Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1051: Lưu Tử Kiện đã chết

Nhắc đến Lưu Tử Kiện, Hạ Miểu có vẻ gượng gạo ngập ngừng, cúi đầu không dám nhìn Hạ Ngọc Sanh, khúm núm nói:
- Việc này… có lẽ vẫn ở Sở Công an đấy ạ.
Thấy bộ dạng của Hạ Miểu như vậy, Hạ Ngọc Sanh lúc này không còn biết phải bình luận thế nào về đứa con của mình nữa. Ông ta nổi cáu và gằn giọng:
- Mày đúng là đáng đời nên mới dính líu vào, có bị xử tử hình cũng đáng. Tao không hiểu mày còn làm được trò trống gì nữa? Mày tưởng việc quan trọng nhất bây giờ chỉ có công ty Đại Địa thôi à?
Nói đoạn, Hạ Ngọc Sanh càng tức giận:
- Mày nhầm rồi, tao nói cho mày biết, nếu Lưu Tử Kiện không chịu nổi mà khai ra mày, thì đấy mới là đòn chí mạng với mày. Đến lúc đó, giậu đổ bìm leo, chắc chắn mày chịu không nổi đâu.
Hạ Ngọc Sanh còn giận dữ quát:
- Cút về phòng mày mà ngủ đi.
Nhìn đứa con cum cúp đi về phòng, bà Hạ nãy giờ không lên tiếng cũng phải đứng dậy nói:
- Ông à, nói cho cùng nó cũng còn trẻ…
Chưa kịp dứt lời thì Hạ Ngọc Sanh đã gằn giọng:
- Cũng vì cái suy nghĩ đó của bà nên mới nuông chiều nó ra thế này, sớm muộn gì cũng thành hại nó thôi. Không trông chờ vào nó được đâu, giờ để tôi nghĩ cách thôi.
Nhiếp Chấn Bang vừa đến nơi, Hồng Phong đã bước vào báo cáo: “Thưa Bí thư, sáng nay Bí thư Trương Chí Cường thành phố Viên Châu, Bí thư Lý và Bí thư Bành thành phố Ôn Xuân và Tống Châu, còn cả ông Lý Thanh Hà ở Sở Tài chính tỉnh đều gọi điện đến muốn gặp Bí thư để báo cáo công tác.
Nhiếp Chấn Bang không thấy bất ngờ trước báo cáo của Hồng Phong. Từ khi Uỷ ban Kỉ luật tỉnh bắt đầu triển khai điều tra công ty Đại Địa và một số thành phố, rất nhiều cán bộ lãnh đạo của tỉnh đều bắt đầu hành động. Những người tìm gặp Nhiếp Chấn Bang cũng ngày một nhiều. Ngày nào cũng có người đến để báo cáo công tác.
Nhiếp Chấn Bang thừa hiểu, những người này báo cáo công tác chỉ là cái cớ, thật ra là muốn về cùng phe thôi. Nhiếp Chấn Bang huơ tay nói:
- Tiểu Hồng, việc này cậu tự thu xếp là được.
Nhiếp Chấn Bang bước vào phòng, treo áo khoác lên. Hệ thống sưởi trong phòng đã bật, cảm giác ấm áp như mùa xuân.
Trên bệ cửa sổ bày một bể cá, cá vàng bên trong đang thong dong bơi lội. Nhiếp Chấn Bang không yêu thích thứ này lắm, chủ yếu chỉ là để tăng độ ẩm cho căn phòng mà thôi.
Vừa ngồi xuống thì thấy tờ Nhật báo Hồng Giang được đặt trên cùng, tin đầu trang là về bài phát biểu của Nhiếp Chấn Bang tại Hội đàm công tác kinh tế toàn tỉnh mang tên “Đẩy nhanh khai thác tài nguyên du lịch để làm đầu tàu thúc đẩy phát triển toàn diện nền kinh tế Hồng Giang, thực hiện mục tiêu chiến lược: dân giàu nước mạnh”.
Tin này Nhiếp Chấn Bang chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, bài phát biểu của mình thì có gì mới mẻ mà xem. Tin ngay trang đầu, điều này đã cho thấy sự phân hoá trong tỉnh Hồng Giang. Đây cũng là chuyện hết sức thường tình.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn kêu vang. Việc này có phần đáng để ý hơn, Nhiếp Chấn Bang liền đứng dậy, nhìn số điện thoại, quả nhiên là mã vùng thủ đô, nhưng lại không phải số nào quen. Sau một thoáng nghi hoặc, Nhiếp Chấn Bang mới cầm máy. Vừa nghe thì đầu dây bên kia có tiếng nói:
- Có phải Bí thư Nhiếp Chấn Bang không? Tôi là Phương Mậu Đường đây.
Phương Mậu Đường ư?
Đây chẳng phải là cha của Phương Viễn Sơn, lãnh đạo cùng thời kì với sếp Viên hay sao? Nhiếp Chấn Bang hơi ngờ ngợ, nhưng vẫn cười đáp:
- Chào thủ trưởng.
Một câu trả lời rất quy củ, thể hiện được thái độ tôn trọng và cung kính. Điều này khiến Phương Mậu Đường rất vui lòng. Ông ta cười nói trong điện thoại:
- Ha ha, đồng chí Chấn Bang khách sáo quá. Ông già không quyền không chức như tôi quả thật không dám nhận đâu.
Nói đoạn, Phương Mậu Đường liền đổi giọng:
- Bí thư Chấn Bang, Phương Viễn Sơn giữ chức ở Hồng Giang, đứng cùng hàng ngũ với anh, tôi rất yên tâm. Năm xưa tôi cũng là lính dưới quyền ông Nhiếp nhà ta mà.
Những lời của Phương Mậu Đường khiến Nhiếp Chấn Bang ngớ người ra, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, dù là vì việc của Phương Viễn Sơn thì Phương Mậu Đường cũng không cần phải đến mức này chứ.
Phương Mậu Đường nói tiếp:
- Bí thư Chấn Bang, tôi nghe nói vừa rồi có một số phần tử xấu, tung tin đồn nhảm trên mạng nhằm ý đồ xấu, vậy đã bắt được bọn chúng chưa?
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang chợt hiểu ra sự việc, xem ra Phương Mậu Đường đang làm người hoà giải giúp cho Hạ Ngọc Sanh đây.
Sau vài câu hỏi han, Nhiếp Chấn Bang cũng cẩn trọng hơn trong lời nói, né tránh chủ đề của Phương Mậu Đường. Phương Mậu Đường cười nói:
- Bí thư Chấn Bang, có câu này, tôi không biết có nên nói hay không, nhưng bộ máy lãnh đạo của tỉnh có đoàn kết và ổn định hay không là rất quan trọng. Năm xưa, các lãnh đạo cũng nói rồi đó, sự ổn định sẽ chiến thắng tất cả, nên mối quan hệ trong bộ máy lãnh đạo phải luôn tốt đẹp. Tha được ai thì tha, con người ta đâu phải thần thánh mà không phạm sai lầm. Đảng ta trước nay vẫn giữ tư tưởng: phạm sai lầm không đáng sợ, cái đáng sợ là không nhận thức đúng đắn sai lầm đó.
Bí thư Chấn Bang, anh thấy có phải không? Tôi nghĩ, hãy cứ cho các đồng chí khác một cơ hội sửa chữa, sửa đổi hoàn thiện mình thì lại là đồng chí tốt cơ mà.
Những lời này khiến Nhiếp Chấn Bang chau mày, không thể phủ nhận, lời nói của Phương Mậu Đường nghe sao mà kẻ cả trịnh thượng thế.
Cái gì mà “không biết nên nói hay không”. Nếu thật sự tôn trọng người khác, sao vẫn còn nói thẳng ra như vậy? Nhiếp Chấn Bang nhủ thầm trong bụng, những lời của Phương Mậu Đường đều là nói nhảm, rốt cuộc chỉ có một nội dung duy nhất, chính là hi vọng Nhiếp Chấn Bang sẽ nương tay với Hạ Ngọc Sanh mà thôi.
Là cha của Phương Viễn Sơn lại nói giúp cho Hạ Ngọc Sanh, rõ ràng chuyện này Phương Viễn Sơn cũng tốn công tốn sức lắm.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang thoáng chút ngạc nhiên nói:
- Thưa thủ trưởng, ngài nói những điều này quả thật tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm. Ngài xem thế này được không nhé, tôi sẽ hỏi rõ sự việc trước, rồi trả lời lại được không?
Đây là kế giả ngốc điển hình, Phương Mậu Đường ông chẳng phải cũng kẻ cả lên mặt đấy sao? Nhiếp Chấn Bang tôi không phải không làm được mà chỉ là coi thường không thèm làm thôi.
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia, Phương Mậu Đường hừ một tiếng, rõ là đang không hài lòng với thái độ qua loa lấy lệ của Nhiếp Chấn Bang. Phương Mậu Đường cười nói:
- Bí thư Chấn Bang quả là có lòng.
Ông ta nói rồi liền cúp máy. Nhiếp Chấn Bang nghe tiếng tút tút trong điện thoại chỉ cười nhạt một cái, “có lòng” à, sợ là ông ta đang thầm mắng chửi mình ấy chứ. Nhiếp Chấn Bang cũng chẳng buồn để tâm những chuyện này. Phương Mậu Đường còn muốn lèo lái mình cơ đấy. Giờ mất thể diện cũng không thể trách người khác, mà tự ông mang cái thể diện ra ném đi mà thôi.
Vừa cúp điện thoại, chưa đầy hai phút sau, chiếc điện thoại màu đỏ lại reng lên, số hiển thị vẫn là ở thủ đô. Nhiếp Chấn Bang cười nhạt, Phương Viễn Sơn quả thực bỏ không ít công sức vì chuyện của Hạ Ngọc Sanh, phải nhờ cậy nhiều lãnh đạo cũ như vậy.
Nhưng việc này chỉ càng củng cố quyết tâm của Nhiếp Chấn Bang hơn. Nhấc điện thoại lên vừa “alô” một tiếng, đầu dây bên kia đã nghe một giọng nói quen thuộc:
- Ha ha, Chấn Bang đấy hả, lâu lắm rồi chưa đến thăm ông già này đấy nhé.
Vừa dứt tiếng, Nhiếp Chấn Bang gần như bị sốc, sau một hồi trấn tĩnh lại bèn cung kính nói:
- Sếp Trang?
Nhiếp Chấn Bang quả thực không ngờ cú điện thoại này lại là của Trang Ái Quốc, suy nghĩ một lát rồi Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu ra. Khi Trang Ái Quốc còn là lãnh đạo đương nhiệm, phụ trách công tác kỉ luật, Phương Mậu Đường chính là thành viên trong bộ máy lãnh đạo nhiệm kì đầu, hai người họ có liên hệ, có mối thâm giao cũng là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, nếu đã làm thuyết khách thì người bình thường cũng sẽ giống như Phương Mậu Đường thôi. Với địa vị của Nhiếp Chấn Bang bây giờ, nếu không có mối thâm giao gì thì chưa chắc đã nể nang người đó.
Nhưng Trang Ái Quốc lại khác. Mối quan hệ giữa Trang Ái Quốc và Nhiếp Chấn Bang không phải xã giao, dù gì Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ phải nể mặt.
Ngừng chốc lát, rồi Nhiếp Chấn Bang cười khổ nói:
- Sếp Trang, không phải sếp cũng làm thuyết khách đấy chứ?
Lời của Nhiếp Chấn Bang khiến Trang Ái Quốc bật cười ha hả. Trang Ái Quốc rất hài lòng với thái độ của Nhiếp Chấn Bang. Tuy lời đã nói trực tiếp, nhưng bên trong lại thể hiện sự khó xử và bối rối, điều đó chứng tỏ Nhiếp Chấn Bang rất coi trọng ông.
Ông mỉm cười nói:
- Cậu nói đúng rồi đấy. Tối qua đồng chí Phương Mậu Đường đến tận nơi gặp tôi, nói về việc hiện nay tỉnh Hồng Giang đang có biến động lớn. Thực ra đôi khi làm việc cũng cần chú ý cách thức và phương pháp, cậu làm thế này, sao tránh khỏi việc trở thành mục tiêu công kích của mọi người chứ.
Nói cho cùng, Trang Ái Quốc vẫn quan tâm lo lắng cho Nhiếp Chấn Bang. Nếu đổi lại là người khác thì sẽ chẳng nói ra những lời này.
Nhiếp Chấn Bang im lặng một lát rồi cười khổ:
- Sếp Trang, có nhiều việc sếp không biết rõ, nếu là những việc khác, tôi chỉ khẽ giơ tay là không có việc gì cả. Nhưng sự việc lần này quả thực không đơn giản như sếp đang nghĩ, cũng không đơn thuần chỉ vì những tin đồn nhảm trên mạng kia. Bản chất của sự việc còn nằm ở những phương diện khác. Theo như tình hình mà chúng tôi nắm được hiện nay, trong tỉnh Hồng Giang đã hình thành một nhóm lợi ích rộng lớn, theo ước tính ban đầu, số tiền hối lộ trong vụ việc đã lên đến hàng trăm triệu tệ. Thế nên việc này…
Nhiếp Chấn Bang không nói hết câu. Nói đến đây cũng đã đủ rồi. Trang Ái Quốc không phải người khờ khạo, nghe thế cũng đã đủ hiểu.
Vừa dứt lời, ở đầu dây bên này, Trang Ái Quốc hỏi rất nghiêm túc:
- Nghiêm trọng như vậy sao? Sao Cung Chính ở Hồng Giang lại không báo cáo lên trên?
Nói xong, Trang Ái Quốc như chợt nhớ ra mình đã về hưu lâu rồi, ông liền cười nói:
- Nếu đã vậy thì coi như ông già này chưa nói gì cả nhé. Chốt lại một câu, “răng cứng răng gãy, lưỡi mềm lưỡi còn”, có đôi khi cũng cần biết chừng mực, tôi tin là cho đến lúc này, cậu vẫn rất đúng mực.
Vừa cúp máy, Nhiếp Chấn Bang cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, điều mà Nhiếp Chấn Bang lo nhất là Trang Ái Quốc sẽ khăng khăng giữ ý kiến của mình. Nếu đúng như thế thật thì Nhiếp Chấn Bang còn bị khó xử, nhưng thật may Trang Ái Quốc vẫn là ông ấy như trước.
Giờ vừa ngồi xuống, cửa phòng lại bật mở, Trần Nhạc vẻ mặt nghiêm trọng bước vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Thưa Bí thư, vừa có tin báo, Lưu Tử Kiện đã chết trong trại tạm giam rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận