Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1021: Chuyện dạy con

Mười một giờ.
Còn 8 phút nữa là lễ khởi công tuyến cao tốc Ôn Tống sẽ bắt đầu, đoàn Nhiếp Chấn Bang cũng đã từ công trường tới tham dự, vẫn chưa vào đến nơi thì con trai Chủ tịch tập đoàn Lý thị là Lý Hạo Nguyên đã dẫn người ra đón.
Tập đoàn Lý thị thuộc dạng “khủng” trong giới kinh doanh, Lý Hạo Nguyên cũng là người đã từng đi đây đi đó.
Lễ tiết và sự tôn trọng nên có, tập đoàn Lý thị đều không mảy may bỏ sót, đều thể hiện ra trọn vẹn cả, điểm này cũng là nhân tố mấu chốt giúp tập đoàn Lý thị có vị thế bất khuất.
- Bí thư Nhiếp, Phó chủ tịch tỉnh Chu, Trưởng ban thư ký Hứa, hoan nghênh các vị.
Lý Hạo Nguyên mỉm cười chạy ra đón, đồng thời nhắc hết tên các vị lãnh đạo chủ chốt đến tham dự lần này.
Về phần những cán bộ chủ quản các ban ngành còn lại, Lý Hạo Nguyên tất nhiên là cũng sẽ không “buông tha”, sau khi mỉm cười bắt tay từng vị một, Lý Hạo Nguyên mới bước nhanh tới cạnh Nhiếp Chấn Bang, mỉm cười đưa tay mời:
- Bí thư Nhiếp, mời qua bên này!
Suốt đoạn đường tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất cao hứng, hợp tác với tập đoàn Lý thị đã không phải là lần đầu tiên nữa, họ hiểu rõ tính cách và tác phong làm việc của Nhiếp Chấn Bang nên hắn không lo gì chuyện này cả.
Sở dĩ Nhiếp Chấn Bang tranh thủ thời gian trước buổi lễ để đột ngột đến thăm mấy hộ di dời chủ yếu nhất vẫn là thiếu lòng tin đối với bộ máy lãnh đạo ở Ôn Xuân, giờ xem ra doanh nghiệp cũng tốt, chính quyền cũng hay, công việc đều đâu vào đấy, không những giải thích rõ ràng nguyên nhân dẫn tới việc giải phóng mặt bằng với quần chúng mà còn đưa ra chính sách đền bù rất công bằng.
Có thể nói, “khúc dạo đầu” của tập đoàn Lý thị, đền bù giải phóng mặt bằng vì phát triển đầu tư và tương lai của cả Hồng Giang đã tạo ra một tấm gương, một hình mẫu đáng quý.
Hắn mỉm cười đáp:
- Chủ tịch Lý, rất cảm ơn tập đoàn Lý thị đã ủng hộ giúp sức cho Hồng Giang, cũng như chi phí đền bù giải phóng mặt bằng mà tập đoàn đã bỏ ra, tôi thay mặt gần năm mươi triệu quần chúng nhân dân Hồng Giang xin cảm ơn!
Câu này vừa nói ra đã khiến Hứa Hồng Chuyên cạnh đó khá kinh ngạc, đừng nghĩ đây chỉ là một câu nói đơn giản của Bí thư Nhiếp, có thể khẳng định sau đây nó sẽ được camera cạnh đó truyền đi khắp Hồng Giang, vụ làm ăn này của tập đoàn Lý thị coi như đã sinh lời. Tuy phải bỏ ra không ít chi phí đền bù giải phóng mặt bằng nhưng sự khen ngợi của Bí thư Nhiếp sẽ có ảnh hưởng lớn đến tập đoàn Lý thị ở Hồng Giang, từ nay về sau e là chẳng có địa phương nào còn dám gây khó dễ gì với tập đoàn Lý thị.
Lý Hạo Nguyên có vẻ hết sức khiêm tốn cười nói:
- Bí thư Nhiếp quá khen, tạo phúc đóng góp cho cộng đồng là điều cha tôi vẫn dạy, vì thế mà tôi cũng cố gắng phấn đấu làm theo, đây là chuyện đương nhiên, Bí thư Nhiếp nói như vậy thật ra khiến tôi hơi xấu hổ.
Kế tiếp, đoàn Nhiếp Chấn Bang cùng ngồi lên bục chủ tịch, bên này, Lý Hạo Nguyên và Lý Hữu Toàn đại diện cho bên đầu tư và chính quyền địa phương có đôi lời phát biểu.
Mười một giờ mười tám phút.
Lãnh đạo tỉnh gồm Nhiếp Chấn Bang, Chu Truyện Gia, Hứa Hồng Chuyên và các cán bộ chủ quản ban ngành liên quan bên sở Giao thông cùng với cả Lý Hạo Nguyên, Lý Hữu Toàn tới chỗ bia đặt móng động thổ khởi công. Trong tiếng pháo mừng xen lẫn hành khúc do dàn nhạc tấu lên, Nhiếp Chấn Bang cầm lấy xẻng, là người đầu tiên làm lễ đặt móng.
Đến chiều, Nhiếp Chấn Bang không ở lại Ôn Xuân mà ăn cơm trưa xong là cùng đoàn lên xe trở về Hồng Thành.
Khoảng hai giờ rưỡi xế chiều khi đoàn xe tiến vào Hồng Thành thì điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang cũng vang lên, đây là số riêng của hắn, cũng chỉ có không hơn hai mươi người biết đến số này, không phải lãnh đạo cấp trên thì là người nhà anh em.
Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ, lấy ra vừa xem đã cau mày, điện thoại của An Na, Nhiếp Chấn Bang rất hiểu cô, kết hôn đã nhiều năm nhưng bà xã chưa bao giờ quấy rầy công việc của hắn, vậy mà giờ An Na lại gọi điện thoại tới, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Ngưng lại giây lát, Nhiếp Chấn Bang mới nhấn nút trả lời:
- An Na, có chuyện sao?
Đầu dây bên kia, giọng An Na có vẻ giận dữ:
- Chấn Bang, em thấy anh nên về đây một chuyến đi, là chuyện con mình, hôm nay, Đổng Trị Bình đánh nhau với thầy giáo, Nhiếp Văn Văn và Nhiếp Phán Phán là đồng lõa.
Những lời này lập tức khiến Nhiếp Chấn Bang cau mày, nếu là người ngoài thì anh Ba Nhiếp, Nhiếp đại Bí thư hắn đương nhiên là có thể thong dong ứng đối, nhưng đối mặt với con cái, Nhiếp Chấn Bang lại có cảm giác bó tay hết cách.
Trong ba đứa nhỏ, lớn nhất là Nhiếp Văn Văn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, còn Đổng Trị Bình mới mười ba tuổi, Nhiếp Phán Phán còn bé hơn, mấy đứa nhỏ choai choai mà lại đánh nhau với cả thầy giáo, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang khá nhức đầu.
Hắn dịu giọng gật đầu:
- Được, đang trên đường về, sắp đến trạm thu phí Hồng Thành rồi, anh về ngay đây!
Hắn cúp máy xong, Hứa Hồng Chuyên bên cạnh cũng mỉm cười hỏi:
- Bí thư, bên chủ nhiệm Dương có chuyện sao?
Chủ nhiệm Dương là chức vụ của Dương An Na ở đơn vị trực thuộc Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh Hồng Giang, công việc rất nhàn hạ.
Thường thì đa phần cán bộ tỉnh đều khá lớn tuổi, cấp dưới thì gọi là chị dâu cũng được nhưng với Nhiếp Chấn Bang thì khác, là người trẻ tuổi nhất, lại còn là nhân vật số một trong bộ máy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, gọi là em dâu thì có vẻ bất kính, gọi là chị dâu lại có vẻ không thích hợp lắm, cho nên các ủy viên thường vụ tỉnh ủy đều gọi Dương An Na là Chủ nhiệm Dương.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu:
- Trưởng ban thư ký, chiều nay tôi không đến đơn vị nữa, phải về xem sao, trong nhà có một số việc.
Có chuyện gì cần xử lý gấp thì anh cứ bảo Tiểu Hồng gọi điện thoại cho tôi.
Nhiếp Chấn Bang không xuống xe tại trụ sở Tỉnh ủy mà xuống ngay đường Xây Dựng, từ cửa sau trụ sở Tỉnh ủy đến thẳng cửa bắc của tòa nhà Bích Thúy Nhã để lên lầu.
Vừa mở cửa, thấy cảnh trong phòng khách khiến Nhiếp Chấn Bang không khỏi cau mày, ba đứa nhỏ lúc này vẫn đang mặc đồng phục xếp hàng quỳ gối trên mặt thảm, còn trên ghế sa lon, Đổng Uyển đang sa sầm nét mặt quan sát chúng.
Đoạn nói:
- Phải ngẫm lại sai lầm bản thân chứ đừng bàn tán chuyện người ta, nghiêm khắc với bản thân, rộng lượng với người khác, Đổng Trị Bình, thường ngày mẹ dạy con thế nào? Sao hả, có phải thấy mình lớn rồi, đủ lông đủ cánh, gia thế hiển hách, ông nội là lãnh đạo nhà nước, cha là Bí thư Tỉnh ủy, nhà có quyền có thế, có phải thấy mình là con ông cháu cha hai đời quan tước giàu có nên muốn làm gì thì làm hả?
Đổng Uyển vừa dứt lời thì bên cạnh, Lý Lệ Tuyết cũng lên tiếng:
- Nha Nha, con là chị, là đứa lớn nhất, thường ngày mẹ nói như thế nào, làm chị cả phải cho ra dáng chị cả, vậy mà hay nhỉ, chẳng những không khuyên giải can ngăn, lại còn đánh giúp, lại đi đánh thầy nữa chứ, thế này là thế nào có biết không hả? Tôn sư trọng đạo là truyền thống xưa nay, một ngày là thầy cả đời là cha, mấy đứa làm như vậy là cực kỳ nghiêm trọng, nhất định phải nghiêm túc tự cảnh tỉnh lại cho mẹ.
Lúc này, An Na cũng nói:
- Nhiếp Phán Phán, nói! Có phải là anh xúi bẩy không, trò quỷ này là học của Dương Trí hả?
Chứng kiến một màn như vậy, Nhiếp Chấn Bang không khỏi nhức đầu, ở bên ngoài hắn là Bí thư Nhiếp nói một không có hai, ai ai cũng kính sợ, là anh Ba tiếng tăm lừng lẫy trong hội, nhưng ở nhà trước giờ Nhiếp Chấn Bang chẳng quản được bao nhiêu.
Lúc này, nhìn ba đứa nhỏ quỳ thẳng tắp trên sàn, Nhiếp Chấn Bang mở cửa, bỏ cặp công văn xuống đi tới.
Ba đứa nhỏ cũng đã lớn rồi, cô chị cả Nhiếp Văn Văn mười bốn tuổi, đã là thiếu nữ, kế thừa ưu điểm của Lý Lệ Tuyết, giờ đã cao hơn một mét sáu rồi, đến năm mười tám đôi mươi chắc phải cao hơn mét bảy.
Còn Đổng Trị Bình, dù con trai dậy thì mộn hơn đôi chút nhưng nhìn thằng bé này lại khác, mười ba tuổi rưỡi đã cao chừng mét bảy, sau này ít nhất cũng phải trên 1m8.
Bé nhất là Nhiếp Phán Phán dù mới hơn mười hai tuổi nhưng cũng không đến nỗi nào, cao một mét năm mấy, ba đứa nhỏ này biết điều, suy nghĩ chín chắn hơn đám trẻ cùng trang lứa nhiều.
Nhiếp Chấn Bang tiến lại mỉm cười nói:
- Ba người làm cái gì vậy? Trẻ con đứa nào chẳng mắc lỗi, biết sai chịu sửa thì còn gì tốt hơn, con người chứ đâu phải thánh mà không phạm sai lầm, có sai phải sửa, lớn cả rồi còn quỳ cái gì, nhanh, tất cả đứng lên đi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang tiến đến trước mặt ba đứa nhỏ, chuẩn bị đỡ chúng đứng dậy.
Hắn vừa đưa tay ra thì bỗng ba bà mẹ kia cùng đồng thanh quát:
- Không cho đứng lên, quỳ cho thẳng cái chân vào, ba đứa đã biết sai chưa? Thi cuối kỳ xong sắp được nghỉ rồi mà mấy đứa lại giở trò đánh thầy, ngày mai ba đứa theo các mẹ đi nhận lỗi với thầy, thái độ phải thành khẩn vào.
Trước nay, ba người phụ nữ này trước mặt Nhiếp Chấn Bang đều tỏ ra hết sức hiền lành, nói chung là không làm gì khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy không thoải mái cả, dù là việc nhà hay chuyện kinh doanh đều xử lý thỏa đáng, chưa bao giờ khiến Nhiếp Chấn Bang phải mảy may để tâm.
Giờ ba người lại có thái độ này khiến Nhiếp Chấn Bang phải chịu rụt tay lại, rất hiển nhiên là ba người đang nổi giận muốn dạy con.
Hắn đứng lên cười bảo:
- Lệ Tuyết, Uyển nhi, An Na, không cần phải... làm thế này, chúng nó còn nhỏ mà, thời đại nào rồi mà còn xử phạt kiểu hành xác chứ!
Hắn vừa dứt lời thì Đổng Trị Bình bướng bỉnh lên tiếng:
- Cha, bọn con không có lỗi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận