiếp Chấn Bang còn từng qua lại không ít.
Ví như Tư lệnh quân khu tỉnh Long Điền Cần, là một nhân vật lãnh đạo trong số tham gia quân đội của Nhiếp gia, Long Điền Cần thân là đại biểu quân đội, nhiều ít cũng phải nể mặt Nhiếp Chấn Bang, nể mặt nhân vật thứ hai trong quân đội là Nhiếp Quốc Đống.
Lại ví như Phó Chủ tịch thường trưc tỉnh, Hoàng Duyệt Thịnh. Người này là em trai của vợ Nhiếp Quốc Đống, tên Hoàng Duyệt Dung. Với quan hệ của hai gia đình Nhiếp, Hoàng, đương nhiên là phải ủng hộ rồi. Nhiếp Chấn Bang không ở tỉnh Giang Bắc, điều này nhìn thì tưởng là người không quan trọng, cũng chỉ là bè cánh bên ngoài, nhưng Nhiếp Chấn Bang ở đây, vậy Nhiếp Chấn Bang lại như một mối quan hệ liên đới, giúp liên kết chặt chẽ những người này lại với nhau. Lực lượng này, tới Thẩm Ngôn Thạc còn phải e sợ vài phần, bản thân ông ta còn muốn ra mặt chẳng khác nào kẻ ngốc.
Câu nói vừa dứt, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hoàng Duyệt Thịnh cũng giơ tay nói:
- Cho phép tôi nói vài lời.
Hoàng Duyệt Thịnh cũng là con cháu nhà quý tộc, là con trai của Thủ tướng Hoàng. Hiện nay Hoàng gia mặc dù không bằng được năm đó, nhưng khí chất kiềm chế của Hoàng Duyệt Thịnh vẫn rất tốt.
Từ giọng điệu và thái độ nói chuyện của Hoàng Duyệt Thịnh là có thể nhìn ra được. Hoàng Duyệt Thịnh cũng không quá chú ý trong những chi tiết nhỏ nhặt, giơ tay lên là trực tiếp cất lời, cũng không cần xin chỉ thị của Thẩm Ngôn Thạc. Việc này khiến cho sắc mặt của Thẩm Ngôn Thạc có chút khó coi, cười mỉa:
- Chủ tịch Hoàng có cao kiến gì, cứ việc nói.
Hoàng Duyệt Thịnh thản nhiên liếc nhìn Thẩm Ngôn Thạc một cái rồi lập tức nói:
- Tôi cảm thấy, đồng chí Chu Tần An vẫn khá là thích hợp. Hiện giờ cục diện của Bành Thành không tốt. Chính vì như vậy nên tôi cho rằng Bành Thành hiện nay cần phải có một nhân vật mạnh mẽ, nghị lực ra mặt. Chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng, nghiêm túc khống chế tâm lý của mọi người phía dưới. Hiển nhiên, đồng chí Chủ tịch làm Chủ tịch thành phố, tạm thời chủ trì công tác của Thành ủy là điều tất yếu. Tôi đồng ý để đồng chí Chu Tần An chủ trì toàn bộ công tác của Thành ủy Bành Thành.
Nói tới nước này rồi, lại tiếp tục thảo luận nữa kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì. Thẩm Ngôn Thạc cũng nhìn được điểm này, lập tức liền tiến hành giơ tay biểu quyết theo trình tự. Kết quả cuối cùng,
Hiển nhiên là Chu Tần An đã giành được 7 phiếu, với ưu thế nhỉnh hơn một chút đã trở thành người chiến thắng. Trong đó, ba vị “Dạ ma ấn” của tỉnh, Ninh Thủ Thường, Hoàng Duyệt Thịnh và Lý Dũng đều bỏ phiếu tán thành, ngoài ra còn có Tôn Đạt Lượng và Long Điền Cần là được 5 phiếu. Còn hai người khác cũng bỏ phiếu tán thành là Phó Bí thư Tỉnh ủy chuyên trách Vương Đạt An và Bí thư Thành ủy thành phố Giang Châu Vương Thành Long.
Nhìn đến đó, Thẩm Ngôn Thạc cũng chẳng còn tâm tình nào khác, mặc dù chưa tính quyền bỏ phiếu của Dương Hưng An, bên cạnh ông ta cũng chỉ có 6 phiếu. Nếu thật sự vì chuyện này mà ông ta lên tiếng phủ quyết, đồng thời vừa thể hiện Bí thư Tỉnh ủy như ông ta vô dụng, còn muốn dùng đặc quyền của mình để áp chế người khác. Ngoài ra, nếu làm như vậy cũng sẽ khiến các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác mất quyền lợi, mất nhiều hơn được.
- Được rồi, nếu đã như vậy, Bí thư Đạt An cùng với đồng chí Hưng An thảo luận một chút xem ban hành văn kiện chính thức để đồng chí Chu Tần An tạm thời chủ trì toàn bộ công tác Thành ủy Bành Thành đi. Tan họp.
Thẩm Ngôn Thạc nói xong, đã cầm chén trà và quyển sổ ghi chép của mình lên, thong thả khoan thai bước ra ngoài.
Bên phòng Tam công, công tác kiểm tra đối với Bành Thành đã bước vào khâu cuối. Giống với lúc ở thành phố Giang Châu, nhưng phàm là Bành Thành vi phạm kỷ luật dưới bất cứ hình thức nào, tất nhiên sẽ bị hiện lên trên các kênh truyền thông.
Các nhân viên của phòng Tam công tại khách sạn Bình An, Bành Thành cũng đã thu thập xong hành lý. Đoàn người đi ra khỏi khách sạn Bình An, bên ngoài cửa khách sạn, các lãnh đạo của Bành Thành cũng đã chờ ở cổng.
Vừa mới bắt tay với các lãnh đạo liên can Bành Thành xong, Nhiếp Chấn Bang mới bước đi, lúc này mới ngồi trên xe, chậm rãi chạy ra khỏi khách sạn, rời khỏi Bành Thành.
Xe đang trên đường tới Bành Thành. Bên cạnh, di động của Lý Cư Bằng vang lên, sau một hồi hàn huyên, vừa cúp điện thoại thì sắc mặt của Lý Cư Bằng lại trở nên rất khó coi, thấp giọng báo cáo:
- Chủ nhiệm, bên Phó chủ nhiệm Lý xảy ra chuyện rồi.
Câu nói này khiến Nhiếp Chấn Bang ngồi thẳng dậy. Trên mặt cũng không biểu cảm gì, ngữ điệu cũng hết sức bình tĩnh nói:
- Mấy người Lý Quốc Binh hiện giờ đang ở đâu?
- Chủ nhiệm, hiện giờ bọn họ đang ở tỉnh Ba Thục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận