Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 811: Có người đứng ngồi không yên.

Thấy lời của Tần Lâm Lâm, Nhiếp Chấn Bang cũng ngây người, rồi cũng lấy lại được tinh thần. Đồng chí Tăng Thái Bình đột nhiên xảy ra tai nạn như thế nên cục diện trong Tỉnh đang có vẻ rất hỗn loạn.
Chọn lựa tân bí thư vẫn chưa quyết định được. Trước đây, Ninh Bác Quân, Tần Lâm Lâm, Lỗ Dũng và cả Lư Khánh Vũ cũng đều được coi là thân cận của Tăng Thái Bình.
Đương nhiên, Lư Khánh Vũ không cần nói vì cũng đã theo Tăng Thái Bình mà ra đi rồi, nhưng còn những người khác thì lại bắt đầu có ý định riêng của mình.
Vị trí của Ninh Bác Quân và Lỗ Dũng đều rất quan trọng, lúc này hai người này đã thành có giá, cho dù là tự dựa vào bản thân hay tạo quan hệ tốt với Bí thư mới, hoặc cùng phe với Hầu Văn Khôi đi chăng nữa thì đường cũng còn rộng thênh thang lắm.
Nhưng Tần Lâm Lâm tự nhiên lại chủ động hướng về phía mình nên Nhiếp Chấn Bang cũng đã nghĩ được Tần Lâm Lâm này cũng là một con người khéo léo.
Đây cũng là điểm thông minh của Tần Lâm Lâm, vị trí tân bí thư này, không còn nghi ngờ gì, chính mình cũng có được môi trường cạnh tranh thuận lợi, nếu như sau này mình thật sự lên được chức tân bí thư thì vị trí của Tần Lâm Lâm cũng chắc chắn sẽ được củng cố hơn, mặc dù không phải là Bí thư, nhưng ngày trước khi Tăng Thái Bình còn sống, vị trí của mình ta cũng được coi là ngang bằng với Tăng Thái Bình, nếu có là tân bí thư thì cũng không có nhiều thay đổi thậm chí còn tốt hơn.
Nghĩ đến đây Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Đương nhiên được rồi, Trưởng ban Tần mời mà, tôi nhất định sẽ tham gia, không có thời gian thì cũng phải sắp xếp chút thời gian mà tham dự chứ, trong tỉnh Ba Thục này chắc chắn không phải ai cũng có phúc được ăn cơm do chị Tần làm.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng có chút gì đó động vào suy nghĩ của Tần Lâm Lâm. Hàm ý sau câu nói đó chẳng phải muốn là đang muốn nhắc nhở Tần Lâm Lâm sao, ngày trước khi bí thư Tăng còn làm thì chưa hề thấy chị nhiệt tình đến như thế.
Đương nhiên Tần Lâm Lâm là người hiểu ý câu nói của Nhiếp Chấn Bang nhất rồi, cười nói rất thản nhiên:
- Chủ tịch Tỉnh anh nói thế đúng là đang trách tôi rồi. Tối nay bảy giờ, tôi sẽ tiếp đón Chủ tịch tại nhà hàng Quân Duyệt.
Nhà hàng Quân Duyệt nằm trong thành phố, là nhà hàng số một của tỉnh Ba Thục này, chủ yếu nghênh đón khách kinh doanh, chủ yếu là kinh doanh các món đồ tây, đây chính là điểm thu hút khách của nhà hàng.
Là người lãnh đạo Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, Tần Lâm Lâm là một người có tố chất, có chút tư tưởng tiểu tư và điểm đặc biệt của người có văn hóa.
Nhiếp Chấn Bang bước vào nhà hàng, thấy Tần Lâm Lâm đúng đã đứng chờ sẵn ở sảnh, vừa thấy Nhiếp Chấn Bang, Tần Lâm Lâm đã nhanh chóng tiến ra tiếp đón, nét mặt rất vui mừng, nói:
- Ông chủ Nhiếp đã đến ròi, đúng là sự vẻ vang cho kẻ hèn này, ông chủ Nhiếp, mời đi bên này ạ!
Trong một phòng lớn trên tầng hai của nhà hàng có Nhiếp Chấn Bang, Tần Lâm Lâm cộng thêm hai người thư ký nữa, tổng cộng là bốn người, đã ngồi quanh bàn.
Tần Lâm Lâm ghé tai nói với cô thư ký ngồi bên cạnh vài câu, cô thư ký kia nhanh chóng đi sắp xếp, Tần Lâm Lâm cười nói:
- Chủ tịch, lần này, mời chủ tịch đến đây mục đích chủ yếu chính là một vài vấn đề của công tác tuyên truyền, tôi muốn báo cáo với Chủ tịch.
Vừa nghe xong Nhiếp Chấn Bang liền cười nói, ý này của Tần Lâm Lâm, hắn ta đã hiều, cũng chẳng phải là báo cáo công việc tuyên truyền gì cả mà chính là ý muốn dựa dẫm vào cái bóng của Nhiếp Chấn Bang.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Trưởng ban Tần, chị quá khách sáo rồi. Công tác tuyên truyền trong Tỉnh rất xuất sắc mà. Báo đài truyền hình và các phương tiện truyền thông khác đều đã phát triển, là tiếng nói của chính quyền Tỉnh, công việc của chị rất đáng khen rồi.
Thấy Nhiếp Chấn Bang nói thế, Tần Lâm Lâm cười nhạt chút rồi lại nói:
- Chủ tịch Nhiếp, chủ tịch nói như thế đúng là... đợi chút chủ tịch phải tự phạt mình 3 chén mới được. Ai mà không biết, về phương diện kiến thiết, xây dựng kinh tế chủ tịch đều làm rất lớn. Đều nói chủ tịch Nhiếp có bản lĩnh lớn, nhưng thế không phải là bên khinh bên trọng rồi hay sao ạ?
Tần Lâm Lâm tuổi đã ngoài bốn mươi, chưa đến năm mươi tuổi, nhưng chăm sóc tốt nên da dẻ trắng sáng. Cộng thêm có khí chất rất duyên dáng, nhìn ai cũng nghĩ chỉ mới gần 40 tuổi.... Dáng người cũng được chăm sóc rất chu đáo. Lúc này trong phòng, Tần Lâm Lâm cũng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Dáng người thì không còn phải chê vào đâu được, có một phong thái rất thùy mị, nết na.
Người ta đã nói rồi, người đàn bà trong Nhà nước rất khó đoán. Làm bình hoa khó, nhưng làm người phụ nữ giỏi giang lại càng khó, trong cơ chế, người phụ nữa có rất nhiều chế ước và cả điểm yếu, đây là vấn đề không thể lảng tránh được.
Nhưng không hề nghi ngờ gì, người đàn bà Tần Lâm Lâm này không những sắc đẹp mà còn tài giỏi, khi hành động rất chuẩn xác, kịp thời. Ban tuyên giáo là một trong những thành phần chủ chốt của Tỉnh, là người trực tiếp lãnh đạo Ban, thâu tóm toàn bộ quyền lực trong Ban, cùng với sự phát triển của xã hội, thì dư luận cũng phát triển nhanh theo, hiện tại vị trí của Tần Lâm Lâm chắc chắn là càng ngày càng cao. Nhiếp Chấn Bang không hề phản đối việc Tần Lâm Lâm đang hướng về phía mình. Cứ thế này cũng rất có lợi cho việc tuyên truyền tiếng nói trong các công việc sau này.
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Trưởng ban Tần, nếu chị đã nói vậy, tôi không nói ra thì chắc chắn là không ổn rồi.
Trầm ngâm một chút rồi Nhiếp Chấn Bang lại nói:
- Trưởng ban Tần, về công tác tuyên truyền, tôi đúng là không hiểu mấy, những việc tuyên truyền đó tôi hoàn toàn là người ngoài nghề mà lãnh đạo trong nghề. Những lời này, chị có thể nghe thêm chút được không.
- Chủ tịch, anh quá khiêm tốn rồi, tôi rửa tai mà lắng nghe Chủ tịch nói.
Tần Lâm Lâm nói rồi còn lấy cả vở và bút ra. Động tác này như đã được chuẩn bị hết rồi.
- Công tác tuyên truyền, ý của tôi là chủ yếu tập trung vào quảng cáo trên ti vi, báo, radio truyền thông.
Nhiếp Chấn Bang nghĩ một lát rồi không khách sáo, bắt đầu nói.
Ti vi, báo, và radio, đến nay cũng đang được bắt đầu thực thi, tất cả đều lấy lợi ích kinh tế của thành phố làm trọng yếu, theo tôi trong tỉnh cũng nên nới lỏng tay, buông trói buộc, chủ yếu có ba vấn đề chính, một là phải thiết lập được quan niệm thể chế kinh tế thị trường làm chủ đạo, thay đổi chế độ của ba mảng là truyền hình tỉnh, báo tỉnh và đài phát thanh của tỉnh thành tập đoàn truyền thông phát thanh truyền hình Ba Thục, tiến hành thị trường hóa, khai thác đổi mới. Hai là chọn nhân tài, mấy năm nay cùng với sự phát triển của truyền thông trong nước, ví dụ như Đài truyền hình Giang Nam, truyền hình Sở Nam, và các truyền hình anh em khác của các tỉnh, hiện tại đang khẳng định được chỗ đứng của mình trong giới truyền thông nội địa. Những đơn vị này họ biết chú trọng nhân tài, tỉnh Ba Thục của chúng ta là tỉnh ở phía tây, về phương diện này, chúng ta còn chậm hơn một bước, phải có niềm tin và quyết tâm cải thiện vấn đề này. Ba là truyền thông mới, hiện đại. Đến nay mạng xã hội càng ngày càng nhiều, mạng Internet trờ thành một cửa sổ truyền bá thông tin mới, vị trí của nó cũng đã được đẩy cao. Toàn tỉnh, Đảng ủy rồi các cơ quan trong TỈnh, các thành phố trong Tỉnh đều đã tiến hành tiên tiến hóa mạng Internet. Nên mở ra trang web cho riêng mình, tuyên truyền văn hóa Ba Thục, giới thiệu tinh thần Ba Thục, nêu được nhiệt huyết Ba Thục, phải làm tốt mảng này, và mở rộng nó. Để nó trở thành một cửa sổ quan trọng của Tỉnh về việc quảng bá về văn hóa, chính trị, và xã hội.
Nhiếp Chấn Bang nói liền một mạch như vậy khiến cho Tần Lâm Lâm có chút rung động, cũng có chút kinh sợ, vốn bản thân mình nói ra cũng chỉ là khách sáo nhưng cô không ngờ rằng Nhiếp Chấn Bang lại nói nhiều như thế. Các đơn vị trong Tỉnh phải Internet hóa, thành lập ra một tập đoàn truyền thông Ba Thục mới, dự án này sẽ là một khoản kinh phí lớn. Nhưng có thể đoán được sau khi xây dựng, tập đoàn truyền thông Ba Thục mới này sẽ trở thành một tập đoàn truyền thông quan trọng của cả nước, và sẽ tiến về phía trước trong giới truyền thông nội địa.
Trầm ngâm một chút thấy Nhiếp Chấn Bang không có ý tiếp tục nữa Tần Lâm Lâm liền gấp quyển vở lại, khâm phục nói:
- Chủ tịch Nhiếp, đúng là nghe vua nói một hôm bằng đọc sách mười năm. Lúc này tôi đã lĩnh hội được những điều mà chủ tịch đã nói.
- Chủ tịch Tỉnh, việc cải thiện công tác quảng bá này, tôi sẽ làm theo tinh thần chỉ đạo của Chủ tịch, đến lúc đó, việc ủng hộ về tài chính, chắc chắn tôi cũng phải nhờ cậy vào chủ tịch rồi.
Tần Lâm Lâm cười nói.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cười ha ha nói:
- Ha ha, Trưởng ban Tần, sao mà nói tôi nhanh thế. Chị yên tâm, việc tôi đã đồng ý thì tuyệt đối không thay đổi. Việc của tập đoàn truyền thông, tôi có thể mạnh dạn mà thả lỏng người, tự chịu trách nhiệm về lời nói của mìh, về vấn đề này tôi tin rằng nếu như kết hợp ba nhân tố đó chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Còn về việc kiến thiết trên mạng, nó càng không phải là vấn đề, một nguyên tắc, mạng của ai, người ấy bỏ tiền. Tập thể đấu thầu, như thế cũng có thể hạ thấp được giá cả.
Tiệc ăn đồ Pháp hôm nay, món chính là gan thiên nga và trứng cá muối. Hương vị đều rất thuần khiết, uống rượu, cũng không phải là rượu trắng, mà là rượu vang đã được chọn. Cũng không phải là loại vang nào nổi tiếng nước ngoài, mà cũng chỉ là loại rượu vang bình thường nhất.
Đã uống được ba lượt, nên sắc mặt của Tần Lâm Lâm cũng đã hồng hào, dừng lại chút, Tần Lâm Lâm nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch tôi nghe nói đồng chí Canh Hoa chút nữa sẽ đến Bắc Kinh phải không.
Nghe thấy thế Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngạc nhiên, tổ điều tra vừa mới kết thúc, Long Canh Hoa liền lập tức đặt vé đi Bắc Kinh, cái tốc độ này, thực tế khiến Nhiếp Chấn Bang cũng cực kỳ kinh ngạc. Xem ra Long Canh Hoa ngồi không yên rồi.
Hiện giờ điều mà Nhiếp Chấn Bang đang suy nghĩ là thông tin này của Tần Lâm Lâm, sao mà chị ta lại biết, cố ý nói cho mình biết để làm gì, thể hiện thành ý muốn dựa dẫm vào mình hay là có mục đích khác? Nhiếp Chấn Bang cũng khó mà đoán được.
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Trưởng ban Tần, điều đó là rất bình thường. Tôi nghe nói con trai đồng chí Canh Hoa đang làm việc tại Bắc Kinh. Có thể là đi thăm con anh trai.
Theo cách nói và phản ứng của Nhiếp Chấn Bang, Tần Lâm Lâm cũng thấy lạ, vị trí tân bí thư còn chưa được quyết mà Nhiếp Chấn Bang lại vẫn cứ bình thản như vậy, Lã Vọng buông cần, rốt cuộc là ý gì? Là định liệu trước rồi hay bên trên đã chọn được người rồi? Lúc này Tần Lâm Lâm cũng có chút lo ngại không yên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận