Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1038: Tình huống rất tồi tệ.

Lời tuy rằng nói như vậy, nhưng Hạ Ngọc Sanh giờ phút này cũng hơi bồn chồn, xung quanh khu vực mỏ phát sinh sụp lún địa chất, hơn nữa càng gần sát khu vực mỏ lại càng nghiêm trọng. Nếu nói việc này hoàn toàn không có chút liên hệ nào với việc khai thác mở than thì Hạ Ngọc Sanh tuyệt đối không tin, cho dù không có liên hệ trực tiếp thì chắc chắn cũng sẽ có liên hệ gián tiếp, dù sao, khai thác tài nguyên khoáng sản đối với nguồn tài nguyên nước ngầm tất nhiên là một kiểu phá hoại. Tình hình địa chất của tỉnh Hồng Giang cũng rất phức tạp, không ít địa phương đều thuộc địa mạo dung nham cac-xtơ, xói mòn nguồn nước ngầm tất yếu sẽ dẫn đến kết cấu địa chất thay đổi, sinh ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Nhưng, thực tế như vậy Hạ Ngọc Sanh cũng không thể nói thế, tại thời điểm này, Hạ Ngọc Sanh cần phải biểu đạt rõ ràng thái độ của bản thân, đây chính là xếp hàng.
Là lãnh đạo tỉnh, là Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân tỉnh, uy tín của Hạ Ngọc Sanh vẫn là có, sau khi Hạ Ngọc Sanh nói xong đám đông hoảng loạn cũng dần dần lắng xuống.
Lúc này, Hạ Ngọc Sanh mới quay đầu nói với Giang Chính Nhất và Lý Hằng Huy bên cạnh:
- Bí thư Chính Nhất, Chủ tịch Hằng Huy! Đời sống sản xuất của quần chúng nhân dân khu vực bị thiên tai, thành phố Mi Bình phải xem trọng cao độ, phải thành lập bộ phận chuyên môn, chuyên gia chuyên quản, phụ trách làm tốt công tác tái xây dựng và sắp xếp cuộc sống của quần chúng sau thiên tai, cần chú ý phòng ngừa tai họa lại phát sinh lần nữa.
Tiếp theo, Tổ chuyên gia của Sở Địa khoáng cùng đi với Hạ Ngọc Sanh cũng bắt đầu tiến hành làm việc toàn diện, toàn bộ Tổ chuyên gia phân thành sáu tổ, chia nhau triển khai điều tra thực địa đối với năm thị trấn cùng khu vực khai thác mỏ than Mi Bình.
Tiến hành công tác điều tra và lấy mẫu tỉ mỉ đối với đất đai và khu vực sụp lún mặt đất ở đây.
Tại thành phố Mi Bình, sau khi Hạ Ngọc Sanh chỉ dừng lại tạm thời, chiều ngày hôm đó Hạ Ngọc Sanh liền khởi hành trở về thành phố Hồng Thành, chỉ đểlại Tổ chuyên gia.
Thời gian ba ngày tiếp theo, công tác điều tra lấy mẫu của Tổ chuyên gia về cơ bản đã bước vào giai đoạn cuối, chỉ nhìn từ điểm này thì thấy Hạ Ngọc Sanh và Phương Viễn Sơn thực sự chơi rất đẹp. Thời gian điều tra ba ngày, duy chỉ về mặt thời gian cũng đủ chứng tỏ, lần này đối với vấn đề sụp lún địa chất thì trong tỉnh hết sức chú ý, hơn nữa cũng không mang tính chất qua loa. Thử nghĩ xem, Tổ chuyên gia đều ở đây thời gian dài như vậy, vây quanh mấy khu vực sụp lún và các khu vực khác xung quanh mỏ, làm việc hết sức cẩn thận. Điều này chứng tỏ, Tổ chuyên gia thật sự đang tỉ mỉ tiến hành điều tra và thu thập chứng cứ, đang nghiêm túc nghiên cứu nguyên nhân mặt đất sụp lún.
Cho nên ở đây vô hình trung uy tín của chính quyền trong quần chúng nhân dân bỗng chốc được nâng cao, sau khi Nhiếp Chấn Bang biết được tình hình này cũng không nói quá nhiều.
Ngược lại Hứa Hồng Chuyên lại có chút lo lắng:
- Bí thư Nhiếp! như vậy, e rằng công tác của chúng ta sẽ tương đối bị động, nếu tai họa địa chất và khu vực mỏ không liên quan, sau này...
Sau này, việc của sau này Hứa Hồng Chuyên không nói rõ, cũng không dám nói ra, lời nói cứ đến điểm là dừng thì được rồi, cũng không phải là kẻ ngốc, có một vài thứ chỉ có thể ngầm hiểu không thể nói ra.
Nhiếp Chấn Bang lại rất thản nhiên:
- Trưởng ban Thư ký không thể nói như thế, tổng thể mà nói, tôi cũng hy vọng không liên quan đến khu mỏ, đó là việc không còn gì có thể tốt hơn, thời gian điều tra của Tổ công tác càng dài càng có thể chứng minh độ xác thực ở đây, anh phải cảm thấy vui mừng mới đúng. Bất kể là mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột chính là mèo giỏi. Hiện nay, cục diện trong tỉnh Hồng Giang cũng là như vậy. Phương Viễn Sơn có suy nghĩ của anh ta, việc này cũng rất bình thường. Anh ta vốn dĩ là người có chủ kiến, là Chủ tịch tỉnh, phát triển kinh tế, chủ trì công tác của chính quyền là thuộc bổn phận, chúng ta không dễ bao biện làm thay. Chỉ cần không làm hại môi trường, không hi sinh môi trường làm cái giá cho sự phát triển, chúng ta đều hoan nghênh.
Là người đứng đầu Tỉnh ủy, phong thái cần có vẫn phải có, dù thật sự không vừa mắt Phương Viễn Sơn cũng không thể cho người ta lưu lại ấn tượng đố kỵ người hiền tài, việc này không giống như ở địa vị cơ sở, càng lên trên càng phải chú ý tình hình, chú ý cẩn thận.
Đôi khi, một nhược điểm nhỏ khả năng chính là làm cho bản thân không thể tiến về phía trước, một tảng đá lớn cản trở trước mặt.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn Hứa Hồng Chuyên bên cạnh, nói;
- Trưởng ban Thư ký, chỗ lão Trần có tin tức gì không?
Hạ Ngọc Sanh thị sát có vẻ trong quy củ, động tác của thành phố Mi Bình cũng rất nhanh chóng, nhanh chóng trấn an tình cảm của quần chúng. Đối với nhà cửa bị sụp đổ đã sắp xếp bồi thường tiền mặt và chỗ, ước chừng hiện nay đã bắt đầu tái xây dựng. Đối với nhà cửa bị thiệt hại, thành phố Mi Bình đã cử ra đội ngũ thẩm định tiến hành đánh giá toàn diện nhà cửa. Đối với chủ thể kết cấu nhà cửa không bị thiệt hại đều áp dụng biện pháp sửa chữa phục hồi. Đối với nhà sắp sập, bố trí xây dựng lại. Trước mắt, năm thị trấn của thành phố Mi Bình đều đã khôi phục lại công tác bình thường và trật tự cuộc sống.
Đều nói làm Thư ký cần có bản lĩnh mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, Hứa Hồng Chuyên muốn nói chính là: là Trưởng ban Thư ký, là đại quản gia của Tỉnh ủy, năng lực này anh ta cần có đủ.
Bên cạnh lãnh đạo không có việc nhỏ, là đại quản gia, từng giờ từng phút đều tiếp xúc với lãnh đạo, phải vội việc mà lãnh đạo vội, nghĩ việc mà lãnh đạo nghĩ. Suy nghĩ của lãnh đạo, tính nhảy vọt và tính phát tán của tư duy đều rất rộng rãi, nói không chừng phía trước vẫn đang cùng anh thảo luận công tác xây dựng Đảng ủy, tiếp theo lại cùng anh thảo luận một việc cụ thể nào đó.
Việc này nhất định phải có đủ một bản lĩnh nhất định, phải làm được, tuyệt đối không có sai sót. Hứa Hồng Chuyên hiểu rõ tính cách của Nhiếp Chấn Bang là cực kỳ thiết thực. Trước mắt, tình hình của thành phố Mi Bình, Bí thư Nhiếp tất nhiên muốn hỏi, hiện nay quả nhiên đúng như dự đoán.
Nhiếp Chấn Bang nghe báo cáo của Hứa Hồng Chuyên lại hài lòng gật đầu:
- Con người Phương Viễn Sơn này thật ra có một năng lực nhất định, sự việc của thành phố Mi Bình đã như vậy rồi, Trưởng ban Thư ký, chỗ anh vẫn cần phải chú ý nhiều bên Sở địa khoáng. Trước tiên, có kết quả đưa ra lập tức báo lên trên, nói cho tôi biết.
Điều tra của Tổ chuyên gia, đây không phải đơn thuần dựa vào mắt thường quan sát có thể phát sinh vấn đề, có thể đưa ra kết luận. Có những thứ cần phải trải qua thực nghiệm và kiểm tra khoa học, việc này đều cần một khoảng thời gian nhất định.
Hứa Hồng Chuyên gật đầu, ý của Nhiếp Chấn Bang anh ta hiểu rất rõ, thật sự nếu không liên quan đến khu mỏ vậy tạm thời chỗ Phương Viễn Sơn Bí thư Nhiếp không thể nói gì, một khi có vấn đề thì Bí thư Nhiếp chắc chắn sẽ không thể bỏ qua
Là Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, quan hệ và thể diện của Hứa Hồng Chuyên trong tỉnh vẫn là hết sức rộng khắp, bên Sở Địa khoáng Hứa Hồng Chuyên đương nhiên cũng có vài người tin cẩn.
Sau khi kết luận điểu tra địa chất đầu tiên chỉnh lý đưa ra, Hứa Hồng Chuyên nhận được một cuộc điện thoại, lấy được bản sao kết quả.
Hứa Hồng Chuyên không dám chậm trễ, nhận được văn kiện, lập tức chạy đến văn phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang:
- Bí thư, cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng, trước tiên lấy được báo cáo kết luận.
Tuy là bản sao, nhưng vẫn rất rõ
Mở báo cáo ra Nhiếp Chấn Bang xem hết sức cẩn thận, báo cáo có hơn sáu mươi trang, Nhiếp Chấn Bang xem mất một giờ đồng hồ mới hết.
Ngẩng đầu, lông mày của Nhiếp Chấn Bang đã nhíu chặt, tình hình rất không ổn, đây là cảm giác đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang. Trầm ngâm một chút, nhìn Hứa Hồng Chuyên, nói:
- Trưởng ban Thư ký, báo cáo anh đã xem chưa?
Hứa Hồng Chuyên lắc đầu:
- Bí thư, tôi vẫn chưa xem, sau khi nhận được báo cáotôi liền chạy qua đây trước, cho nên vẫn chưa xem qua nội dung báo cáo, sao? Có phải là có liên quan đến mỏ than.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, trầm giọng nói:
- Căn cứ điều tra thu thập mẫu địa chất xung quanh của Sở Địa khoáng, mạch nước ngầm xói mòn nghiêm trọng, tình hình tổng hợp các mặt khác, kết luận đưa ra là có liên quan trực tiếp với sự khai thác quá độ của mỏ than Mi Bình.
Vừa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó Trần Nhạc từ bên ngoài bước vào, nhìn thần sắc của Nhiếp Chấn Bang và Hứa Hồng Chuyên vô cùng trang trọng nghiêm túc, Trần Nhạc kinh ngạc, ngồi trên ghế sô pha:
- Bí thư, Trưởng ban Thư ký, có tình hình gì? Sao ngây ra hết cảnhư vậy?
Hứa Hồng Chuyên cầm văn bản trước mặt đẩy tới trước mặt Trần Nhạc:
- Bí thư Trần! Kết quả kiểm tra địa chất đã đưa ra.
Trần Nhạc hơi sửng sốt, lại mơ miệng nói:
- Thật trùng hợp, bên chỗ tôi cũng phát hiện không ít vấn đề, đang chuẩn bị qua đây báo cáo với Bí thư.
Nói xong, Trần Nhạc lại tiếp tục nói:
- Bí thư! Trước đây, sau khi anh dặn dò, tôi lập tức sắp xếp nhân viên điều tra thâm nhập vào trong khu mỏ, qua một tuần bí mật điều tra, chúng tôi đã nắm được một số tình hình quan trọng. Tập đoàn Âu Khắc sau khi đầu tư vào năm trăm triệu, trên thực tế cũng không nhiều đến như vậy, tính toán sơ lược ước chừng hơn một trăm triệu. Ở đây vẫn còn phần lớn tiền đều đầu tư vào khu nhà ở nhân viên mỏ than ở nội thành. Về mặt cải tạo kỹ thuật của mỏ than, cơ bản là không có, ngoài ra bên tập đoàn Âu Khắc chỉ đơn thuần nghĩ đến hiệu quả lợi ích, gia tăng thêm cửa quặng, gia tăng số lượng khai thác. Đồng thời, tập đoàn Âu Khắc về mặt an toàn sản xuất của mỏ than có vẻ cực kỳ qua loa. Thuê mướn công nhân cũng là giá cả rẻ mạt, thời gian làm việc dài, cường độ lao động lớn, vấn đề không ít. Tôi đề nghị, Cục Giám sát An toàn tỉnh, Cục Giám sát Than và Sở Lao động vv... cùng với các bộ phận liên quan lập tức thành lập Tổ Chuyên án, đến thành phố Mi Bình kiểm tra công tác làm rõ tình hình. Tiếp tục thời gian dài, nhất định sẽ ra vấn đề lớn.
Nghe Trần Nhạc nói, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang lập tức trầm xuống. Tập đoàn Âu Khắc, vẫn thật là gan đến trời, nếu nghiêm túc đầu tư thì điều này không bàn, nhưng làm như thế giống “Ý của người say đều ở trong rượu”, hoàn toàn tồn tại tâm lý kiếm một mẻ, thậm chí không quan tâm đến tương lai, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang không thể tha thứ.
Ngẩng đầu, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Trưởng ban Thư ký! Bây giờ là mười một giờ trưa, vẫn còn thời gian, anh thông báo tất cả các Ủy viên thường vụ ở nhà lập tức đến phòng họp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận