Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1114: Nỗi khổ của người nông dân.

Chiếc xe tiếp tục chạy tới trụ sở huyện Tần Tây. Vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm xuống. Chuyến đi tới Kim An này đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang tự mình cảm nhận được sự kiêu ngạo và ngạng ngược của tập đoàn Triệu thị. Nhiếp Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng trước giờ chưa từng thấy:
- Ta đây lại thích xen vào chuyện của người khác rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang giống như cưỡi ngựa xem hoa, đi qua không ít thành phố. Toàn bộ Lũng Tây có mười thành phố cấp địa, chia ra thành thành phố Lương Châu, thành phố Nghi Châu, Ung Châu, Tần Dương, Vị Nhạc, Thi An, Kim An, Lâm Châu, Tần Xuyên và thành phố Cố Đô của tỉnh lị.
Trong bốn ngày tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang đi qua bảy thành phố trong đó, cuối cùng chỉ còn lại thành phố Thi An và Cố Đô nữa.
Về cơ bản là mỗi thành phố mất nửa ngày, phần lớn thời gian đi đường Nhiếp Chấn Bang đều dành vào buổi tối. Nhiếp Chấn Bang cảm thấy đi buổi tối cũng có thể hiểu về về phong thổ, phát triển kinh tế địa phương. Từ sắc mặt và tính cách của người dân cungx có thể nhìn ra được một số thứ. Sau đó, hơn mười giờ liền chạy tới từng địa phương, tối ăn cơm xong thì về khách sạn nghỉ ngơi.
Qua bốn ngày, dù Nhiếp Chấn Bang có cường tráng thì cũng có chút mệt mỏi. Ngày cuối cùng Nhiếp Chấn Bang đi tới thành phố Thi An.
Đây từng là nơi chiến đấu của các bậc anh anh, cảnh sắc cao nguyên hoàng thổ, hoàng thổ đầy trời, toát ra một sự khô cằn và nghèo khó. Từ hầm trú ẩn ở xung quanh có thể thấy được, vì đất màu bị trôi nghiêm trọng, phóng tầm mắt ra nhìn thấy vực sâu dày đặc, thậm chí không ít chỗ cũng được dần dần bị cát hóa.
Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trầm xuống. Dòng sông An Hà uốn lượn chảy qua nội thành thành phố Thi An, cả thành phố được xây dựng rất đẹp, nhưng Nhiếp Chấn Bang không dừng lại mà đi vào trong cao huyên hoàng thổ ở phía xa.
Xxe đi với tốc độ khoảng 60km/h. Vì mục đích của chuyến đi nên Nhiếp Chấn Bang cũng không đi nhanh mà đi theo tỉnh lộ ở dọc thành phố Thi An, thậm chí là đi theo huyện lộ, không có ý định thư giãn.
Hoàn cảnh nơi này vô cùng ác liệt, càng đi sâu vào trong thì càng nghèo khó và lạc hậu.
Nơi này đã bị hủy hoại cực kỳ nghiêm trọng. Trên triền núi, trong khe suối đều trơ trụi, nhìn không thấy có mấy màu xanh, xung quanh đều thấy một màu vàng của đất.
Một cơn gió lớn thổi tới, có cảm giác như đất bay đầy trời. Môi trường đã tệ tới mức như vậy thì khí hậu cũng không thể tốt. Hơn nữa, nơi này vốn dĩ ít mưa, người dân sinh sống vô cùng khó khăn.
Sau đó, những nhà nuôi sơn dương, trâu bò và gia súc làm tiêu hao thảm thực vật thì càng giàu, còn những nhà nghèo thì càng bị phá lại càng nghèo. Vấn đề này đã trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Trách nhiệm nặng nề rồi đây. Nhìn cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang có cảm giác nặng nề mà trước giờ chưa từng có. Nếu như trước kia ở thành phố Kim An, Nhiếp Chấn Bang tức giận ngút trời thì lúc này lại có cảm giác áp lực, cảm giác có một loại sứ mệnh. Làm quan một đời, tạo phúc bốn phương. Những lời này khi còn sống ông đã nói lại với Nhiếp Chấn Bang. Đây cũng không phải lời của ông mà là một câu nói ở trong quan trường từ mấy ngàn năm nay.
Nhiếp Chấn Bang luôn nghi nhớ trong lòng và cũng luôn thực hiện như vậy. Nhưng sau khi nhìn thấy những hình ảnh này, tâm trạng Nhiếp Chấn Bang bỗng trở nên trầm trọng.
Tiếp tục đi sâu vào trong, đường nhựa đã trở thành đường đất. Chiếc xe đi qua, ở phía sau là những đám bụi đất mù mịt.
Đột nhiên, một bóng người ở trên núi thu hút sự chú ý của Nhiếp Chấn Bang. Một bóng người gầy gò vất vả đi ở trên triền núi. Ở trên lưng người đó là một chiếc ba lô bằng một nửa người.
Thấy vậy, Nhiếp Chấn Bang liền dừng xe lại, xuống xe đi tới phía triền núi.
Khi hai bóng người đã gần nhau, Nhiếp Chấn Bang kinh hãi. Người này mới bao nhiêu tuổi chứ, chỉ là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, mặt một bộ quần áo quê mùa cũ nát. Nhìn từng bước đi nặng nề của nó là có thể biết được sức nặng của chiếc ba lô trên lưng đứa trẻ.
Nhiếp Chấn Bang đi tới, đỡ chiếc ba lô trên lưng đứa trẻ. Bên trong chiếc ba lô là hai bình nước lớn hình chữ nhật màu trắng. Có thể nhìn thấy bên trong còn có nước. Hai chiếc bình như vậy cũng phải hơn bốn mươi cân.
Nhiếp Chấn Bang không nói gì, cứ như vậy đỡ giúp đứa trẻ đi xuống núi. Lúc này, đứa nhỏ mới đặt ba lô xuống, gật đầu nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Cảm ơn chú.
Giọng nói đặc giọng Thiểm Tây nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng có thể hiểu được. Nghe xong càng khiến Nhiếp Chấn Bang chấn động vì đứa nhỏ này là một cố bé.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang chợt dâng lên cảm giác chua xót. Đây chỉ là một bé gái, nhìn dáng vẻ còn nhỏ bé hơn cả Phán Phán. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy bản thân đã có chút cảm tính, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
- Cháu gái, các cháu phải đi xa như vậy để lấy nước uống sao?
- Vâng. Nước giếng ở trong thôn chúng cháu đều là nước mặn không thể uống được, chỉ có ở bên này mới có nước ngọt. Mỗi ngày, nhà nào trong thôn cũng phải đi hơn năm dặm đường núi để cõng nước.
Cô bé cũng không cảm thấy gì, trên mặt chỉ có một loại cảm xúc chờ mong và hạnh phúc khi nhìn bình nước ở trong ba lô.
Cảnh tượng này càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy chua xót:
- Cháu bé, cha mẹ cháu đâu? Cháu còn nhỏ như vậy, bây giờ phải đi học mới đúng.
Khuôn mặt cô bé rất bẩn nhưng ánh mắt lại trong veo. Nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi vậy, ánh mắt cô bé chợt toát ra vẻ bi thương, cúi đầu không nói gì nữa.
Thấy vậy, Nhiếp Chấn Bang lại đi tới, cười nói:
- Cháu gái, nào, hôm nay bác giúp cháu cõng nước. Cháu đi trước dẫn đường đi.
Nhiếp Chấn Bang đi theo sau cô bé, dọc theo khe suối đi thẳng về phía trước. Khoảng một km thì vượt qua một khúc ngoặt, một thôn nhỏ hiện ra ở phía trước.
Nhà của cô bé là hai gian hầm trú ẩn ở ngay đầu đông của thôn. Vừa tới cửa, cô bé liền kêu lên:
- Ông nội, bà nội, cháu về rồi.
Cửa nhà mở ra, một ông lão da ngăm đen đi ra. Ông lão mặc một chiếc áo trấn thủ không có tay áo màu xám, làm bằng vải dệt thủ công, đi đôi giày vải. Khuôn mặt ông đầy nếp nhăn, nhìn vô cùng thật thã và chất phác.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, ông lão ngạc nhiên. Không đợi cho ông lão nói gì, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Bác, cháu là người qua đường, nhìn thấy cháu bé ở trên triền núi thương quá nên giúp cô bé cõng nước về đây.
- Bác, cô bé còn nhỏ như vậy, con trai và con dâu của bác không ở nhà sao?
Nhiếp Chấn Bang có chút bất mãn. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy sao có thể để đi gánh nước nặng như vậy chứ?
Nhưng Nhiếp Chấn Bang không ngờ, mình vừa nói xong thì ông lão cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh cánh cửa, thở dài nói:
- Haiz, cậu không biết đâu. Đứa trẻ này số khổ, vừa mới sinh chưa được bao lâu thì bố nó đi đào mỏ ở Kim Mai bị chết. Mẹ nó tái hôn, bỏ nó lại. Đứa trẻ này sống cùng với hai ông bà già chúng tôi. Bây giờ chúng tôi cũng đã lớn tuổi rồi, không vác nổi nữa.
Im lặng. Lại là một hồi I lặng. Tâm trạng Nhiếp Chấn Bang càng trở nên nặng nề. Ngồi xuống ụ đá bên cạnh ông lão, lấy ra bao thuốc từ trong túi đưa cho ông lão một điếu, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bác, một năm thu hoạch thế nào? Có đủ sống không? Cháu bé tại sao lại không đi học chứ? Chuyện này không thể được đâu, liên quan đến tương lai của cháu bé đấy.
Nói tới đây, ông lão cũng gật đầu nói:
- Có đi học nhưng nghỉ rồi.
Năm trước đã học xong trung học cơ sở rồi, học xong cũng vậy. Chỉ đáng tiếc là thành tích của nó rất tốt, năm nào cũng có giấy khen. Nhưng hoàn cảnh gia đình tôi thế này, chúng tôi không có cách nào nữa. Bằng này tuổi, đi ra ngoài làm thuê một năm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Nhà tôi một năm có thể kiếm được một trăm tệ đã là tốt lắm rồi, còn học nữa thì không nuôi nổi. Lớn chút nữa, tìm một nhà khá giả một chút rồi gả cho cũng coi như đã không làm cha nó thất vọng rồi.
Nỗi khổ của người nông dân, sự đau khổ của người nông dân càng rõ ràng hơn ở vùng đất lạc hậu này. Nơi đây trước giờ đều sống dựa vào trời đất, chưa bao giờ có được sự thay đổi quá lớn. Lúc này, tâm trạng Nhiếp Chấn Bang lại trùng xuống.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, nhìn ông lão nói:
- Bác, bác yên tâm, sẽ tốt hơn thôi. Đảng và Nhà nước chắc chắn sẽ chú ý đến vấn đề ở nông thôn. Bác yên tâm.
Lời của Nhiếp Chấn Bang khiến ông lão hơi khó hiểu. Nhiếp Chấn Bang đột nhiên đứng lên, sờ sờ túi tiền, nhìn xuống. Hiện giờ, trên người Nhiếp Chấn Bang chỉ còn lại hơn một nghìn tệ và mấy chục đồng tiền lẻ, số tiền còn lại đều đã để ở trên xe.
Lấy ra một nghìn tệ, Nhiếp Chấn Bang đi tới trước mặt ông lão, đặt số tiền vào trong tay ông lão, thấp giọng nói:
- Bác, bác nhận đi. Đây là một chút tâm ý của cháu, dù thế nào cũng không thể để cháu bé không được đi học. Không thể để cháu bé khổ nữa, chỉ có tri thức mỡi có thể thay đổi được vận mệnh.
- Haiz, người anh em, chuyện này, sao có thể được chứ. Không thể đâu.
Ông lão bối rối, không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại làm hành động này.
Ông lão đứng dậy, bàn tay đầy vết chai của ông vẫn cầm một ngàn tệ đó, đang định đưa lại cho Nhiếp Chấn Bang. Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đã xoay người đi, nói với ông lão:
- Bác, bác cầm đi. Sau này chắc chắn cháu sẽ đến thăm bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận