Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 967: Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc tỉnh Hồng Giang.

Lời nói của Phương Mậu Đường khiến sắc mặt của Liễu Dũng trầm xuống, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Đương nhiên là có chứ, vốn dĩ Liễu Dũng đến đây chính là hi vọng ông cụ vì mình mà ra mặt, dù sao ông cụ cũng từng là một trong những Cửu Đỉnh, hơn nữa lại xếp hạng rất cao, là thủ trưởng thứ tư trong nội bộ Đảng. Tuy đã về hưu nhưng thể diện vẫn còn ở đây, cho dù là Tổng bí thư Thẩm hay đồng chí Kiều Dịch Nhân bây giờ thì ít nhiều cũng sẽ cho ông ấy một chút thể diện.
Nhưng hiện nay ông cụ đã nói như vậy, bảo mình lui một bước, ý tứ của những lời nói này đã rất rõ ràng, chính là hi vọng mình không nên làm căng thẳng mối quan hệ với Nhiếp Chấn Bang.
Trầm ngâm một lát, Liễu Dũng lại gật đầu, kiểu bất mãn này hoàn toàn không biểu hiện ra, điểm chừng mực này Liễu Dũng vẫn là có. Ông cụ xem trọng mình, đó là vì phần tình nghĩa kia, ông cụ là người nhớ đến tình bạn cũ, nhưng, nếu mình thật sự cảm thấy phần ân tình này có thể khiến mình không có gì phải kiêng dè thì sớm muộn ân tình này sẽ tiêu tan đi mất..
Cho nên, Liễu Dũng giờ phút này gật đầu, nói:
- Chú Mậu, cháu rõ rồi.
Gọn lời đủ ý, trực tiếp biểu đạt suy nghĩ của mình, lời của Liễu Dũng có thể nói là gọn gàng mà linh hoạt, không có chút cảm giác dây dưa dài dòng.
Biểu hiện này khiến Phương Mậu Đường rất hài lòng, lập tức gật đầu nói:
- Ừ, như vậy rất tốt, cháu có thể nghĩ như vậy chú rất vui. Mấy hôm nữa chú đến Hồng Giang ở một khoảng thời gian, người già rồi, cơ thể đã hơi thoái hóa, lại ngày càng hoài niệm non nước Hồng Giang.
Những lời này khiến Liễu Dũng ngạc nhiên, lát sau, gương mặt lại mang dáng vẻ hoan hỉ, những lời này của chú Mậu hoàn toàn bất ngờ, vốn dĩ Liễu Dũng cảm thấy lần này e rằng chỉ có thể là rút lui, nhưng những lời này của Phương Mậu Đường lại khiến ông ta dâng lên một cảm giác chờ đợi. Thời khắc quan trọng này, ông cụ muốn đi Hồng Giang ở một khoảng thời gian, lại đang lúc Hồng Giang triệu tập đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, nếu nói không có chút hàm ý thì Liễu Dũng tuyệt đối không tin.
Lấy lại tinh thần, Liễu Dũng rất cung kính gật đầu nói:
- Chú Mậu! Cháu nhiệt liệt hoan nghênh chú!
Động tác của cấp trên rất nhanh, ngay ngày hôm sau, sau khi Liễu Dũng đến thăm Phương Mậu Đường, trung ương, Ban Tổ chức chính thức trên Website của Ban Tổ chức, trên “Nhật báo Quần chúng” và “Nhật báo Hy vọng” đăng cáo thị bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự.
Cáo thị chia làm hai bộ phận, một bộ phận là miễn chức, đứng đầu trong số đó chính là Liễu Dũng, quyết định miễn chức vụ Ủy viên thường vụ Đảng ủy, Phó Bí thư tỉnh ủy Hồng Giang của đồng chí Liễu Dũng.
Tiếp theo, là về phần Tần Quảng Hán, tổ chức quyết định miễn chức vụ Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Hồng Giang của Tần Quảng Hán, phân công công tác khác.
-
Người thứ ba, miễn chức vụ Trưởng ban Tuyên truyền tỉnh ủy Hồng Giang của Lý Úy Nhiên, phân công công tác khác.
Kế tiếp là bộ phận đảm nhiệm, đầu tiên là Văn Bảo Quý đảm nhiệm Ủy viên tỉnh ủy Hồng Giang, thường vụ Đảng ủy, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Hồng Giang, đồng thời nêu tên là người được đề cử cho chức Chủ tịch tỉnh Hồng Giang nhiệm kỳ kế tiếp, đảm nhiệm này về cơ bản đã là quyết định, về mặt tranh giành chức Chủ tịch tỉnh Hồng Giang, Hạ Ngọc Sanh đã không còn bất kì hy vọng gì. Sở dĩ không treo tấm biển Quyền Chủ tịch tỉnh chủ yếu là vì Liễu Dũng lúc này vẫn chưa rút lui, nhưng trên thực tế, căn cứ nguyên tắc bầu cử trong nội bộ Đảng, nếu áp dụng bầu cử chỗ thiếu hụt thì Văn Bảo Quý và Quyền Chủ tịch tỉnh đã không còn bất kỳ khác biệt nào.
Chuyện trong nội bộ Đảng, mọi người đều hiểu rõ, cấp dưới phục tùng cấp trên, điều này là nhất định phải thế, là việc không cho phép phản bác, đối với việc này mọi người không nói cũng hiểu. Trong tình hình này, không có bất kì ai dám giở thủ đoạn, vì giở thủ đoạn là biểu hiện chống lại cấp trên.
Ngoài ra, đồng chí Tần Quảng Hán đảm nhiệm Phó bí thư chuyên trách tỉnh Hồng Giang, Lý Úy Nhiên đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Hồng Giang, về ứng cử viên Trưởng ban Tuyên giáo vẫn còn trống ra, vì trước đây Ban Tuyên giáo trung ương cấp dưới chịu sự lãnh đạo trực tiếp về cơ cấu nên Tổ trưởng Vi Lâm của tổ bình luận tin tức đảm nhiệm Ủy viên tỉnh ủy Hồng Giang, Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên truyền.
Vi Lâm trước kia là cán bộ cấp Giám đốc Sở, lại là người trên mặt trận tuyên truyền tuyến trên, thuyên chuyển đến Hồng Giang đảm nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo, cất nhắc lên nửa cấp, đảm nhiệm cán bộ cấp Thứ trưởng, đây cũng coi như việc nước chảy tất thành sông.
Trụ sở làm việc của Ban Tổ chức trung ương, phòng làm việc của Vương Túc Châu.
Khu tiếp khách, Liễu Dũng ngồi nghiêm chỉnh v trên sô pha, bên cạnh, Vương Túc Châu đích thân bê cho Liễu Dũng một tách trà nóng, ngồi xuống mỉm cười nói:
- Chủ tịch Liễu! Lần này, đặc biệt gọi anh đến đây, chủ yếu vẫn là muốn bàn với anh vấn đề của Hồng Giang.
Vừa dứt lời, Liễu Dũng lại hết sức cung kính nói:
- Trưởng ban Túc Châu, xin anh yên tâm, xin tổ chức cấp trên yên tâm, tỉnh ủy Hồng Giang trên dưới nhất định sẽ đoàn kết xung quanh bí thư Nhiếp, đồng tâm hiệp lực, cùng mưu cầu phát triển, thiết thực dám nghĩ dám làm, chín chắn làm tốt các hạng mục công tác của Hồng Giang, tuyệt đối không tăng thêm phiền toái, không bôi nhọ cấp trên.
Những lời này của Liễu Dũng, nghe có vẻ rất đúng trọng tâm, nhưng đối với Vương Túc Châu mà nói, những lời này chẳng qua xem như lời nói khách sáo thoáng qua kiểu quan chức.
Nhìn Liễu Dũng, Vương Túc Châu cười nhẹ, nói:
- Giác ngộ của đồng chí Liễu Dũng rất tốt, điểm này, tổ chức cấp trên vẫn rất tín nhiệm. Lần này tìm anh chủ yếu là muốn nói qua với anh, lần này đối với sự điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy Hồng Giang cũng là xuất phát từ đại cục của trung ương, trong quá trình điều chỉnh khó tránh khỏi có một vài đồng chí cá biệt có chút suy nghĩ, hơi không thông, điều này anh và đồng chí Chấn Bang phải làm tốt công tác tỉ mỉ, phải đảm bảo tiến hành thuận lợi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc lần này.
Những lời này nói chính là việc chính, đồng thời đây cũng là một lời nhắc nhở đối với Liễu Dùng và cán bộ tỉnh Hồng Giang, điều chỉnh của Hồng Giang chính là xuất phát từ đại cục, nếu có người không cam tâm, ngầm chơi một vài tiểu xảo, không phục tùng quyết định của trung ương, tính chất rất nghiêm trọng, đến lúc đó cấp trên đương nhiên sẽ có sắp xếp.
Đối với việc này, Liễu Dũng hiểu rất rõ, mỗi lần đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, nhất là thời điểm dính dáng đến biến động nhân sự quan trọng, cấp trên nhất định sẽ có nhắc nhở như vậy, phục tùng đại cục, toàn tâm toàn ý cùng Đảng, điều này là chắc chắn.
Nếu không có một chút tổ chức kỉ luật nào vậy không phải là loạn rồi sao? Đối với việc này, Liễu Dũng thân là quan to nên vẫn hiểu rõ, nếu nói đến ranh giới cuối cùng thì đây tuyệt đối xem như là một ranh giới của cấp trên, cũng chắc chắn không cho phép bất cứ kẻ nào, bất cứ phe phái nào chạm đến.
Dù là Liễu Dũng, thậm chí là Phương Mậu Đường cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo trong việc này, bí mật lúc trước khi quyết định hình thành có thể có ý kiến, có thể thay đổi, nhưng việc đã định sẽ không có bất kì khả năng thay đổi nào.
Nghĩ đến đây, Liễu Dũng gật đầu nói:
- Bộ trưởng Túc Châu! Xin anh yên tâm, tôi lấy tính giai cấp Đảng xin cam đoan, cán bộ tỉnh Hồng Giang nhất định cương quyết phục tùng sắp xếp của tổ chức, nhất định hiểu chính trị, chú ý đại cục.
Nhiếp Chấn Bang và Liễu Dũng đều không lưu lại thủ đô thời gian quá lâu, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc Hồng Giang sắp tới triệu tập, là nhân vật số một và số hai của tỉnh Hồng Giang nên hai người đều cần phải trấn thủ ở Hồng Giang.
Đoàn người lúc về đến Hồng Giang, vừa xuống máy bay, trong sân bay Phó bí thư tỉnh ủy, quyền Chủ tịch tỉnh vừa mới nhậm chức Văn Bảo Quý đích thân dẫn các thành viên khác của bộ máy tỉnh ủy đến sân bay đón đoàn Nhiếp Chấn Bang.
Văn Bảo Quý lúc này sắc mặt rất tốt, cả đời theo nghiệp chính trị, cuối cùng con dâu khổ cực nhiều năm thành mẹ chồng, trải qua thời gian năm sáu năm, cuối cùng vượt qua ngưỡng cấp Bộ trưởng.
Giờ này khắc này, Văn Bảo Quý có rất nhiều cảm xúc, nếu không phải mình nhanh chóng thức thời nhận định tình hình, nương nhờ Bí thư Nhiếp thì e rằng hiện nay người cười cuối cùng không nhất định là mình.
- Bí thư Nhiếp, Chủ tịch Liễu! Hoan nghênh lãnh đạo thắng lợi trở về.
Văn Bảo Quý gương mặt mỉm cười, giọng điệu rất khiêm tốn thành khẩn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này vẻ mặt tươi cười, hành trình về Bắc Kinh lần này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói thật sự là thắng lợi trở về, đặt móng cho hạng mục cao ốc Hồng Giang, điều này đại diện cho tiến bộ cực lớn về phương diện chạy đua của tỉnh Hồng Giang. Quan trọng hơn là, điều chỉnh nhân sự của bộ máy tỉnh ủy Hồng Giang có sự ủng hộ mạnh mẽ của trung ương, khiến Nhiếp Chấn Bang càng hài lòng.
Khẽ há miệng, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Đồng chí Bảo Quý! Mấy hôm nay anh đã vất vả nhiều.
Trên gương mặt của Văn Bảo Quý, lộ ra thần thái được sủng ái, mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp! anh quá khách sáo rồi, việc này đều là nên làm.
Bên cạnh, sắc mặt của Liễu Dũng rất khó coi, ho một tiếng, nhìn Nhiếp Chấn Bang bên cạnh nói:
- Tôi thấy, nên về tỉnh ủy trước! Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc sắp tới, thành lập một hội nghị bộ máy để thống nhất tư tưởng một chút.
Những lời này của Liễu Dũng khiến cho sắc mặt mọi người biến đổi không giống nhau, Văn Bảo Quý thoáng chút suy nghĩ, nhưng lúc này lại dáng vẻ khiêm tốn thụ giáo, là giang hồ lão luyện nên Văn Bảo Quý hiểu rõ, càng là lúc này càng cần phải biểu hiện khiêm tốn cẩn thận, không được phép có chút sơ suất, chuyện lật thuyền trong mương cũng không phải là ít.
Cách chỗ Văn Bảo Quý vài người, sắc mặt của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hạ Ngọc Sanh lại có chút khó coi, Hạ Ngọc Sanh không ngờ, có thể nói là hoàn toàn không ngờ, lần này Nhiếp Chấn Bang và Liễu Dũng đến thủ đô một chuyến lại dẫn đến nhiều thay đổi như vậy, không chỉ hi vọng tiến lên của mình bị dập tắt, mà ngay cả nhân sự khác của bộ máy tỉnh ủy cũng thay đổi lớn.
Hiện tại, nghe Liễu Dũng nói, lông mày của Hạ Ngọc Sanh càng nhíu chặt, nếu nói trước lúc Liễu Dũng trở về, Hạ Ngọc Sanh vẫn còn có chút kì vọng, kì vọng có thể lật ngược tình thế, vậy thì sau khi nghe Liễu Dũng nói, Hạ Ngọc Sanh đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng gật đầu, thay đổi trạng thái tâm lí của Liễu Dũng lúc này, hành động lúc này của anh ta khiến Nhiếp Chấn Bang rất vừa ý, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, thế cục hiện nay không phải Liễu Dũng có thể chi phối, vấn đề của Hồng Giang, tranh luận của cấp trên hoàn toàn không lớn. Hồng Giang, một không phải là vùng biên giới xa xôi, hai không phải là khu vực kinh tế phát triển, ba không phải là vị trí quan trọng gì, các phe phái ít tranh giành, đương nhiên sẽ giành cho Nhiếp Chấn Bang một không gian để hành động, không có tranh giành đây cũng là vấn đề của Hồng Giang, nguyên nhân vì sao định ra nhanh chóng như vậy.
Nhưng hiện nay Liễu Dũng nói như vậy, rõ ràng Liễu Dũng đã biểu đạt ra ý tứ rất sáng tỏ, ông ta ủng hộ quyết định của cấp trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận