Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 647: Phải đi sao?

Lời nói của Thẩm Tu Siêu khiến Cổ Dân Phú rất đồng tình. Đây không phải là chức vụ tổ trưởng tổ công tác một câu nói đùa. Ở bên ngoài thì dường như là một chức vụ rất vẻ vang, nắm giữ thực quyền, nhưng đổi lại một góc độ khác mà nói, chức vụ này cũng là một công việc rất dễ đắc tội người. Dương Thắng Lợi có suy nghĩ bảo vệ con rể, có nghị luận đây cũng là rất bình thường. Bởi vì, Nhiếp Chấn Bang lúc này đã hoàn toàn không cần mạo hiểm như vậy rồi, điều vào bộ ủy, bất cứ một ban ngành nào hoàn toàn có thể trải qua theo một phương thức như vậy.
Lập tức, Cổ Dân Phú haha cười nói:
- Tổng bí thư, công tác của lão Dương, xem ra chỉ có thể do anh làm thôi.
Đối với lời nói kiểu chơi xấu này của Cổ Dân Phú, Thẩm Tu Siêu lúc này cũng mỉm cười nói:
- Hay cho đồng chí Dân Phú anh, vấn đề khó khăn này lại ném cho tôi.
Thủ đô, trụ sở Hội nghị Hiệp thương chính trị toàn quốc. Là chủ tịch Chính hiệp toàn quốc, Dương Thắng Lợi ở bên này, lúc này trong phòng sách của Dương Thắng Lợi có tới một vị khách quý.
Đợi sau khi phu nhân mình đích thân bưng đến một chén trà xanh, Dương Thắng Lợi cũng cười nói:
- Tổng bí thư, nào, nếm thử xem, đồng chí ở dưới mang đến cho tôi ít Long Tỉnh, nói là trước bình minh gì đó. Anh cũng biết, đối với uống trà, tôi luôn là người uống không. Cái gì mà trước bình minh, trước ngày mưa tôi không có hiểu, mời Tổng bí thư ngài đánh giá giúp tôi chút.
Đối với việc Thẩm Tu Siêu đích thân đến nhà, Dương Thắng Lợi cảm thấy rất bất ngờ. Về chức vụ, mặc dù nói là lãnh đạo bốn bộ máy lớn, đều là lãnh đạo cấp nhà nước. Nhưng Thẩm Tu Siêu dù sao vẫn là Tổng bí thư, điểm này đủ để áp đảo tất cả rồi, đây là nhân vât số một hoàn toàn xứng đáng.
Nếu nói là năm đó Thẩm Tu Siêu vừa mới lên chức, đích thân đến cửa hỏi thăm, Dương Thắng Lợi sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, bây giờ Tổng bí thư Thẩm đã hoàn toàn ngồi vững vị trí rồi, lại đến cửa thăm hỏi có vẻ có chút khiến cho người ta kinh ngạc.
Đến cấp độ này, Dương Thắng Lợi cũng không thể không suy nghĩ trong lòng ý tứ của đối phương. Không động thanh sắc, chỉ nói lá trà, đây chính là một loại sách lược của Dương Thắng Lợi. Có mục đích…cũng là ý bất động như sơn, như vậy quyền chủ động sẽ nắm bắt trong tay mình rồi.
Đây cũng là một phương thức thường gặp trong chính trị. Thông thường, ai nói trước có nghĩa là ngươi đó ở vào vị trí bị động.
Nhìn bộ dạng của Dương Thắng Lợi, Thẩm Tu Siêu lúc này cũng mỉm cười. Tính toán của Dương Thắng Lợi Thẩm Tu Siêu rất rõ, đối với biện pháp nhỏ này của Dương Thắng Lợi, Thẩm Tu Siêu cũng không để ý đến, mỉm cười nói:
- Lão Dương, lần này đến nhà chủ yếu vẫn là muốn trao đổi với anh môt chút chuyện có liên quan đến con rể anh.
Thẩm Tu Siêu đem nội dung và chuyện mình trao đổi với Cổ Dân Phú vừa rồi, sau khi lựa chọn một số trọng điểm nói lại một lượt, nhìn Dương Thắng Lợi nói:
- Lão Dương, người quang minh chính đại không nói ám thoại. Vị trí tổ công tác này rất quan trọng, tin rằng, ở thủ đô, người của các gia tộc nhìn chằm chằm vào vị trí này cũng không ít, Nhưng…Đây cũng là một vị trí đắc tội người. Bây giờ chủ yếu muốn nghe ý kiến của anh.
Lời này Thẩm Tu Siêu nói vô cùng khí phách và hoành tráng. Điều này cũng thật sự phản ánh địa vị và tình cảnh hiện tại của Nhiếp gia. Mặc dù nói Nhiếp Quốc Đống cũng là thành viên của Bộ chính trị, nhưng thực quyền của Nhiếp gia vẫn chưa đạt được bước đi khiến Thẩm Tu Siêu thay đổi sắc mặt. Tuy nhiên…Dương gia thì không như vậy. Dương gia chỉ là nối dõi đã có hai Ủy viên Bộ chính trị rồi…Cộng thêm Dương Thắng Lợi bản thân cũng là một trong cửu đỉnh. Vì vậy, là con rể của Dương gia, Thẩm Tu Siêu mới đến chưng cầu ý kiến của Dương Thắng Lợi. Mục đích của nó cũng là không muốn để giữa mình và Dương Thắng Lợi có ý hiềm khích.
Nghe được lời nói của Thẩm Tu Siêu…Dương Thắng Lợi lúc này cũng trở nên trầm tư, nói thực…sự thẳng thắn chân thành của Thẩm Tu Siêu đã phân tích toàn diện ưu khuyết điểm của chức vụ này rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn…Dương Thắng Lợi ngược lại không tiện nói gì, đích thực giống như lời mà Thẩm Tu Siêu nói, chức vụ này là nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, hoặc là sẽ có con đường tốt hơn, điều đến bộ ủy, hoặc là điều đến tỉnh khác đều có thể, hoàn toàn không nhất thiết phải dính vào vũng nước đục này. Tuy nhiên, nếu là như vậy, Tổng bí thư Thẩm là suy nghĩ thế nào, cũng là chuyện không thể không suy xét.
Trầm mặc một lúc, Dương Thắng Lợi trầm giọng nói:
- Tổng bí thư, tôi cảm thấy, vị trí này vẫn là phải xem ý của bản thân Chấn Bang, tôi không có bất kỳ ý kiến gì.
Nghe được lời nói của Dương Thắng Lợi, trên mặt Thẩm Tu Siêu cũng lộ ra vẻ tươi cười hài lòng. Chuyện này chỉ cần Dương Thắng Lợi không phản đối, với sự hiểu biết của Thẩm Tu Siêu với Nhiếp Chấn Bang, chuyện này về cơ bản đã coi như chắc tám chín phần rồi. Không phải là nói mình đang lợi dụng tính cách của Nhiếp Chấn Bang, trên thực tế, đối với Nhiếp Chấn Bang có chút lý tưởng hóa, hơn nữa, có tính cách về phẩm hạnh và điểm mấu chốt là đạo đức của mình, rất tán thưởng, rất hài lòng.
Hiện giờ, trong thể chế chính là thiếu một phong cách làm quan mạnh mẽ như vậy. Các cán bộ đảng chính ở các cấp các địa phương, đa số suy nghĩ trong lòng đều là chiếc mũ quan đội trên đầu mình, cái họ suy nghĩ là túi tiền của mình, đây là một tập tục xấu, nhưng không có cách nào thay đổi.
Ở địa phương, khi xảy ra chuyện, xảy ra án tham nhũng, chuyện đầu tiên mà lãnh đạo cấp chuyện suy nghĩ không phải là làm thế nào để bắt người ăn hối lộ vi phạm pháp luật, mà là nghĩ xem làm thế nào mới có thể bảo vệ mình khỏi bị ảnh hưởng, bao che, đây là một câu nói phổ biến nhất ở địa phương hiện nay.
Cấp trên đã muốn bao che rồi, vậy thì chuyện này nhất định phải giới hạn trong một phạm vi nhất định. Kết quả cuối cùng là, cá nhỏ bắt hai, ba con, đầu sỏ thực sự phía sau thì lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Mà trùng hợp, tính cách của Nhiếp Chấn Bang, kiểu tính cách kiên định lại lọt vào trong mắt của Thẩm Tu Siêu. Khoảng thời gian trước đến nay, sách lược giấu mình chờ thời của Nhiếp Chấn Bang khiến Thẩm Tu Siêu rất bất mãn, đây cũng là nguyên nhân tại sao Thẩm Tu Siêu lại liên hợp với Lý gia.
Bối cảnh gia thế của Nhiếp Chấn Bang quá hùng hậu, nếu giấu mình chờ thời, sức mạnh hình thành lên thực sự là quá khổng lồ. Loại sức mạnh đó cho dù là Thẩm Tu Siêu cũng có chút sợ hãi. Theo Thẩm Tu Siêu, Nhiếp Chấn Bang người này, con đường thích hợp đi chính là một hình tượng thanh thiên. Cho dù là trở thành đồ tể quan trường thì sao chứ? Chỉ cần nắm tốt chừng mực, một chừng mực có sự kiên trì của mình. Có sự tồn tại của hai nhà Nhiếp Dương, hoàn toàn không cần như vậy. Bây giờ Thẩm Tu Siêu cũng mượn cơ hội này để ép cung Dương Thắng Lợi, ép cung Nhiếp Chấn Bang.
Đợi sau khi Thẩm Tu Siêu rời đi, bình thường, Dương phu nhân luôn không quản chính sự lắm, lúc này cũng đi vào phòng sách, nhìn chồng Dương Thắng Lợi, chần chừ một lúc Dương phu nhân vẫn là lên tiếng nói:
- Thắng Lợi, Tổng bí thư Thẩm muốn đẩy Chấn Bang đứa nhỏ này vào hố lửa sao? Ông sao lại không phản đối?
- Phản đối?
Dương Thắng Lợi hừ lạnh một chút, lại trầm giọng nói:
- Bà còn không nhìn ra sao? Lão Thẩm làm như vậy đây là đang ép Nhiếp Chấn Bang bày tỏ thái độ, hoàn toàn tiến vào đoàn thể hay là hai bên lắc lư, đây là một vấn đề.
Ngừng một chút, Dương Thắng Lợi lại giả thích:
- Cùng với việc các lão tiền bối thế hệ trước lần lượt qua đời, thế hệ khai quốc bây giờ sức ảnh hưởng trong nước cũng đã dần dần suy yếu. Giống như Kiều Dịch Nhân, ông ấy không phải là cũng thoát ly khỏi vòng thế gia, gia nhập vào phe phái lão Viên rồi sao? Sau này, thế gia nếu muốn ra mặt, rất khó. Bây giờ, trải qua mấy đời rèn luyện, thế gia và phe phái khác so với sĩ tộc và hàn môn cổ đại, thế gia là không làm được. Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang nếu muốn có tư cách lên đỉnh, bây giờ đây chính là cơ hội tốt nhất để nó bày tỏ thái độ, là long hay là trùng, phải xem lựa chọn của bản thân nó.
Nghe được giải thích của chồng, Dương phu nhân lúc này có chút lo lắng nói:
- Lão Dương, ông không gọi điện cho An Na, nhắc nhở chút sao?
Dương Thắng Lợi lúc này cũng khoát tay nói:
- Không cần, lựa chọn thế nào nghe trời định đi. Nếu Nhiếp Chấn Bang nó thật sự có cái danh này thì nó sẽ có lựa chọn của mình, nếu không có bản lĩnh này, đỡ lên rồi đó cũng là Lưu A Đấu thôi.
Thành phố Vọng Hải, sau khi vừa trao đổi với Uông Kiến Hoa xong, vừa trở về nhà, ăn xong cơm, xem tin tức “Bảy giờ mỗi ngày” xong, điện thoại trong phòng khách liền vang reng reng.
Dương An Na vừa nhận điện thoại, sau một lúc lại che ống nghe, nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chấn Bang, điện thoại của Trưởng ban Thạch trung ương.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên. Trưởng ban Thạch của trung ương, mấy năm nay trong lãnh đạo cấp trung ương, Trưởng ban họ Thạch mới nhậm chức chỉ có một, đó chính là thời gian một năm Trưởng ban Thạch Kiến Đông đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức trung ương.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm chễ, lập tức vào trong phòng sách, cầm điện thoại nói:
- Trưởng ban Thạch, xin chào, xin chào, thực sự là ngại quá, để ngài đợi lâu.
Thạch Kiến Đông người này tốt nghiệp Đại học Hoa Thanh, bạn cùng trường cùng khóa với Thẩm Tu Siêu. Sau đó, trải qua đảm nhiệm Phó Bí thư cán sự Thành ủy Thành đoàn Đồng An tỉnh Liêu Đông, sau đó điều đến Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Liêu Đông, lại điều đến Đoàn thanh niên trung ương nhậm chức. Sau đó, ra bên ngoài đảm nhiệm Phó Chủ tịch tỉnh Lũng Tây, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, Phó Bí thư Tỉnh ủy, sau đó, điều đến tỉnh Thái Vân đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, từ tỉnh Thái Vân điều lên trung ương, đảm nhiệm Phó Trưởng ban tổ chức trung ương, rồi tiếp nhận chức Trưởng ban.
Có thể nói, đây là nhân mã theo hệ thống của Tổng bí thư Thẩm, rất được sự tín nhiệm của Tổng bí thư. Sau khi đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức trung ương, mấy lần ra tay, với sự quyết đoán và biện pháp vô cùng mạnh mẽ, trong quan trường người ta gọi là Thạch Cảm Đương.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ, nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, đối diện, Thạch Kiến Đông lúc này cũng haha cười lớn:
- Đồng chí Chấn Bang, quá khách khí rồi. Bây giờ vốn là thời gian tan làm, đợi một lát cũng là rất bình thường.
Nói rồi, giọng điệu của Thạch Kiến Đông cũng trở nên nghiêm túc, trực tiếp đi vào vấn đề nói:
- Đồng chí Chấn Bang, lần này gọi điện cho cậu, mục đích chủ yếu là tìm cậu nói chuyện chút.
Nói rồi, Thạch Kiến Đông giới thiệu:
- Đồng chí Chấn Bang, lần này chịu sự ủy thác của trung ương Đảng, Chính phủ và Tổng bí thư Thẩm, do tôi thay mặt cho tổ chức nói chuyện với cậu. Vốn dĩ, theo quy tắc thì cần cậu đến thủ đô. Suy nghĩ đến vấn đề đường xá và sắp tới là hai Hội nghị. Vì vậy, tất cả đều đơn giản đi, tôi cũng là gọi điện cho cậu nói chuyện được rồi.
Từ điểm này có thể nhìn ra, Thạch Kiến Đông người này phong cách làm việc không theo khuôn mẫu, nói chuyện Ban tổ chức, chuyện nghiêm túc như vậy ông ấy lại có thể dùng phương thức như vậy để tiến hành.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang trong lòng hơi hồi hộp, lẽ nào nói, mình cũng phải đi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận