Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 677: Tra tấn bức cung.

Viên cảnh sát trung niên nói xong, lại ở sau lưng Nhiếp Chấn Bang ra hiệu cho Tiền Đông Mao. Đôi bên đều là bạn nối khố trường kỳ rồi. Điểm ăn ý này, vẫn là có.
Trong nháy mắt, Tiền Đông Mao liền hiểu ý bạn mình. Lúc này, nói chuyện này, nói chuyện kia
trước công chúng, thật không tốt. Bất kể là ẩu đả đánh nhau làm bút lục dẫn về cũng được, nghi ngờ trộm xe dẫn về cũng được. Mục đích chỉ có một, từ nơi này dẫn đi, dẫn đến đồn cảnh sát, ở bên trong, không phải là tùy ý sắp xếp theo ý mình, muốn nặn tròn thì nặn tròn, muốn bóp nghiến thì bóp nghiến sao?
Nhìn thấy động tác hai người này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại cười khan. Việc này, mình vẫn không sợ, càng làm to chuyện, mình càng thích. Nếu lúc này liền tỏ rõ thân phận, việc kế tiếp, không thể thú vị như vậy nữa.
Vì công tác xử lý Tam công chỉ phụ trách tình hình chấp hành điều lệ Tam công giám sát và kiểm tra mặt này. Nếu bây giờ tỏ rõ thân phận, nhiều lắm, một chiếc xe công vượt tiêu chuẩn, xe công dùng vào việc tư. Việc ẩu đả đánh nhau, giỏi lắm là người ta tặng quà xin lỗi Hùng Thái Thuận, bồi thường chi phí thuốc men.
Nếu như vậy, đối với thành phố Bành Thành lại không có bất kỳ tác dụng nào. Mặc dù muốn quản, anh cũng không có tư cách này.
Nếu làm lớn chuyện, vậy thì không giống nhau. Cho nên, Nhiếp Chấn Bang này mới cố ý giấu diếm thân phận, nhìn mấy người này đổi trắng thay đen, mục đích chính là khiến cho bọn họ manh động. Không sợ chỗ ác liệt, cũng không sợ thủ đoạn nham hiểm, càng ác liệt càng tốt. Vì, càng ác liệt càng chứng tỏ vi phạm kỷ luật càng nghiêm trọng. Mình chịu thiệt càng nhiều mới càng dễ nhúng tay vào việc của Bành Thành, mới càng thêm áp lực cho Thẩm Ngôn Thạc.
Hoàng Húc Đông lúc này lại nói nhỏ với La Toàn:
- La Toàn, anh đi cùng với Chủ nhiệm Nhiếp qua đó, nhớ phải bảo đảm sự an toàn của Chủ nhiệm Nhiếp. Tôi ở sau đuối đi theo các anh xem các anh cuối cùng dừng chân ở đâu.
Lời của Hoàng Húc Đông Nhiếp Chấn Bang đều nghe, hết sức hài lòng. Con người Hoàng Húc Đông này, xem xét vấn đề rất chu toàn.
Lúc này, Tiền Đông Mao đã quay người lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Các anh ở đây, ai đi cùng với người bị thương đi.
Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang, La Toàn thêm cả Hùng Thái Thuận và một nhân viên công tác, bốn người cùng lên xe cảnh sát. Để thể hiện sự công bằng chính trực, bên này, Văn Long cũng sắp xếp hai người lên xe cảnh sát, mình lại lái chiếc Audi cải trang theo sau.
Tại đồn cảnh sát đường Tử Hoàn thuộc Quận Đông Hà, Thành phố Bành Thành, hai chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau đi vào. Vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang đã cảm nhận được thái độ của bọn cảnh sát bây giờ với lúc nãy đã không giống nhau nữa.
Quả nhiên, cửa xe vừa mở, Tiền Đông Mao chắp hai tay sau lưng đi vào phòng làm việc. Bên cạnh, một cảnh sát trẻ tuổi đã quát lên:
- Đi, ngoan ngoãn chút đi.
La Toàn lúc này rất bất mãn. Vừa xuống xe cũng rướn cổ tức giận nhìn viên cảnh sát, nói:
- Thái độ làm việc gì vậy, chúng tôi không phải là tình nghi phạm tội
Câu này khiến viên cảnh sát sững người giây lát, nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang, cười nhạt:
- Anh nói không phải thì không phải, nhưng phàm là người bị bắt vào đều nói mình trong sạch. Phải với không phải, còn phải đợi sau khi chúng tôi điều tra hẵng hay.
Lúc này, viên cảnh sát trung niên bắt đầu nói chuyện với Tiền Đông Mao cũng bước tới, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tiểu Trần, đem mấy người này đưa đến phòng thẩm vấn. Tôi với Đồn trưởng Tiền sẽ đến ngay.
Lúc này, trong phòng làm việc của Tiền Đông Mao, trên ghế sô pha bằng da thật, cả người Văn Long ngồi nghiêng trên ghế. Trong miệng ngậm một điếu thuốc thơm Trung Hoa. Lập tức, lấy một cây để lên bàn làm việc của Tiền Đông Mao, nói:
- Ông Tiền, việc này giao cho ông. Tóm lại một câu, cho mấy tên nhóc con này nếm chút mùi đau khổ. Mẹ nó, dám chọc ông.
Trước mặt Văn Long, Tiền Đông Mao lúc này giống hệt học trò gặp phải giáo viên chủ nhiệm, mỉm cười lấy lòng, nói:
- Long thiếu gia, anh quá khách sáo rồi. Anh yên tâm, việc này, tôi biết phải sắp xếp thế nào. Thuốc, anh đem về đi. Làm việc cho Long thiếu gia, vẫn đòi hỏi thuốc gì. Long thiếu gia làm vậy không phải là xem thường tôi sao?
Nghe Tiền Đông Mao nói, Văn Long cười ha hả, trên gương mặt có vẻ hống hách ngạo mạn tự cho là nhất trên đời, kiêu căng nói:
- Ông Tiền à, thuốc ông cầm đi, dù sao chỗ ba tôi nhiều không chỗ chứa nữa.
- Chút đồ này đã được coi là gì. Ở thành phố Bành Thành, phía dưới Bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận... còn bọn ông mấy Phân cục trưởng này nữa, đều muốn nịnh bợ tôi. Nhưng, vẫn thật là lão Tiền ông dùng tương đối thuận tay. Ông yên tâm, chỗ ba tôi, tôi cũng đã dò xét thử rồi. Lần này, Phân cục Đông Hà, một vị trí phó Cục trưởng chắc chắn sẽ giữ lại cho ông.
Những lời này khiến Tiền Đông Mao có cảm giác được hưởng sủng ái mà lo sợ. Nét mặt tươi cười như hoa, trên gương mặt của người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, nhìn thấy vẻ mặt này, đúng là có chút ghê tởm.
Tiền Đông Mao tự mình lơ đễnh, cười nói:
- Bí thư Văn cũng biết tôi. Đây thật khiến người ta cảm động. Lại nói nữa, cũng cần cảm tạ Long thiếu gia, nếu không phải Long thiếu gia anh, Bí thư Long trăm công ngàn việc, sao có thể để ý đến tôi một tiểu lâu la như vậy. Long thiếu gia, anh yên tâm đi, việc này, nhất định phải khiến anh hài lòng.
Đối với những lời nịnh bợ kéo dài không dứt của Tiền Đông Mao, Văn Long vui vẻ tiếp nhận. Đứng lên, khoát tay nói:
- Lão Tiền, đi, chúng ta cùng đến phòng thẩm vấn xem thử, tên nhóc nào xem giấy tờ của anh. Tôi đã thấy khó chịu rồi. Hôm nay, không cho hắn biết thế nào là lễ độ, hắn không biết Bành Thành là của họ Văn
Điều kiện đồn cảnh sát đường Tử Hoàn thành phố rất có hạn, phòng thẩm vấn cũng chỉ có một. Lúc này, bốn người Nhiếp Chấn Bang đều bị giam giữ tại phòng thẩm vấn.
Sau khi chờ đợi khoảng mười phút. Cửa lớn phòng thẩm vấn mở ra. Cùng lúc đó, bóng đèn tuyết trắng cũng sáng lên. Đi đầu, rõ ràng là Văn Long kia, sau lưng anh ta là Tiền Đông Mao, sau nữa là hai viên cảnh sát.
Vừa vào cửa, Văn Long giống như một thái gia, ngồi trước bàn thẩm vấn, chân bắt chéo chếch lên, hai chân đặt trên mặt bàn. Vẻ mặt khinh thường nhìn bốn người Nhiếp Chấn Bang.
- Nhóc con, bây giờ thấy sự lợi hại của Long gia mày rồi chứ?
Văn Long lạnh lùng nói.
Nhìn Tiền Đông Mao, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang hết sức bình tĩnh, nói nhỏ:
- Cảnh sát Tiền đây là ý gì? Nếu đã là lấy lời khai, sao lại đối xử với chúng tôi như tội phạm vậy? Còn nữa, người này, anh ta là ai? Anh ta có tư cách gì tham gia ghi bút lục. Các anh đang vì tình riêng mà làm việc xằng bậy, dùng việc công báo thù riêng. Việc này, tôi nhất định phải thông báo ra ngoài.
Tiền Đông Mao lúc này trong lòng phơi phới. Từ chỗ Long thiếu gia, nhận được câu trả lời chính xác, lập tức mình chính là Phó Cục trưởng rồi. Tuy không phải Cục thành phố, nhưng phân cục cũng được rồi.
Lúc này, Tiền Đông Mao vẫn đang mơ giấc mơ đẹp của Phó Cục trưởng Phân cục. Đột nhiên, bị Nhiếp Chấn Bang cắt đứt. Tiền Đông Mao sa sầm sắc mặt, giận dữ nói:
- Thông báo ra ngoài? Ai tin? Tôi tuyên bố cho anh, thành thật khai báo tội của các anh. Chúng tôi đã nắm giữ số lượng lớn chứng cứ, mấy người các anh, lén lút khắp nơi trên cả nước điên cuồng gây án. Đối đãi với các anh, dùng sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật
Nói xong, Tiền Đông Mao ra hiệu, cho hai viên cảnh sát hiểu ý bước lên, tay cầm dùi cui. Tiền Đông Mao tiếp tục nói:
- Các anh tên gì? Thành thật khai báo các anh làm thể nào lẩn trốn khắp nơi, trộm cắp xe cộ. Phân công công việc cụ thể thế nào? Đừng sót chi tiết nào, nói hết toàn bộ. Chính sách của chúng tôi, các anh đã rõ, thành khẩn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ xử lý nghiêm. Đừng mưu toan dựa vào địa thế hiểm yếu để chống cự. Việc này đối với các anh không có bất kỳ điểm tốt nào, đừng ép chúng tôi dùng thủ đoạn không bình thường.
Thủ đoạn không bình thường, ánh mắt Nhiếp Chấn Bang quét một vòng trên người hai viên cảnh sát, trong ánh mắt, thoáng hiện qua một tia khinh miệt
Lập tức, trầm giọng nói:
- Tiền Đông Mao, anh có ý gì? Anh nói, anh sẽ tra tấn bức cung hả? Anh vu oan giá họa, chính anh phải phải gánh vác tất cả hậu quả
Nhiếp Chấn Bang dứt lời, Văn Long lại đột ngột đứng lên. Trong ánh mắt, thoáng hiện một tia hung ác, lớn tiếng nói:
- Hậu quả, gánh vác hậu quả thì sao? Nhóc con, tao nói cho mày biết, ở đây là Bành Thành, ở đây, Văn Long tao chính là vương pháp. Mày nghĩ thử xem, bọn mày có còn cơ hội ra ngoài không hãy nói sau nhé. Chết đến nơi rồi, vẫn còn cứng cỏi như vậy. Tao cũng muốn xem, bọn mày có thể rắn đến đâu.
Nói xong, Văn Long đột nhiên đá một cái, bay thẳng đập vào mặt Nhiếp Chấn Bang. Con người này quả là đáng ghét, vẻ khinh thường và thương hại trong ánh mắt, giống như Đấng cứu thế. Điều này khiến Văn Long vô cùng căm tức. Hôm nay chính là phải khiến cho tên nhóc này thấy rõ, thành phố Bành Thành này, ai mới là chủ nhân thật sự.
Nhưng trong dự định lại bị chính trường hợp mình đá bay, hoàn toàn không xuất hiện. Chỉ cảm nhận được chân của mình truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, cùng lúc đó, cả người bị quăng trên mặt đất, xương cốt toàn thân cũng rã rời như vậy
Ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đáng ghét kia, lúc này vẫn là bộ mặt thương hại nhìn mình. Điều này khiến Văn Long vô cùng nổi giận. Vùng vẫy đứng lên, cầm lấy một chiếc dùi cui cảnh sát, tức giận nói:
- Đánh, đánh cho tôi, đánh cho đến chết. Dân ngụ cư, ăn gan hùm mật gấu rồi. Dám chơi với ông đây, Văn Long tao nếu không chơi với mày đến cùng, tao sẽ theo họ mày.
Văn Long nói xong, La Toàn lúc này vọt tới trước mặt Nhiếp Chấn Bang, nói nhỏ:
- Chủ nhiệm, cẩn thận, những người này đều là kẻ điên
Nhiếp Chấn Bang điềm nhiên vỗ vai La Toàn, cười nói:
- Chưa đến mức đó đâu.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng lấn thân xông tới, từng là binh sĩ kiệt xuất nhất của binh đoàn con cọp, thực lực của Nhiếp Chấn Bang so sánh với những người này, đó là khác biệt trên trời dưới đất. Đây vừa xông lên, giống như hổ vào bầy dê bình thường. Bình bịch bình bịch bình bịch! Ba tiếng vô cùng giòn tan, Văn Long và hai viên cảnh sát khác lại bị Nhiếp Chấn Bang giẫm trên mặt đất
Nhìn thấy cảnh này, Tiền Đông Mao có ngốc cũng biết sự tình không ổn. Xoay người một cái, chạy ra ngoài, toàn bộ đồn cảnh sát, đều truyền đến âm thanh của Tiền Đông Mao. Đánh cảnh sát, có người đánh cảnh sát. Tất cả mọi người, lập tức trợ giúp, súng ống trong phòng vũ khí đều cầm ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận