Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1130: Cháu đích tôn nhà họ Diệp.

Quân phân khu tỉnh Lũng Tây nằm ở ngoại thành thành phố Cổ Đô, trên đường vành đai ba. Đây là địa chỉ mới của quân phân khu. Cùng với sự không ngừng mở rộng của thành phố Cổ Đô, Quân khu dĩ nhiên không phù hợp khi đặt ở trong nội thành nữa.
Vì thế nên ở cạnh đường vành đai ba đương nhiên là vị trí thỏa đáng nhất. Toàn bộ phân quân khu chiếm diện tích rất lớn, khoảng một mẫu. Cổng chính đối diện với đường vành đai, trên mặt đất vẽ ký hiệu xuất cảnh.
Hai bên cửa chính có một trạm gác. Những người lính gác nhìn rất cao và vững chãi. Trên cửa chính là ký hiệu trang nghiêm của tám mươi mốt quân hiệu.
Bên cạnh treo một băng biểu ngữ “Nhiệt liệt hoan nghênh Chính ủy thứ nhất Quân phân khu tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy Nhiếp Chấn Bang đến thị sát chỉ đạo công tác”.
Hai giờ chiều, chiếc xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang đã tới cổng Quân phân khu. Lúc này, ở cổng Quân phân khu đã tập trung không ít người. Đội trống quân đội đã đứng ở bên cạnh, khi đoàn xe vừa đến, tiếng chiêng trống đã đập lên vang trời.
Lần thị sát này, nhân viên cùng đi thị sát với Nhiếp Chấn Bang có Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Lưu Dược Quang, về phía Quân phân khu, cảnh sát vũ trang có Phó Chủ tịch phân công quản lý phòng cháy Chung Nhạc Minh, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Lưu Hiểu Mẫn. Phía sau là các nhân viên đi cùng và các phóng viên. Sau cùng còn có một chiếc xe tải thật lớn, trên xe chở đầy thực phẩm và nhu yếu phẩm.
Nhiếp Chấn Bang xuống xe, đứng ở cổng, ban lãnh đạo Quân phân khu liền chạy ra đón chào dưới sự dẫn đầu của Diệp Định Bang.
Lại nhìn đến Diệp Định Bang, Nhiếp Chấn Bang có thể dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Diệp Định Bang. Đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng rất hiểu.
Mình làm việc ở tỉnh Lũng Tây cũng không phải ngày một ngày hai, theo lý mà nói, dù ở phương diện nào Diệp Định Bang cũng phải tới hỏi thăm một chút. Dù sao, theo phía Diệp Thục Nhàn, quan hệ hai bên cũng có thể coi là khá thân thích. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang lại là một thanh thủ, Diệp Định Bang nói thế nào cũng nên tới cửa một chút. Đồng thời, cùng với Nhiếp Chấn Bang phân tích qua tình hình thế cục trong tỉnh Lũng Tây, có thể coi là một loại bàn bạc chính thức.
Nhưng Diệp Định Bang từ đầu tới cuối đều không xuất hiện. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang lại tới, điều này khiến cho Diệp Định Bang khá lúng túng.
Đối với những thứ này, Nhiếp Chấn Bang có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Định Bang. Dù sao, nói thế nào thì đó cũng là con trai trưởng của nhà họ Diệp. Quả thật, năng lực của Diệp Định Bang có hạn, nhưng sự kiêu ngạo bên trong thì vẫn có.
Chưa nói tới chuyện không tính về địa vị thân phận, chỉ nói về gia đình, nói thế nào thì Diệp Định Bang cũng là anh, nhưng ông ta cũng quên mất một điều, đây không phải là lúc nói chuyện gia đình. Chuyện đó, có thể nói trong lúc họp gia đình, nhưng trong chuyện này, Diệp Định Bang không thể nào nói được. Đây cũng là lý do vì sao đến bây giờ Diệp Định Bang đã là một Chính ủy Quân phân khu mà mới chỉ là một thiếu tướng.
Trong lúc còn đang suy nghĩ thì Diệp Định Bang đã chạy ra chào, đưa tay bắt, nói:
- Bí thư Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh!
Nhiếp Chấn Bang nhìn Diệp Định Bang, cũng cười cười nói:
- Chính Ủy Diệp, khách khí quá, long trọng quá rồi.
Sau đó, Diệp Định Bang giới thiệu, Nhiếp Chấn Bang lại bắt tay lần lượt cùng với Tư lệnh Quân phân khu Trương Chấn Uy, Tham mưu trưởng của Quân phân khu Lưu Định Sơn.
Đoàn người đi vào trong Quân phân khu. Nhiếp Chấn Bang cùng với mọi người đi thăm nhà tập thể của các chiến sĩ và nói chuyện thân mật với một số chiến sĩ, phân phát quà an ủi đến từng người một.
Tiếp đó, ở trong phòng họp của Quân phân khu, nghe Diệp Định Bang báo cáo lại cụ thể tình hình công tác kiến thiết Quân phân khu tỉnh cùng với tình hình xây dựng quân dự bị.
Trong cuộc họp, Nhiếp Chấn Bang cũng phát biểu, quân đội là cơ sở của quốc gia, là sức mạnh giúp ổn định xã hội, giữ gìn vị trí quan trọng của lãnh đạo quốc gia. Đẩy mạnh công tác học tập tư tưởng chính trị của quân đội, nghiêm khắc chứng thực tinh thần của văn kiện có ý nghĩa rất lớn đối với quân đội.
Đối với những câu nói khách sáo bằng tiếng phổ thông này hiện giờ đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, đó là chuyện có thể xuất khẩu thành thơ, căn bản không có quá nhiều khó khăn.
Buổi chiều, sau khi Nhiếp Chấn Bang vừa xem các chiến sĩ ở Quân phân khu biểu diễn kỹ năng và tố chất quân sự xong, buổi tối, dưới lời mời thịnh tình của phía Quân phân khu, đoàn người đều ở lại ăn cơm.
Sau bữa cơm tối cũng vừa hay là lúc tan ca, theo lệnh của Nhiếp Chấn Bang, mọi người cũng đều đi về. Bên này, Lưu Dược Quang và Chung Nhạc Minh cũng đi trước một bước.
Lúc này, Diệp Định Bang cũng chạy ra đón chào, cười nói:
- Bí thư Nhiếp…
Không để cho Diệp Định Bang nói hết lời, Nhiếp Chấn Bang cũng giơ cổ tay lên, cười nói:
- Anh họ, đã tan ca rồi. Giữa chúng ta cũng không cần phải câu nệ như vậy.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói xong, vẻ mặt Diệp Định Bang lộ rõ vẻ dễ dàng hơn, thần thái có chút xấu hổ:
- Chấn Bang à, trong thời gian này thật sự là quá bận. Nhiệm vụ mà cấp trên đưa xuống quá gấp nên không thể sắp xếp được thời gian. Thật là ngại quá.
Lý do sứt sẹo, cũ rích. Nhiếp Chấn Bang đã không còn lạ gì nữa. Ít nhất, lúc này, Diệp Định Bang chủ động thì cũng có thể chứng tỏ Diệp Định Bang không phải là kẻ ngu ngốc. Đối với Diệp Định Bang, Nhiếp Chấn Bang thật ra không có ý tức giận. Năng lực của một người là có hạn, nói cũng vô ích.
Nhiếp Chấn Bang liền ngượng ngập nhìn Diệp Định Bang, cười nói:
- Được rồi, chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện đi. Chúng ta có lẽ cũng đã bảy tám năm rồi không gặp.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay lại dặn Hạ Cương:
- Tiểu Hạ, cậu nói với Trưởng ban Thư ký một chút, tôi còn một số việc nữa, nói chị ấy cứ đi trước cũng được.
Nói vậy là Nhiếp Chấn Bang cũng có thâm ý. Nói chuyện như vậy ngay trước mặt Hạ Cương, không có bất cứ sự kiêng dè nào, đây cũng là một hành động có ý thử để xem Hạ Cương có phải là người kín tiếng hay không. Thư ký là người ở bên cạnh lãnh đạo nhiều nhất. Nếu không để ý đến mồm miệng của mình thì tuyệt đối không được.
Địa điểm được chọn cũng hết sức đơn giản. Đó là một quán trà nhỏ ngay trong Quân phân khu. Có thể nhận thấy, Diệp Định Bang khá quen thuộc với nơi này.
Sau khi vào cửa, Diệp Định Bang liền tìm một căn phòng, ngồi xuống. Ngoài cửa, nhân viên phục vụ liền đưa tới một bộ dụng cụ pha trà, lá trà là loại Đại Hồng Bào tốt nhất.
Chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào. Gia thế và địa vị của nhà họ Diệp, muốn làm một chút Đại Hồng Bào thượng hạng, đó là chuyện hết sức bình thường.
Xung trà, pha trà, tất cả các động tác đều lưu loát tự nhiên. Có thể thấy, công phu trà đạo của Diệp Định Bang không tệ.
Nhận lấy chén trà, đầu tiên là ngửi mùi trà, sau đó là nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Có hương thơm đọng lại trong miệng, trà ngon, nước cũng ngon.
- Ha ha, không lừa cậu, Chấn Bang. Tôi cũng là người yêu thích uống trà. Nước là nước được chở tới từ suối ở bên kia núi Thanh Hoa. Loại nước này trong lành, ngọt mát, pha trà lại càng tăng lên cái ngon của trà.
Vẻ mặt của Diệp Định Bang lúc này cũng hiện ra một tia ái ngại.
Im lặng một chút, Diệp Định Bang lại lúng túng nói:
- Chấn Bang, sức khỏe của cô thế nào?
Lúc này, nghe câu nói này, Nhiếp Chấn Bang lại có chút thất vọng với người anh họ này. Đây là ý gì vậy? Bùn lầy không đỡ nổi tường sao? Nhẫn nhịn nửa ngày như vậy chỉ để nói ra một câu này. Ông ta cảm thấy mình không phải người của quân đội thì không có trợ giúp gì sao? Nếu thật sự nghĩ như vậy thì sai lầm lớn rồi. Là thành viên đã nhập cục, hơn nữa, quân đội của nhà họ Nhiếp cũng không yếu hơn nhà họ Diệp. Ảnh hưởng lên chức vụ của Diệp Định Bang cũng hoàn toàn có thể làm được.
Nhiếp Chấn Bang cũng liền gật đầu nói:
- Vẫn rất tốt. Ba mẹ đều đã về hưu, bây giờ đang nghỉ ở nhà. Hàng ngày thì đi bộ, rèn luyện mà thôi. Con của Tử Ngư bây giờ cũng ở nhà, trong nhà rất náo nhiệt. Lần này tôi tới đây cũng không đưa người nhà tới, đều để họ ở lại thủ đô với cha mẹ. Như vậy cũng để nhà cửa náo nhiệt một chút.
Cuộc đối thoại sau đó cũng không có bất cứ một chút giá trị nào. Cơ bản đều tập trung vào chuyện của hai nhà. Đối với thái độ này của Diệp Định Bang, Nhiếp Chấn Bang cũng hoàn toàn hết chỗ nói.
Đường cũng đã dọn sẵn rồi. Trước đây, chuyện Diệp Định Bang anh không đến chào hỏi tôi không nói đến nữa, bây giờ tôi cũng đã tỏ thái độ rồi mà anh vẫn không biết nắm lấy cơ hội thì không thể trách người khác được.
Có lẽ, lúc này Diệp Định Bang cũng đã cảm nhận được tâm tình của Nhiếp Chấn Bang. Sắc mặc đã có chút khó coi, im lặng một chút, Diệp Định Bang chậm rãi nói:
- Chấn Bang à, thật sự là không ngờ cậu lại đến Lũng Tây nhậm chức. Từ giờ về sau, cả hai chúng ta lại chung một chiến hào. Có muốn tôi giúp gì thì cậu chỉ cần mở miệng, tôi tuyệt đối sẽ giúp.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang liền cười lớn. Diệp Định Bang à Diệp Định Bang, đã làm ăn không ra sao còn nói như vậy nữa? Chưa nói tới mối quan hệ hai bên gia đình, tôi đường đường là một người đứng đầu Tỉnh ủy, có chuyện gì cần anh hỗ trợ sao? Nói như vậy tuy ý nghĩa không khác gì nhau nhưng nghe lại có cảm giác là phải mời anh ta trợ giúp.
Cũng may dù sao hai bên cũng có mối quan hệ thân thích, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không so đo chuyện này, liền cười nói:
- Anh Diệp, anh yên tâm, có chuyện gì đương nhiên tôi sẽ tìm anh. Hiện giờ, Lũng Tây rơi vào tình hình hỗn loạn chưa từng có. Đây cũng là mục đích cấp trên điều tôi tới Lũng Tây. Hiện giờ anh cũng thấy đấy, trong tỉnh Lũng Tây, các nhà đề sắp xếp người ở đây, sau đây, Lũng Tây sẽ phải đón nhận một sự đại phát triển chưa từng có. Quân đội chính là đơn vị bảo vệ quan trọng. Đến lúc đó tôi phải nhờ vào anh rồi.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang hết sức khéo léo, không nói trắng ra, chỉ nói hàm ý một chút, còn về Diệp Định Bang có thể lĩnh hội, có biết nắm lấy cơ hội này hay không thì phải trông vào bản thân ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận