Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 833: Tô Quyết đến nhà chúc tết.

Mùng 1 mùng 2 tết, Nhiếp Chấn Bang vừa mới mở di động ra đã thấy âm báo điện thoại không ngừng kêu. Tất cả đều là tin nhắn chúc tết từ cán bộ lãnh đạo các địa phương gửi đến.
Nhiếp Chấn Bang sớm đã đoán trước vấn đề này. Mục đích hắn tắt điện thoại di động chính là để không ai có có thể quấy rầy dịp tất niên.
Trong hai ngày này, có thể nói là khoảng thời gian bọn trẻ và bà xã hắn vui vẻ, thoải mái nhất, không có khung cảnh lộn xộn với dòng người ồ ạt đến chúc tết, cũng không có những kẻ trong nội bộ chỉ biết lừa gạt người ta. Hiện tại bây giờ là khoảng thời gian gia đình quây quần ấm áp, hòa thuận vui vẻ bên nhau.
Nhìn bộ dạng Nhiếp Chấn Bang lật xem di động, Dương An Na ở bên cạnh trêu chọc nói:
- Chủ tịch lớn vừa mở điện thoại một cái lập tức tin nhắn chúc tết liền đến ồ ạt như nước, liên tục không ngừng.
Nhiếp Chấn Bang cười khổ một cái, nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Người trong một nước thì phải có qua có lại cho đẹp lòng nhau, đây cũng là việc không tránh khỏi.
Tiếp đó, Nhiếp Chấn Bang gọi điện thoại chúc tết vài vị lãnh đạo lớn, đây là việc đương nhiên không thể bỏ qua. Tổng Bí thư Thẩm, Chủ tịch Lãnh còn có đồng chí Kiều Dịch Nhân, ba vị này đều không thể bỏ qua, hắn cũng gọi điện chúc tết bác cả, bố vợ và bố đẻ mình.
Sau khi gác máy điện thoại, di động liền báo cuộc gọi đến, vừa nhìn dãy số, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy hơi sửng sốt, là Tô Quyết gọi, lễ mừng năm mới Tô Quyết không có ở Ba Thục mà đã về thủ đô, sao giờ đột nhiên lại điện thoại cho mình.
Trầm tư giây lát, hắn nhanh chóng đưa tay ra nhận điện thoại, nói:
- Bí thư Tô, chúc mừng năm mới
Vừt dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười lớn của Tô Quyết:
- Ha ha, chúc mừng năm mới Chủ tịch tỉnh Chấn Bang. Ngài bây giờ đang ở nhà phải không? Tôi vừa mới từ thủ đô trờ về, định qua nhà ngài chúc tết một chút.
Lời nói của Tô Quyết khiến Nhiếp Chấn Bang có chút bất ngờ, Tô Quyết muốn đến hỏi thăm hắn, rốt cục Tô Quyết trong lòng đang nghĩ gì, đúng là có chút khó lí giải.
Về lý, Tô Quyết dù sao cũng là Bí thư. Là người đứng đầu, thời điểm diễn ra lễ mừng năm mới,, Bí thư và Chủ tịch tỉnh điện thoại chúc tết nhau. Ai trước ai sau khó mà nói rõ ràng được, tuy nhiên Tô Quyết lại đích thân đến nhà mình chúc tết, thái độ đã có chút hạ mình.
Lời này nếu truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng nhất định tới uy tín của Tô QuyếtĐương nhiên, loại ảnh hưởng này như thế nào còn cần chính bản thân mình chỉ dẫn.
Giai đoạn chứng kiến Tô Quyết nhậm chức, hắn đã biết Tô Quyết là người rất biết điều, chí ít trong việc xây dựng và phát triển kinh tế. Tô Quyết không phải kẻ có thể gây trở ngại gì cho mình.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư Tô, ngài khách khí quá rổi. Như vậy tôi làm sao mà không tự thấy xấu hổ cho được.
Thân trong quan trường nhiều năm như vậy, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng bị phong thái chốn quan trường ảnh hưởng. Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói.
Tỉnh ủy là số một còn Nhiếp Chấn Bang là số hai, đừng nhìn hai con số ở ngay cạnh nhau mà nghĩ họ là bằng hữu, trên thực tế, đến nhà ở hai người họ cũng không ở cạnh nhau, thực tế nhà của các vị lãnh đạo của Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy đều không ở gần nhau.
Tại thời điểm xây dựng, các căn nhà được thiết kế rất khéo léo. Các căn ở giữa tầng cho Ủy viên thường vụ tỉnh ủy đều có trang trí hòn non bộ, đài phun nước, cây cối hoặc các công trình kiến trúc.
Như vậy cũng là để họ không phải xấu hổ lúng túng mà thôi. Cán bộ bên dưới, đi Bí thư bên kia trước không nên mà tới Chủ tịch bên này trước cũng không phải. Đây không phải khiến người ở trên phải khó xử sao?
Không đến năm phút đồng hồ, bên ngoài tòa nhà, Tô Quyết cùng vợ đã tới. Tô Quyết cầm trên tay một ít lễ vật, rất tự nhiên đưa cho Nhiếp Chấn Bang:
- Trở về từ thủ đô, tôi có mang theo một ít lá trà đến nhà thăm hỏi ngài nhân dịp năm mới, có chút đường đột rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, hai người đã đến tận đây thì quà tặng có hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ý tứ biểu đạt qua món quà này như thế nào.
Tô Quyết với tư cách là người đứng đầu cũng đã đủ nói lên vấn đề. Tính cách Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay chính là người kính tôi một thước, tôi mời người một trượng, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên cũng muốn giữ thể diện cho Tô Quyết một chút.
Hắn vui vẻ mời vợ chồng Tô Quyết vào nhà, hai người rất tự nhiên vào thư phòng ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang cũng dọn ra bàn bộ ấm chén uống trà.
Tay nghề Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là quá tốt. Tuy nhiên đó cũng không phải khó khăn gì quá to lớn. Nhìn Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm thưởng trà một lúc, Tô Quyết mỉm cười nói:
- Chấn Bang à, lần này tôi đến thủ đô đã nghe được một ít tin tức.
Những lời này của Tô Quyết khiến động tác trên tay Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, tuy nhiên, cũng chỉ là dừng lại một chút mà thôi, Tô Quyết hết sức tinh ý ngay lập tức đã nhận ra điều này.
Lập tức, không giấu giếm, Tô Quyết nói ngay vào điểm chính:
- Chủ tịch tỉnh Chấn Bang, lần này tôi đến thủ đô, có đến gặp một vị lãnh đạo cũ, cũng có nói chuyện với vài cán bộ thủ đô và lãnh đạo ủy ban trung ương, theo tôi được biết, năm sau, trong nước có khả năng vài dự án lớn sẽ được phê duyệt, ví dụ như dự án tuyến đường sắt cao tốc Giang Việt. Lúc ấy tôi liền nghĩ tỉnh Ba Thục chúng ta cũng có thể tranh thủ được một chút, dự án đường sắt cao tốc nếu có thể phát triển tại Ba Thục sẽ rút ngắn khoảng cách tỉnh ta với các tỉnh khác, cũng đem lại lợi ích to lớn cho việc xúc tiến phát triển kinh tế ở tỉnh chúng ta.
Nghe xong lời Tô Quyết nói, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút suy tư, hiện tại lời nói của Tô Quyết có vẻ rất dễ nghe, tuy nhiên, qua sự việc dự án đường sắt cao tốc này có thể nhìn ngay ra nội tâm anh ta không hề đơn giản.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư Tô, dự án đường sắt cao tốc đối với tỉnh Ba Thục chỉ e rằng không hề dễ dàng.
Nhìn Tô Quyết, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Cổ ngữ có nói, đường Ba Thục khó như đường lên trời. Từ xưa đến nay, giao thông tỉnh Ba Thục luôn là vấn đề lớn. Giao thông bên trong tỉnh Ba Thục không đáng lo nhưng so với bên ngoài lại khá lạc hậu, tỉnh Ba Thục bốn phía đều là núi non, muốn làm dự án đường sắt cao tốc này so với các tỉnh khác phải đầu tư nhiều gấp 3 lần trở lên, như vậy còn có cơ hội thực hiện dự án này hay không?
Nhiếp Chấn Bang có chút lo lắng, hắn nắm rất rõ hình thức triển khai hoạt động cũng như cách vận hành các bộ và ủy ban trung ương trong nước. Ví dụ như các tỉnh thành phố Sở Nam, Sở Bắc, Việt Châu, bởi vì chỗ thực hiện dự án đường sắt nằm ngay trung tâm, là đầu mối giao thông then chốt, là tuyến đường quan trọng nối Bắc Nam, cơ bản đây là dự án được nhà nước tiến hành quy hoạch, không cần phải tranh thủ.
Không những vậy, giao thông ở các tỉnh khác phát triển trên nhiều phương diện. Tuy nhiên, mọi người đều nhìn vào, nhiều tỉnh thành như vậy có thể đạt được cấp tỉnh bộ, ai ở trong thủ đô mà không có người thân thích hỗ trợ, trông chừng cho mình, thà nhiều đến thừa thãi còn hơn là bị thiếu. Mà tỉnh Ba Thục núi lớn trở ngại, giao thông muốn phát triển hơn phải đầu tư nhiều chi phí mới có thể vượt mặt các tỉnh khác. Không nói các mặt khác, chỉ điểm này thôi đã khiến tỉnh Ba Thục mất hết ưu thế.
Tô Quyết lúc này cũng gật đầu đồng tình nói:
- Chính xác đây là điểm yếu lớn nhất của chúng ta, nhưng hiện nay nước ta phát triển mạnh ở Tây Bộ, phát triển kinh tế tỉnh Ba Thục chính là phát triển kinh tế lô cốt đầu cầu, chúng ta có thể lợi dụng ưu thế này. Mặt khác, tôi cũng có một số giải pháp với bộ đường sắt, bây giờ vấn đề chủ yếu là ở ủy ban cải cách và phát triển cùng với bộ giao thông.
Nói tới đây, Tô Quyết cười nói:
- Tôi biết rằng năm đó, Phó thủ tướng Nhiếp là từ ủy ban cải cách và phát triển đi lên, mặt khác, quan hệ của ngài với Bộ trưởng Bộ giao thông rất tốt. Vì thế việc này không phải nên tìm đến ngài sao? Mọi sự đều do con người làm ra, tôi tin rằng tôi và ngài có thể hợp tác cùng nhau xây dựng cải tạo đường sắt cao tốc vận chuyển hành khách riêng từ cố đô Lũng Tây đến Thiên Phủ, Thiên Phủ và cố đô Lũng Tây đều là thành phố trực thuộc tỉnh. Ngoài ra, cùng nhau cải tạo khung cảnh địa khu Tây Bộ cũng không phải là điều không thể.
Nghe lời Tô Quyết nói, Nhiếp Chấn Bang như có chút bừng tỉnh, hiện tại xem ra Tô Quyết đã có sự tính toán trước rồi mới tiến hành thực hiện.
Lời Tô Quyết nói không phải không có đạo lí, tỉnh Ba Thục và Lũng Tây đều là các tỉnh ở Tây Bộ, hiện giờ, nhà nước lại tiến hành khởi xướng mạnh mẽ chiến lược phát triển, đây có thể coi là ưu thế khi nhà nước có các chính sách giúp đỡ, hỗ trợ.
Lúc này, nếu như được Ủy ban Cải cách và Phát triển lập dự án, lại được sự ủng hộ của bộ giao thông và bộ đường sắt, dự án đường sắt cao tốc không phải là không thể thực hiện.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Bí Thư Tô, xem ra anh đã có sự chuẩn bị rồi.
Tô Quyết bị Nhiếp Chấn Bang nói vậy cũng cười mỉa một chút. Tô Quyết cũng tránh vấn đề này ra, mỉm cười nói:
- Đề nghị này Chấn Bang cảm thầy thế nào?
Nhiếp Chấn Bang trầm tư một lát, dự án đường sắt cao tốc nếu quả thật có thể thành công, sẽ mở ra một trục đường nối quan trọng với các tỉnh khác, kinh tế tỉnh Ba Thục cũng sẽ có chỗ đứng nhất định. Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Được thôi, Bí thư Tô đã có quyết tâm như vậy, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng liều thử một phen.
Sau khi bàn xong vấn đề này, Nhiếp Chấn Bang và Tô Quyết đứng lên nói chuyện phiếm một chút, sau đó hai vị lãnh đạo tỉnh Ba Thục lại trao đổi một chút về vấn đề phát triển kinh tế tỉnh, nói một chút về vụ án giáo dục ở thành phố Thường Hồng cuối năm trước, lúc Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị ăn trưa thì Tô Quyết mới cáo từ ra về.
Lúc này, cái nhìn của Nhiếp Chấn Bang với Tô Quyết đã hoàn toàn thay đổi. Thời điểm Tô Quyết nhậm chức, trong lòng Nhiếp Chấn Bang còn có chút lo lắng, lo lắng Tô Quyết sẽ làm vướng chân mình, nhưng xem ra từ giờ trở đi hoàn toàn không có gì phải lo lắng. Nghĩ đến đây, tâm trạng Nhiếp Chấn Bang đã thoải mái hơn nhiều.
Mùng 8 tháng giêng, Nhiếp Chấn Bang khi vừa đi làm đã lập tức tìm người của Sở Giao thông và Ủy ban Cải cách Phát triển bàn về tình hình chuẩn bị, hoàn thiện cho dự án đường sắt cao tốc.
Như đã quyết định phải tranh thủ dự án này, cùng lúc hắn tiến hành liên hệ một chút với tỉnh Lũng Tây, mặt khác anh cũng không thể đi tay không tới thủ đô, muốn nhận được ủng hộ anh phải mang theo thứ gì đó đi cùng.
Vì vậy, tất nhiên không thể thiếu một vài giai đoạn chuẩn bị trước khi tiến hành công việc.
Ngày 15 tháng giêng, sau khi kết thúc lễ nguyên tiêu, ngày thứ hai sau khi bắt đầu đi làm trở lại, Lý Cư Bằng liền theo ngay sau Nhiếp Chấn Bang đi vào văn phòng, cầm một chồng văn kiện và báo cáo đặt lên bàn, nói:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, vừa rồi Bí thư Tô có điện thoại tới tìm ngài, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Lũng Tây Lưu Thu Hòa cùng với Bí thư tỉnh ủy thành phố La Xuân Tài sáng mai sẽ đến thành phố Thiên Phủ. Bí thư Tô có ý muốn ngài cùng ông ấy đi tiếp đón bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận