Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 676: Đổi trắng thay đen

- Dừng tay!
Nhiếp Chấn Bang năm đó rèn luyện ba năm ở quân khu Tây Bắc cũng không phải vô ích. Lúc này, gầm lên giận dữ, trung khí sung mãn. Lại thêm thân phận cao quý nuôi dưỡng nên khí chất uy nghiêm. Tiếng gầm giận dữ này lại có một lực uy hiếp vô hình.
- Ơ? Hôm nay thế này là thế nào? Mẹ nó, là cái đũng quần rách nào nữa đây. Đưa mày đến đây rồi. Hiện nay Bành Thành này càng ngày càng loạn rồi. Con chó con mèo cũng dám nhảy ra.
Văn Long không xem mấy người Nhiếp Chấn Bang ra gì
Vừa rồi, sau khi bị Hùng Thái Thuận nhấc lộn ngược. Đồng bọn của Văn Long từ trong hộp đêm chạy ra. Lâu không gặp Văn Long, đám người này vừa ra liền nhìn thấy Văn Long bị lật ngược tự nhiên như ong vỡ tổ vọt lên đối phó với Hùng Thái Thuận, chính là một trận quyền cước đấm đá.
Nhưng Văn Long lại không biết, một câu nói của mình lại hoàn toàn đắc tội lớn với Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, nếu như có con nhà thế gia của thủ đô ở đây, ai cũng biết anh Ba Nhiếp ở thủ đô là người hòa khí, không bao giờ ỷ thế hiếp người. Nhưng duy chỉ có hai điều không được đắc tội, một là không trêu chọc người nhà, mặt khác, chính là loại từ ngữ sỉ nhục.
Ai không biết thân thế anh Ba Nhiếp, nói khó nghe một chút, đó là con hoang. Nhưng ở thủ đô trước mặt anh Ba Nhiếp, không ai dám nói câu này.
Lúc này, lời Văn Long, không nghi ngờ gì nữa, đã động chạm đến điểm yếu của Nhiếp Chấn Bang. Nhìn vào trong mắt Văn Long, lóe qua một tia sắc lạnh, một luồng sát khí mạnh mẽ trực tiếp nhằm vào Văn Long.
Ánh mắt mãnh liệt này khiến Văn Long cảm thấy khó chịu, cũng giống như bị một con sói nhìn thẳng vào. Dường như, bản thân đã thành một bãi máu thịt.
Nhiếp Chấn Bang lúc này từng chữ từng câu, nói:
- Mày nhớ rõ cho tao. Câu nói của mày hôm nay, chắc chắn phải trả giá.
Nói xong, ánh mắt Nhiếp Chấn Bang đã hướng về Hùng Thái Thuận trên mặt đất.
Lúc này, cả người Hùng Thái Thuận co quắp trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, hai chân gấp khúc, đầu gối chĩa vào bụng của mình. Tư thế này, là một động tác bảo vệ trong tiềm thức
Làn da lõa lồ bên ngoài xanh một mảng, tím một mảng. Khóe mắt, mũi và trên khóe miệng đều có vết máu. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang ngồi chồm hổm xuống, hai tay đặt lên người Hùng Thái Thuận không ngừng di chuyển ấn mạnh.
Đây là kỹ thuật cấp cứu khẩn cấp trong quân đội. Kiểm tra toàn thân xuống dưới, Nhiếp Chấn Bang thở phào nhẹ nhõm. Thoạt nhìn, tuy khá thảm hại, nhưng tốt ở chỗ không có nội thương gì, đây là may mắn trong bất hạnh.
Nhưng với Nhiếp Chấn Bang mà nói, điều này không khác nào cho mình một cái tát vào mặt. Đứng lên, Nhiếp Chấn Bang dặn dò Hoàng Húc Đông bên cạnh:
- Húc Đông, anh lập tức gọi một chiếc xe chở Tiểu Hùng đến bệnh viện, xử lý vết thương một chút..
Lúc này, còi cảnh sát gào thét, đèn xe cảnh sát nhấp nháy. Hai chiếc xe cảnh sát đã dừng ở bên đường, một chiếc xe thể thao Trường Thành sản xuất trong nước, một chiếc thể thao Buick. Một trước một sau, đỗ lại.
Trên xe, bốn năm cảnh sát mặc quân phục, mở cửa xe, lập tức đi đến bên này. Lúc này, người xúm xít xem đã tự động nhường đường.
Ở trong nước, lực uy hiếp của cảnh sát trong mắt của dân chúng bình thường là vô cùng lớn.
Dẫn đầu là một viên cảnh sát trung niên chừng bốn mươi tuổi. Dáng người bình thường, đặc sắc nhất chính là bụng rất to. Lúc này, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua hiện trường, trầm giọng nói:
- Sao thế này? Vì sao đánh nhau?
Lúc này, đã có một chiếc taixi của nhân viên công tác của Tổ xử lý Tam công gọi đến. La Toàn và một đồng chí khác dìu Hùng Thái Thuận chuẩn bị rời chỗ này đến bệnh viện.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ đến là, lúc này, viên cảnh sát trung niên lại nói:
- Các anh làm gì vậy? Muốn chạy hả?
Câu này khiến sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trở nên tối lại, nhìn viên cảnh sát trung niên, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Đồng chí này, chúng tôi là đồng nghiệp và bạn bè của người bị thương, có chúng tôi ở đây, không phải như nhau sao? Tình trạng của người bị thương anh cũng nhìn thấy rồi. Nếu như xảy ra việc nguy hiểm đến tính mạng, anh có gánh vác trách nhiệm này không?
Là một công an lâu năm. Năng lực nhìn nhận này, viên cảnh sát trung niên vẫn có, người nào trọng thương, ai bị xây xát ngoài da, vừa nhìn tình hình, đại thể đều biết được. Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, viên cảnh sát trung niên vẻ mặt khó chịu, nói:
- Tôi chịu trách nhiệm? Anh ta bị xây xát ngoài da, không chết được. Bây giờ, hiện trường rốt cuộc là như thế nào vẫn chưa biết rõ. Ai đúng ai sai, cũng phải tiến hành điều tra. Là đương sự, nếu anh ta bỏ chạy, anh chịu trách nhiệm hả? Công an làm án, không cần anh tới khoa chân múa tay.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang không giận, ngược lại còn cười. Ánh mắt âm u nhìn viên cảnh sát trung niên, nói:
- Được, tôi cũng muốn xem, công an thành phố Bành Thành giải quyết án như thế nào.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn Hùng Thái Thuận nói:
- Thái Thuận, anh sao rồi? Có thể gắng gượng được không?
Hùng Thái Thuận lúc này gật đầu, không nói. Tuy ngực và bụng còn rất đau, thậm chí còn không thể nói nhiều. Nhưng tình trạng của bản thân Hùng Thái Thuận hiểu được, tuyệt đối không thể chết.
Viên cảnh sát trung niên lúc này cũng không liếc nhìn bên này một cái, quay đầu nhìn đám người Văn Long, nói:
- Là các anh báo cảnh sát phải không?
Kiểu phối hợp này, đã không phải là lần đầu nữa. Tuy là người quen, nhưng trong trường hợp này cũng phải biểu hiện ra vẻ không phải rất quen. Chỉ có như vậy mới có thể khiến người ta không có gì để nói. Nếu vừa gặp mặt đã tỏ ra vô cùng quen biết. Nhìn trong mắt người khác, anh làm án vẫn còn tính công bằng chính trực sao?
Loại việc này Văn Long cũng không phải lần đầu làm, lập tức gật đầu nói:
- Là tôi báo cảnh sát. Đồng chí cảnh sát, xe của chúng tôi dừng sát bên đường, tôi đến hộp đêm chơi một lát sau đó tôi nhớ lại ví tiền của mình vẫn còn trên xe. Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy người này đang chuyển động biển số xe của tôi, còn lấy điện thoại di động chụp mấy tấm hình. Tôi đoán, những người này nhất định là có tổ chức, có băng đảng dự mưu phạm tội. Đầu tiên cho người khảo sát địa hình, sau đó lại thực hiện việc trộm cướp.
- Anh ngậm máu phun người! Văn Long, đừng tưởng tôi không biết. Lúc nãy, chính là anh gọi điện thoại cho người này. Viên cảnh sát này họ Tiền. Các anh là một phe.
Vô duyên vô cớ bị hãm hại khiến Hùng Thái Thuận lập tức nổi giận, đem việc lúc nãy nghe thấy được nói to.
Những lời này khiến sắc mặt viên cảnh sát trung niên sa sầm, nhìn Hùng Thái Thuận nói:
- Còng lại cho tôi, tôi nghi ngờ các anh có liên quan tới mấy vụ trộm xe nghiêm trọng gần đây ở thành phố Bành Thành. Dẫn toàn bộ về trụ sở cho tôi, tiến hành điều tra.
Đối với từ ngữ mang tính hành chính này, Nhiếp Chấn hoàn toàn không sợ. Bước tới một bước, nhìn người đàn ông trung niên, nói:
- Đồng chí cảnh sát. Muốn bắt người, cần phải lập biên bản lý do, những việc này đều là quyền lực hiện nay của anh. Nhưng, bắt người, anh phải cho chúng tôi xem giấy tờ. Cũng không thể, anh nói anh là cảnh sát thì là cảnh sát nhé. Đầu năm nay, sĩ quan quân đội còn có giả huống hồ là cảnh sát.
Nếu con cháu quý tộc ở thủ đô nhìn thấy bộ dạng này của anh Ba Nhiếp chắc chắn sẽ phải la to, ở đâu ra cái thằng quỷ xui rủi không có mắt như vậy
Người quen biết Nhiếp Chấn Bang đều rõ. Nếu anh Ba Nhiếp trực tiếp nổi đóa, hoặc đánh người, hoặc coi thường. Vậy rõ ràng, sự việc vẫn chưa nghiêm trọng. Nhưng, nếu ai khiến anh Ba Nhiếp bắt đầu bất cần đời, điều này chứng tỏ, anh Ba Nhiếp đây sẽ muốn chơi với anh đến cùng.
Nhìn về thủ đô, xem bối cảnh gia tộc nhà lão Lý hoành tráng như vậy, cháu ruột nhà lão Lý Lý Quốc Hoa không phải cũng bị anh Ba chơi cho đến chết sao?
Đám người Hoàng Húc Đông nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang lúc này vẫn chưa tỏ rõ thân phận của mình, cũng đã đoán ra ý đồ của Nhiếp Chấn Bang.
Hoàng Húc Đông nghiêng đầu, nói với Lý Cư Bằng đang đứng bên cạnh:
- Thư ký Lý, việc này chỉ có thể làm phiền anh. Tôi sợ Chủ nhiệm bị tổn thương. Anh đi liên hệ xem ở Bành Thành này có ai quen biết không?
Lý Cư Bằng lúc này cũng đang trầm ngâm suy nghĩ. Trong đầu lóe lên một ý tưởng, nói nhỏ:
- Anh hai của Chủ nhiệm, Nhiếp Gia Dân trước kia là quân nhân của Quân khu Giang Châu. Tôi thấy, có thể liên lạc với anh ta.
Nói xong, Lý Cư Bằng gật đầu nói:
- Trưởng phòng Hoàng, Chủ nhiệm ở đây giao cho anh rồi. Tôi đi trước nhé
Hiện trường nhiều người như vậy, trong thời gian ngắn, tất cả ánh mắt đều nhìn Nhiếp Chấn Bang. Lý Cư Bằng rời khỏi, không ai phát hiện.
Lúc này, viên cảnh sát trung niên lại mỉm cười, nhìn vào mắt Nhiếp Chấn Bang đầy nham hiểm. Lập tức, lấy thẻ cảnh sát của mình, đưa cho Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Đương nhiên có thể xem, đây là một trình tự cần thiết, anh cứ xem.
Trên thẻ cảnh sát, các mục khác Nhiếp Chấn Bang chỉ nhìn lướt qua. Nhưng tên họ, Nhiếp Chấn Bang lại ghi nhớ - Tiền Đông Mao-ba chữ để ở trong lòng.
Xem ra, Hùng Thái Thuận nói đúng, cái gì mà lão Tiền, chính là cùng một bọn với Văn Long cả.
Sau khi đem thẻ cảnh sát trả lại cho Tiền Đông Mao, Nhiếp Chấn Bang lạnh nhạt nói:
- Cảnh sát Tiền, mặc dù vậy, anh dựa vào cái gì nói chúng tôi có liên quan đến vụ án trộm xe. Anh dựa vào cái gì nói chúng tôi khả nghi. Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy. Anh nói như vậy, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng.
Nhiếp Chấn Bang là kiểu người khó chơi, điều này vượt quá dự tính của Tiền Đông Mao. Trong nhiều năm làm nghề, nhìn thấy cảnh sát, có được mấy người không sợ hãi.
Giờ phút này, Tiền Đông Mao cũng cảm thấy hình như đã gặp phải một khúc xương khó gặm. Đang chuẩn bị nói.
Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:
- Cảnh sát Tiền, nghe lời một bên, đây không phải là làm việc không đúng sao. Tôi bây giờ, có phải cũng có thể nói, người của Văn Long này cố ý khiêu khích sinh sự, ẩu đả bạn tôi. Một thành phố, ít nhiều cũng có mấy vụ án đả thương người nhé. Nếu như vậy, tôi có phải có thể cho rằng, anh cũng có thể cho rằng bọn họ khả nghi liên quan đến án đả thương người, cần phải dẫn về hỗ trợ điều tra chứ?
Âm thanh không lớn nhưng Nhiếp Chấn Bang mấy câu này lại nói hết sức rõ ràng, Tiền Đông Mao nghe thật chói tai.
Nói như vậy, đích thị có một chút sơ hỏ ý tứ. Đang chuẩn bị nói, bên cạnh, một viên cảnh sát trung niên hơi trẻ một chút bước lên, cười nói:
- Đây đều là giả thiết. Chúng tôi đây không phải là đàn bà chanh chua chửi đổng. Đây là làm án, coi như là vụ án trị an thông thường. Tôi nghĩ, đương sự đôi bên đều cần phải đến đồn cảnh sát ghi biên bản một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận