Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 952: Thừa thắng xông lên

Những lời Nhiếp Chấn Bang rung động, vô cùng mãnh liệt, đi sâu vào lòng người.
Bên cạnh, nét mặt mỗi người mỗi khác, Văn Bảo Quý vẻ mặt ngạc nhiên rồi thoáng chốc trở nên vui sướng, thật sự là không nên, không ngờ rằng Liễu Dũng lại phạm sai lầm cơ bản như vậy, việc này quả thực không phải là việc lãnh đạo tỉnh ủy làm ra.
Thân làm người đứng thứ hai thì sợ gì anh mạnh mẽ cứng rắn thế nào, nhưng coi trọng quy định thì vẫn cần được nhắc đến. Bảo vệ uy tín của người đứng đầu trong bộ máy Đảng ủy là quy định cứng nhắc, bắt buộc phải chấp hành, trong bóng tối anh có thể mất quyền lực, anh có thể lén lút hại người, bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần anh nghĩ tới, tất cả đều không vấn đề, nhưng chỉ là trong bóng tối, khi có chuyện xảy ra không thể đặt nó lên trên mặt bàn.
Nhưng hiện tại Liễu Dũng đã lộ liễu phạm vào điểm này, hơn nữa lại là sau khi đại bộ phận các thường vụ biểu thị sự đồng ý, chuyện này không thể tha thứ được rồi.
Sắc mặt của Hạ Ngọc Sanh thay đổi một cách khó lường, Liễu Dũng đang làm gì vậy, nếu muốn trở mặt thì cũng không thể làm như thế được, chuyện này chưa nói tới việc báo cáo với cấp trên, mà báo cáo với bất cứ chỗ nào đều không có tác dụng, thậm chí còn có khả năng cấp trên không hài lòng.
Liễu Dũng lúc này tỉnh táo trở lại, trong lòng rất hối hận, tại sao mình lại như vậy, cả một đời làm việc thận trọng, cẩn thận, làm sao sắp già rồi, sắp nghỉ hưu rồi, lại phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.
Trên thực tế, Liễu Dũng vẫn chưa suy xét đến, bản thân sở dĩ như vậy vì một mặt là Trương Thiên Việt khi nhậm chức thì tình trạng sức khỏe ngày càng sa sút, dẫn đến thế cục trong tỉnh phân tranh, bề ngoài là Văn Bảo Quý và Hạ Ngọc Sanh đang đấu với nhau nhưng cũng có nhân tố để ông ta dung túng, như vậy khó tránh khỏi Liễu Dũng sẽ càng ngày càng tự đại.
Thứ hai, tuổi của Liễu Dũng cũng sắp phải nghỉ hưu rồi, bởi vậy mỗi một phương diện ông ta bắt đầu buông lỏng, dao động cảm xúc khá lớn, trong thể chế, không ít cán bộ lãnh đạo giai đoạn sắp về đều là kiểu này, cũng không phải là không có lý.
Thứ ba, Nhiếp Chấn Bang sau khi nhậm chức đã ảnh hưởng trực tiếp đến sự phán đoán của Liễu Dũng, Nhiếp Chấn Bang sau khi nhậm chức đều thể hiện hòa khí, mọi việc làm đều được vận hành một cách bình thường, điều này khiến Liễu Dũng nảy sinh sự coi thường, nghĩ Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ thường thôi.
Tổng hợp các nguyên nhân bên trên thì đây thật sự là lúc để Nhiếp Chấn Bang lộ răng nanh, Liễu Dũng không hề có sự chuẩn bị, cũng không có dự cảm, điều này dẫn đến tâm trạng mất thăng bằng, cậy già lên mặt đã khiến Liễu Dũng phạm phải lỗi cơ bản nhất.
Dừng một lát, tâm trạng Liễu Dũng trở nên bình thường, chậm rãi nói:
- Bí thư Nhiếp, các đồng chí, vô cùng xin lỗi, có thể là do sức khỏe của tôi nên không tập trung tư tưởng, nói ra những lời không thỏa đáng, tôi thành thật xin lỗi, mong tổ chức hãy phê bình và xử phạt.
Lúc này coi như là Liễu Dũng trở lại bình thường, đường đường là chủ tịch của một tỉnh, lớn tuổi nhất, nhưng có thể đứng trước mọi người nói lời xin lỗi, cho thấy Liễu Dũng đã nhận ra mình sai và đang bù đắp lại.
Nói tới như vậy thì Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm thương, Liễu Dũng không hổ danh là Liễu Dũng, mặc dù phạm phải lỗi cơ bản như vậy nhưng đã nhanh chóng tỉnh ngộ, hơn nữa còn quyết đoán thừa nhận sai lầm, sự quyết đoán này người bình thường không thể làm nổi.
-
Nếu Chấn Bang không bỏ qua chuyện này sẽ bị biến thành kẻ nhỏ nhặt.
Nhiếp Chấn Bang cười mỉa rồi nói:
- Chủ tịch Liễu Dũng không cần thiết phải như thế, tôi cũng vừa nói rồi, hội nghị thảo luận dân chủ sẽ coi trọng tính dân chủ, có tranh luận là bình thường. Nhưng cá nhân tôi thấy, nên nói nguyên tắc, nên nói cơ sở, điều này vẫn cần phải nói. Đặc biệt là lần này, từ hành động đột kích kiểm tra, kết quả rất tốt, trong phạm vi toàn tỉnh cần tiếp tục tăng cường tính hiệu quả, chuyện của Vệ Trung Mao không phải vụ án đặc biệt. Trước mắt, vấn đề tố chất của cán bộ cơ sở tuyệt đối không được bỏ qua, hiện tại nhiều cán bộ Đảng của chúng ta không làm tốt vai trò của mình, không có nhận thức đúng đắn, luôn cảm thấy tất cả là điều đương nhiên, điều này không tốt, tư tưởng này rất nguy hiểm, tăng cường giáo dục tư tưởng là điều cần thiết, Chủ tịch Liễu anh thấy thế nào?
Vì không còn cách nào tiếp tục giằng co về vấn đề của Liễu Dũng nên lúc này Nhiếp Chấn Bang tự nhiên thấy cần phải nắm bắt cơ hội hiếm có này, tiếp tục đả kích Liễu Dũng.
Sự việc hiện giờ rất rõ ràng, đang ở thế thượng phong, hiện tại Nhiếp Chấn Bang nói như vậy chính là đang thừa thắng xông lên.
Trong trường hợp thế này, thái độ và lời xin lỗi trước và sau của Liễu Dũng giống như là đang tự tát vào miệng mình vậy, lại đề xuất nghi vấn và bảo lưu ý kiến thì thể diện của Liễu Dũng bị quét sạch rồi.
Sắc mặt Liễu Dũng có chút khó, Nhiếp Chấn Bang từng bước ép sát khiến Liễu Dũng cảm thấy không thoải mái, đang định nói thì Hạ Ngọc Sanh đột nhiên nói:
- Tôi cũng tán thành ý kiến của bí thư Nhiếp, giáo dục công tác tư tưởng cho Đảng viên là truyền thống tốt đẹp của Đảng ta, cần giữ vững, tôi thấy đây là điều cần thiết, cần phải duy trì.
Hạ Ngọc Sanh giống như đang phản chiến, trên thực tế cũng là ở thời điểm hợp lý cứu vãn thể diện của Liễu Dũng.
Rõ ràng, nếu Liễu Dũng tỏ thái độ ủng hộ, thì tiếp theo ở trong tỉnh Hồng Giang, thể diện đều bị quét sạch rồi, điều này đối với Liễu Dũng và những người cũng phe mà nói không thể tránh khỏi bị đả kích trầm trọng, “Cây đổ bầy khỉ tan”,” Tường đổ mọi người còn đẩy thêm”, hai câu tục ngữ này không phải là đã nói hết rồi, người bên dưới nhìn thấy tất nhiên sẽ bị dao động.
Bây giờ Hạ Ngọc Sanh nói ra câu này thì thể diện đáng thương của Liễu Dũng có thể được bảo vệ.
Nhiếp Chấn Bang dừng một lát rồi cười nói:
- Nếu mọi người đã đồng ý phương án này, tôi thấy không cần thiết phải theo hình thức của hội nghị thường vụ nữa, ý kiến của tôi là hôm nay cứ quyết định như vậy, hình thành quyết nghị văn kiện chính thức, bắt đầu từ ngày mai sẽ triển khai công tác huấn luyện giáo dục tư tưởng cho cán bộ trong phạm vi toàn tỉnh. Ngoài ra Ban thông tin đối ngoại, Ban kiểm tra kỷ luật cần hành động thiết thực, phải mở đường cho ngôn luận, khiến tiếng nói của người dân được truyền tới.
Sau đó Nhiếp Chấn Bang quay sang Văn Bảo Quý nói:
- Đồng chí Văn Bảo Quý, công tác tại trường Đảng đều do anh phụ trách, về mặt này trường Đảng cần làm tốt việc chuẩn bị, tiến hành luân phiên huấn luyện cho cán bộ.
- Ngoài ra chỗ đồng chí Cung Chính và đồng chí Hồng Chuyên, công viẹc của Ủy ban Kỷ luật và Cục thông tin đối ngoại cũng cần thiết thực hành động, đối với cán bộ lãnh đạo vi phạm kỷ luật, vi phạm quy định, vi phạm pháp luật cần nghiêm khắc chứng thực, có sai tất sửa, có sai tất chữa. Làm tốt công tác giám sát kiểm tra kỷ luật và thông tin đối ngoại.
Nói tới đây về cơ bản, mọi người trong ban thường vụ đều đã rõ. Lần này cả thành phố Thường Hồng e rằng không ít người sẽ gặp xui xẻo.
Từ lúc này có thể thấy là bí thư Nhiếp đã có dự định này từ lâu, nếu không thì làm sao có thể sắp đặt được ổn thỏa như vậy.
Đầu tiên là tăng cường giáo dục tư tưởng của cán bộ lãnh đạo trong Đảng, tiếp đó Ban Ủy ban Kỷ luật và Thông tin đối ngoại cần thiết thực hành động, có thể thấy tất nhiên sẽ có người bị ngã từ trên xuống.
Nhưng lúc này toàn bộ hội nghị thường vụ không còn ai phản đối nữa
Trụ sở Văn phòng tỉnh ủy
Trong phòng làm việc của Chấn Bang, lúc này mặc dù là một giờ sáng nhưng vẫn sáng đèn, trong phòng khách, Hứa Hồng Chuyên, Trần Nhạc đang ngồi trên ghế sofa.
Nhiếp Chấn Bang lấy trong ngăn kéo gói thuốc lá thơm đặt lên bàn, châm một điếu thuốc rồi mỉm cười nói:
- Lúc này mọi người không tập trung tinh thần, hút điếu thuốc cho tỉnh táo.
Trần Nhạc sớm đã quen với chuyện này, khi ở huyện Lê cũng thường hút thuốc cùng với Nhiếp Chấn Bang
Lúc này Trần Nhạc không có sự nghiêm túc của một Trưởng ban chính trị pháp luật, vẻ mặt cười hì hì, động tác thành thạo, nhét bao thuốc Tiểu Hồng Mao vào túi áo.
Bên cạnh, Hứa Hồng Chuyên hơi ngạc nhiên, thân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nên Hứa Hồng Chuyên vẫn có chút ý thức, bao thuốc trước mặt là chuyên cung cấp cho các thủ trưởng trung ương, cái gọi là thủ trưởng trung ương chủ yếu là chỉ nhưng người đã về hưu và những người là thành viên trong trung tâm Cửu đỉnh, những người khác được liệt vào Cục chính trị cũng nằm trong phạm vi đặc biệt nhưng có sự hạn chế khắt khe về mặt số lượng.
Loại thuốc này tuy nhân vật số một của tỉnh mặc dù có thể có, nhưng cảm giác sẽ không được dễ dàng như bí thư Nhiếp.
Hứa Hồng Chuyên rất may mắn, từ đầu đã kiên định lập trường, quyết định chủ ý, nếu không thì... Hứa Hồng Chuyên ngẫm lại có cảm giác sợ hãi toàn thân, nếu thật sự có tâm tư gì thì sợ rằng thì cái chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy sớm không được yên rồi.
Dừng một chút Hứa Hồng Chuyên cười nói:
- Bí thư, sự việc của Hồng Giang, với cấp trên chúng ta có cần…?
Vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang xua tay nói:
- Không báo cáo, sự việc của Hồng Giang vẫn là nội bộ Hồng Giang giải quyết.
Hứa Hồng Chuyên lo lắng cái gì thì Nhiếp Chấn Bang rất rõ, chính là lo bên Liễu Dũng, từ thái độ biểu hiện của Liễu Dũng thì thấy Liễu Dũng sẽ không bỏ ý đồ, nhưng muốn Chấn Bang báo cáo lên trên thì tuyệt đối không được. Có những chuyện, chỉ đc giải quyết trong tỉnh, thủ trưởng muốn Chấn Bang đến Hồng Giang sợ là cũng có mục đích. Báo cáo lên trên thì Tổng Bí thư Kiều sẽ đối xử với mình ra sao, có tí chuyện này cũng làm không xong, bởi vậy chuyện của thành phố Hồng Giang chỉ có thể giải quyết trong thành phố Hồng Giang, còn những thành phần vớ vẩn khác Nhiếp Chấn Bang không để ý tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận