Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 721: Người Nhật chịu thua

Vừa nghe thấy được là phóng viên Nhật Bản, lông mày của Nhiếp Chấn Bang liền nhíu lại. Với thân phận là cán bộ trung cao cấp của quốc gia, góc độ xem xét vấn đề cùng sự việc không giống như quần chúng nhân dân.
Nhưng, vấn đề vừa rồi của phóng viên này lại có tính ám chỉ cũng với dẫn dắt rất mạnh. Điều này không phù hợp với tác phong thường có của một phóng viên chuyên nghiệp.
Trầm tư một hồi, Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói:
- Vị tiên sinh này, đầu tiên, trước khi trả lời vấn đề của anh, tôi cần phải nói một vài điều. Vấn đề của anh mang tính chất kỳ thị cùng với có sự ám chỉ rất mạnh. Làm như vậy là đã vi phạm tiêu chuẩn đạo đức cùng với giới hạn vấn đề của nghề nghiệp phóng viên. Từ góc độ thông tin mà nói, làm một phóng viên phải có sự độc lập của riêng mình và sự công chính. Và rất hiển nhiên, anh còn chưa làm được đầy đủ.
Lời của Nhiếp Chấn Bang rất bình thản, nhưng, từng chữ đều tru tâm. Cảnh này khiến đám phóng viên đó có cảm giác mặt đỏ tai hồng. Xung quanh, những phóng viên truyền thông khác tới từ các quốc gia trên thế giới khi nhìn về phía đám người này cũng đều mang theo tia khinh bỉ.
Tuy rằng, giờ phút này hắn rất muốn nói, phóng viên cũng có biên giới quốc gia. Phóng viên cũng có tính khuynh hướng. Nhưng, gã cũng hiểu được, đã có cuộn băng kia rồi, giờ đây chính mình còn nói như vậy, không thể nghi ngờ là sẽ khiến cho đồng nghiệp tức giận mà thôi.
Loại hiệu quả này, cũng chính là thứ mà Nhiếp Chấn Bang muốn thấy được. Cười lạnh trong lòng một cái, hắn lập tức nói:
- Về vấn đề này, trước hết tôi muốn nói, đây là một vấn đề rất khôi hài, cũng là một vấn đề rất ngu ngốc.
Những lời này có một phần là để lấy lòng mọi người, những phóng viên có mặt ở đây. Dù sao, trước mặt mọi người nói một người khác là ngu ngốc, đây không phải là việc mà một cán bộ cao cấp nên làm.
Mà Nhiếp Chấn Bang đúng là muốn cái hiệu quả như vậy. Giờ phút này, kéo lại sự chênh lệch tâm lý đang phập phồng của tất cả phóng viên, từ đó có thể dẫn dắt hướng phát triển của dư luận ở mức độ lớn nhất.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Xin được thứ lỗi vì tôi đã sử dụng một từ ngữ bất nhã như vậy. Vừa rồi, vị này đã nói, phía tôi muốn do thám, tìm hiểu buôn bán cơ mật của đối phương. Tôi nghĩ, nếu là buôn bán cơ mật thì làm sao có thể do thám được. Không biết là buôn bán cơ mật gì mà có thể để cho phía tôi sau khi biết được là có thể vứt bỏ quý phương vậy?
- Nói một cách khác, công ty Boeing của Mỹ, nếu giả thiết là chuẩn bị hợp tác với một công ty sản xuất máy bay của nước tôi. Bên tôi do thám được công ty Boeing chuẩn bị sản xuất loại máy bay chở khách tân tiến nhất. Chẳng lẽ, cũng chỉ vì một tin tức này, công ty chế tạo máy bay của quốc gia tôi lại có thể vứt bỏ đối phương, tự mình chế tạo sao? Rất hiển nhiên, đây là chuyện không tưởng.
Lời của Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức khiến cho cả hội trường vang lên một tràng cười vang dội. Tuy rằng ở đây đều là phóng viên, không phải nhân viên kỹ thuật, nhưng cũng đều hiểu được, cái gọi là cơ mật, không phải biết tới là có thể làm được ra. Đối phương hỏi như vậy, quả thật là quá ngu ngốc. Cũng hiển nhiên, đây là đang cố tình gây sự, cố ý phỉ báng.
Nhiếp Chấn Bang cũng không có dừng lại mà là tiếp tục nói:
- Mặt khác, công ty của quý quốc cùng với nhà máy Hồng Tinh cũng chỉ mới trong giai đàm phán thương mại. Nói một cách khác, vẫn chưa xác định có hợp tác hay không. Tôi nghĩ, bất kỳ một công ty nào cũng không có khả năng trong lúc đàm phàn giao dịch, lại đem toàn bộ tài liệu kỹ thuật của công ty mình tới luôn. Nếu chỉ là đàm phán thương mại, làm sao lại có thể nói là thăm dò được cơ mật cho nên ngừng hợp tác với công ty của quý quốc.
Lúc này, phóng viên đưa ra vấn đề cũng đã tái nhợt cả mặt mày. Đích xác, vấn đề này cũng đủ ngu ngốc. Trong giai đoạn đàm phán thương mại, không có bất kỳ công ty nào lại mang theo tài liệu kỹ thuật tới cả. Đây là nguyên tắc tối thiểu. Cái gọi là thám thính cơ mật thương mại cũng không thể thành lập được.
Sắc mặt của phóng viên Nhật Bản này cũng đã bị Nhiếp Chấn Bang thu vào trong mắt. Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý này đó. Đối với người Nhật Bản, thái độ của Nhiếp Chấn Bang từ trước đến này đều là một chiêu giết chết luôn, rồi té thêm chút bẩn thỉu, tốt nhất là suốt đời không thể lật người lên được mới tốt.
Giờ phút này, chính là cơ hội thừa thắng truy kích rất tốt, Nhiếp Chấn Bang làm sao có thể bỏ qua được, cho nên liền mở miệng nói thêm:
- Sự kiện đầu tư lần này, để cho tôi nhận ra được một sự thật rất rõ ràng. Việc hợp tác với công ty Nhật Bản, nhất định phải chú ý, cẩn thận. Bởi vì, một khi đám phán thất bại, nếu không xử lý tốt, đối phương sẽ vu cáo, hãm hại lại anh, sau đó thực hiện áp lực ngoại giao, khiến cho anh không thể không thỏa hiệp với hắn. Và tất nhiên, trong tình huống như vậy, bên nào chịu thiệt, không cần nói cũng biết. Cuối cùng, nhân cơ hội này, tôi cũng trịnh trọng tuyên bố, mời công ty nào đó phải đăng báo xin lỗi, lập tức trả lại danh dự cho cá nhân tôi cùng với Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục. Đồng thời cũng yêu cầu lãnh sự quán Nhật Bản trú tại Du Châu phải đưa ra lời xin lỗi với Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục vì trong sự việc lần này, đã áp dụng thái độ không công chính.
“Doanh nghiệp Nhật Bản là keo da trâu, dính vào liền chạy không thoát?”, đây là đầu đề tin tức trên trang đầu nhật báo Ba Thục.
“Doanh nghiệp Nhật Bản nói xấu chính quyền địa phương chúng ta, tổng lãnh sự quán của Nhật Bản thường trú tại Du Châu trợ trụ vi ngược. Nhiếp Chấn Bang tỏ rõ, nhất định phải xin lỗi!”, đây là tin tức trên đài truyền hình quốc gia.
“Cảnh giác với tác phong vô sỉ của xí nghiệp đầu tư Nhật”, đây là đầu đề bài viết trên trang đầu “Washington Post” của Mỹ.
“Người Nhật Bản ti tiện và vô sỉ”, đây là tiêu đề tin tức trên đài truyền hình quốc gia Đức đưa ra cùng với đoạn băng ghi hình và một lượng tài liệu, thông số có liên quan đều công bố đồng thời. Ngay sau đó, chỉ trong một thời gian ngắn, sự kiện đầu tư ở Ba Thục vốn ồn ào khắp nơi liền thay đổi chiều dư luận ngược lại. Cả nước, thậm chí là toàn bộ giới truyền thông đều dậy lên làn sóng châm biếm đối với doanh nghiệp Nhật Bản cũng như đối với chính phủ Nhật Bản.
Trên toàn thế giới, hình ảnh của các doanh nghiệp Nhật Bảnđều bị đả kích nghiêm trọng.
Giờ phút này, ở bên trong phòng 1701 tòa nhà Lợi Dân thành phố Thiên Phủ, Trưởng đại diện Kameda Shin của công ty Mitsu đặt tại Ba Thục cũng đang nổi trận lôi đình. Gạt tàn thuốc cùng với tập văn kiện đặt ở trên bàn đều bị gã ném xuống đất. Đứng trước mặt Kameda, Kawada Keiji cúi đầu không dám nói lời nào.
- Baka (ngu ngốc) ! Cô Kawada, đây chính là chuyện tốt mà cô đã làm đấy. Hiện giờ, tổng bộ đã tỏ thái độ cực kỳ bất mãn với công việc của chúng ta. Đồng thời cũng đưa ra phê bình rất nghiêm túc về việc công ty chúng ta đã bôi đen hình tượng của tập đoàn đế chế ở trên trường quốc tế. Lúc này, ở trong nước, có một số tập đoàn tài chính lớn đã tạo áp lực với tổng bộ nhằm xoay chuyển lực ảnh hưởng trên thế giới. Tổng bộ đã ra lệnh cho chúng ta, ngay lập tức chấm dứt công việc ở tỉnh Ba Thục, đồng thời đăng báo xin lỗi. Ngay hôm đó lập tức trở về nước.
Kameda tức giận ngập trời.
Trở về nước, đằng sau cái mệnh lệnh này, ẩn hàm một tầng ý nghĩa sâu hơn nữa, rất có khả năng chờ đợi chính là vạn kiếp bất phục.
Kawada Keiji lúc này cũng chỉ cúi đầu nói:
- Trưởng đại diện, vậy nói xin lỗi đi. Chuyện cho tới nước này, đã không còn bất cứ cơ hội xoay chuyển nào nữa rồi.
Giống như tình hình bên này của Kameda Shin.
Ở thành phố Du Châu, Tổng lãnh sự Nishino Juichi của lãnh sự quán Nhật Bản trú tại Du Châu cũng không có yên ổn. Chính trong ngày hôm nay, Nishino Juichi đã nhận được lệnh hàm từ trong nước gửi sang. Phía Trung Quốc đã chính thức gửi công văn tới bộ Ngoại giao, bày tỏ sự kháng nghị mạnh mẽ cũng như tỏ thái độ cực kỳ bất bình. Mà với vai trò là người khởi xướng cho sự kiện lần này, chính mình bắt buộc phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Bộ Ngoại giao đã thông qua đại sự quán thường trú ở Trung Quốc chính thức truyền đạt lại quyết định của chính phủ. Ngay trong ngày hôm đó, lập tức đình chỉ tất cả các chức vụ có liên quan tổng lãnh sự quán của chính mình, đồng thời ra lệnh trở về nước ngay tức khắc. Mặt khác, yêu cầu chính mình đưa ra lời xin lỗi chính thức ở trên báo chí đối với Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục.
Nishino Juichi rất là không cam lòng, nhưng cũng không có bất cứ cách nào cả. Ông ta biết rõ, chính mình bắt buộc phải làm chuyện này. Trong bộ Ngoại giao hiện giờ tuân theo một quy tắc, đó là tạm thời cách chức, đưa ra lời xin lỗi. Như vậy, bề ngoài nhìn là có vẻ như quốc gia đưa ra lời xin lỗi. Nhưng trên thực tế, đây chẳng qua chỉ là chính mình xin lỗi mà thôi. Nishino Juichi rất rõ ràng, nếu chính mình không làm như vậy, tính mạng của ông ta rất có khả năng sẽ chấm dứt luôn.
Ngày hôm sau, ở trên “Nhật báo Du Châu” và “Nhật báo Ba Thục”, lần lượt đăng lên thư xin lỗi của công ty Mitsui và tiền tổng lãnh sự trưởng của lãnh sự quán Du Châu Nishino Juichi. Ngay sau đó, lời xin lỗi này ngay lập tức đã được Đài truyền hình quốc gia cùng với “Nhật báo Hy vọng”, tờ báo cấp quốc gia, tiến hành đăng lại. “Nhật báo Hy vọng” còn đăng kèm thêm một bài viết bình luận với tiêu đề “Vấn đề quan trọng trong việc đối xử với doanh nghiệp đầu tư từ nước ngoài”.
Bài viết đã chỉ ra, theo sự phát triển không ngừng nghỉ của nên kinh tế trong nước, liệu thái độ khiêm tốn, khép nép như trước tới giờ có nên tiếp tục nữa hay không. Nguyên tắc duy trì hai bên bình đẳng cùng có lợi chính là nguyên tắc hàng đầu trong việc thu hút đầu tư nước ngoài. Tỉnh Ba Thục, trong vấn đề này, đã giúp cho các địa phương trên cả nước tạo ra một con đường đi mới.
Tin tức này vừa được đưa ra, toàn bộ trong nước giống như là ăn tết vậy. Sự mạnh mẽ, cứng rắn của Nhiếp Chấn Bang khiến cho tất cả người dân trong cả nước đều vô cùng phấn chấn.
Các cán bộ bên trong tỉnh Ba Thục thì lại là vô cùng chấn động, đồng thời lại càng là có cái nhìn khác hẳn đối với vị Chủ tịch tỉnh mới tới này.
Người Nhật Bản ngang ngược là vậy, thậm chí còn cố tình ầm ĩ, tạo ra tranh cãi trong chính sách đối ngoại, nhưng cuối cùng kết quả lại thế nào? Xám xịt bỏ chạy mà đi rồi. Điểm này cũng đã đủ để chứng minh năng lực của vị Chủ tịch tỉnh mới này rồi.
Nhiếp Chấn Bang vừa mới đi làm, Trưởng ban thư ký Phương Viên liền vui sướng, phấn chấn đi tới. Thông qua khảo sát suốt mấy ngày nay, giờ đây, Phương Viên đẫ giành được tín nhiệm bước đầu của Nhiếp Chấn Bang. Quan hệ giữa cả hai cũng có vẻ đã thân thiết hơn rất nhiều.
Nhìn bộ dạng của Phương Viên, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Lão Phương, vui vẻ vậy? Có chuyện tốt gì sao?
Giờ phút này, Phương Viên cũng cười nói:
- Chủ tịch, công ty đầu tư Nhật và tổng lãnh sự quán Nhật Bản thường trú tại Du Châu đã nói xin lỗi rồi, đây chính là một thắng lợi lớn đấy. Theo tôi thấy, ở bên trong tỉnh, thái độ của không ít cán bộ sẽ phải thay đổi rồi.
Nghe lời nói của Phương Viên, Nhiếp Chấn Bang ngược lại thì có vẻ hết sức bình thản, cười nói:
- Lão Phương này, làm gì mà anh trông như một “phẫn thanh” (một tên gọi nếu mang ý tốt đẹp thì nhằm chỉ những thanh niên có đạo đức, tư tưởng, lý tưởng, bất bình trước thực trạng không công bình của xã hội, cố gắng phấn đấu nhằm thay đổi suy nghĩ của người khác, của xã hội, để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn) vậy? Chẳng qua cũng chỉ là một lời xin lỗi mà thôi, có đến nỗi thần ký như vậy không? Trong lịch trình hai ngày này, anh trao đổi với Cư Bằng một cái. Chuyện nhà máy Hồng Tinh đã trôi qua một khoảng thời gian rồi, tôi tin rằng, thành phố Thiên Phủ bên kia vẫn có thể xử lý tốt được. Trong khoảng thời gian này, tôi chuẩn bị đi tới sở Tài chính, sở Công an cùng với một số phòng ban và một số thị trấn thăm một chuyến.
Lời nói mới vừa dứt, bên ngoài, Lý Cư Bằng cũng đúng lúc mở cửa ra bước vào báo cáo:
- Chủ tịch, Bí thư thành ủy thành phố Ngũ Lương, đồng chí Lưu Bỉnh Nghĩa tới đây. Ông ta muốn báo cáo công tác với anh một chút, anh xem?
Nghe được câu này, Phương Viên cũng trở nên vui vẻ, cười nói:
- Chủ tịch, anh xem, tôi nói không sai chứ? Lúc này mới mười giờ sáng mà cũng đã có người tới rồi đấy.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Đối với thái độ cùng cái cách nói này của Phương Viên, Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý chút nào. Tôn trọng không phải là biểu hiện ở bề ngoài. Tôn kính từ tận trong lòng, đó mới là sự tôn kính thật sự.
Ngay lập tức, hắn cười đáp:
- Lão Phương anh, tôi thấy, anh sau này không làm cán bộ nữa, cũng có thể đổi nghề đi làm thấy bói được đấy.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc nói với Lý Cư Bằng:
- Cư Bằng, mau mời đồng chí Bỉnh Nghĩa vào đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận