Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1110: Tạm biệt Hồng Giang.

Sau khi đại hội kết thúc, một bữa tiệc chiêu đãi được tiến hành long trọng ở nhà khách Tỉnh ủy. Đương nhiên, nói là long trọng nhưng cũng thực hiện nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn của điều lệ tiếp đãi. Hơn nữa, vì là giữa trưa nên cũng không có rượu và thuốc lá.
Sau khi bữa tiệc, chỗ Phương Viễn Sơn đương nhiên là rất náo nhiệt. Đối với những chuyện này thật ra Nhiếp Chấn Bang cảm thấy rất nhạt nhẽo, nhưng các cán bộ địa phương có suy nghĩ này cũng không thể tránh được. Hơn nữa, vị trí mới của Phương Viễn Sơn là người đứng đầu, đương nhiên cũng cần phải có một vị trí như vậy.
Nếu như vẵng vẻ mới là chuyện không bình thường.
Nhưng trong khi các lãnh đạo của tỉnh Hồng Giang còn đang kinh ngạc thì trung ương lại tiếp tục công bố vài công văn đảm nhiệm nữa.
Khi Vương Túc Châu mới rời khỏi Hồng Giang được vài ngày, Ban tổ chức Trung ương lại cho Phó Trưởng ban Ngụy Lập Dương tới tuyên bố một loạt quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm tại Hồng Giang.
Trung ương đã thận trọng cân nhắc và đồng ý Phương Viễn Sơn miễn nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh Hồng Giang, bổ nhiệm Tần Quảng Hán là Phó Chủ tịch tỉnh, Quyền Chủ tịch tỉnh, cũng đệ trình Hội đồng nhân dân tỉnh Hồng Giang thảo luận và thông qua.
Đồng thời quyết định Hoàng Văn Vĩ đảm nhiệm chức ủy viên Tỉnh ủy Hồng Giang, ủy viên thường vụ, Phó Bí thư, đệ trình bãi miễn chức vụ Phó Chủ tịch thường trực của đồng chú Hoàng Văn Vĩ.
Miễn chức Trưởng Ban thư ký của đồng chí Hứa Hồng Chuyên, bổ nhiệm đảm nhiệm chức vụ Ủy viên Tỉnh ủy Hồng Giang, ủy viên thường vụ, đề cử chức Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hồng Giang.
Miễn chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, ủy viên thường vụ, sẽ có phân công khác.
Miễn chức Phó Chủ tịch tỉnh của đồng chí Chu Truyện Gia, bổ nhiệm chức ủy viên Tỉnh ủy tỉnh Hồng Giang, ủy viên thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị và Pháp luật.
Quyết đinh bổ sung đồng chí Lưu Diệu Văn đảm nhiệm chức ủy viên Tỉnh ủy, ủy viên thường vụ.
Một loạt quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm này khiến cho tất cả các cán bộ Hồng Giang đều giật mình. Sau khi nghe được tin này, mấy người như Lý Hữu Toàn, Trương Chí Cường, Lưu Tuấn Uy đều thở phào nhẹ nhõm.
Cũng tốt, từ tình hình bộ máy Tỉnh ủy Hồng Giang hiện giờ, tuy rằng Bí thư Nhiếp đã rời đi nhưng một loạt sắp xếp này, những người bên dưới nhất định sẽ không bị quá nhiều đả kích.
So với những chuyện này, Trưởng ban Tổ chức tỉnh Hồng Giang Lý Úy Nhiên đích thân hộ tống Hồng Phong tới thành phố Ôn Xuân nhậm chức, như vậy có vẻ hơi im hơi lặng tiếng rồi.
Theo sắp xếp của Nhiếp Chấn Bang, cuối cùng Hồng Phong được bổ nhiệm làm ủy viên Thành ủy thành phố Ôn Xuân, ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố Ôn Xuân.
Ngoài ra, đưa Đới Phi ra khỏi Cục Cảnh vệ, điều nhiệm giữ chức đại đội trưởng của thành phố Ôn Xuân.
Sắp xếp xong tất cả những điều này, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng cũng đã yên tâm.
Sở dĩ, sau khi tuyên bố quyết định điều chuyển, Nhiếp Chấn Bang vẫn còn lưu lại Hồng Giang một tuần nữa đương nhiên là vì chuyện chuyển trường cho con và một số chuyện gia đình cần xử lý. Quan trọng hơn là, Nhiếp Chấn Bang muốn chứng kiến đến khi mọi thứ đều đã kết thúc.
Chuyện trong thể chế, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, không đến thời khắc cuối cùng thì tất cả mọi thứ đều không chắc chắn được. Những chuyện lật thuyền trong mương, Nhiếp Chấn Bang cũng đã không ít lần chứng kiến.
Trong vấn đề của Hồng Giang, tuy rằng mình đã lo nghĩ chu toàn, mọi sự đều đã tính toán hết, trung ương cũng hết sức tán thành, nhưng trước khi công văn đến, ai dám chắc chắn sự việc sẽ thành.
Hiện giờ, sau khi tất cả đã kết thúc, Nhiếp Chấn Bang cũng nhẹ lòng. Rất ít khi có được cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, không có một chút áp lực công việc nào, Nhiếp Chấn Bang ngồi trên sô pha, xem tin tức Hồng Giang.
Trên TV, Phương Viễn Sơn phát biểu ở trong hội nghị Tỉnh ủy, nhấn mạnh trước tình hình phát triển hiện giờ, cần phải xác định việc phát triển lâu dài, nỗ lực khai thác phát triển du lịch để tăng sự phát triển của du lịch trên dây chuyền công nghiệp hạ nguồn. Không chỉ làm tốt cảnh quan du lịch mà cần phải làm đồng bộ, tức là cả cuộc sống, ăn ở của người dân xung quanh cũng phải làm tốt.
Tin này khiến Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ mỉm cười, hành động này của Phương Viễn Sơn rõ ràng là đang muốn thể hiện thái độ với mình rằng, Phương Viễn Sơn ông ta sẽ không làm những chuyện phát triển kinh tế mà làm hỏng môi trường tự nhiên.
- Có gì để xem à? Lần này coi như anh không chức tước rồi, thoải mái nhỉ?
An Na đi từ trong phòng ra, phía sau còn kéo theo một chiếc va li lớn.
Cả nhà ở Hồng Giang hơn hai năm, không thể nào không có nhiều đồ vật. Chỉ riêng An Na đã có tới bốn va li đồ. Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển cũng không khác gì.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, cười ha hả nói:
- Anh đến, anh đến đây. Trước kia công việc bận rộng, các em chăm sóc anh. Bây giờ anh rảnh rỗi rồi, anh sẽ phục vụ.
Cũng may mấy hôm trước, Lý Lệ Tuyết đã một mình đi thủ đô, chuyển không ít hành lý về bằng chuyên cơ riêng.
Hơn nữa, sau khi Đổng Uyển làm xong thủ tục chuyển trường cho lũ trẻ cũng đã đưa chúng về thủ đô. Lúc này, bên cạnh Nhiếp Chấn Bang chỉ còn lại An Na mà thôi. Sáng mai, hai người cũng sẽ rời khỏi Hồng Giang.
Nhìn bộ dạng của Nhiếp Chấn Bang, An Na lườm một cái rồi cười nói:
- Anh khổ quá đi. Trước giờ có bao giờ thấy anh ân cần như vậy đâu. Anh đấy, sinh ra đã là ông chủ rồi, chỉ có bọn em là nha hoàn hầu hạ anh thôi.
Sáng sớm hôm sau, hai người đã dậy, đem theo hành lý đi xuống lầu. Phía Tỉnh ủy Hồng Giang đã phái xe đến đợi ở bên cạnh.
Tài xế nhìn thẫy Nhiếp Chấn Bang và An Na đi từ trong tiểu khu ra, cũng mở cửa xe chạy ra đón chào:
- Bí thư Nhiếp, để tôi.
Mặc dù Nhiếp Chấn Bang đã tạm thời rời cương vị công tác nhưng hầu hết cán bộ ở Hồng Giang, bao gồm cả Bí thư Phương Viễn Sơn mới nhậm chức khi xưng hô với Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn gọi là Bí thư Nhiếp.
- Ha ha, cảm ơn.
Nhiếp Chấn Bang cũng không khách khi, giao hành lý cho tài xế đặt ở phía sau xe.
Chiếc xe cũng không đi ra theo đường cửa chính mà đi ra từ cửa sau rồi lách vào trụ sở Tỉnh ủy.
Nhìn thấy chỗ này, Nhiếp Chấn Bang hơi ngạc nhiên:
- Đồng chí, chúng ta đến sân bay đi, không cần qua Tỉnh ủy nữa.
Lúc này, tài xế cũng xoay người lại, có chút khó xử nói:
- Bí thư Nhiếp, Bí thư Phương và Chủ tịch Tần đều dặn tôi là trước khi đưa Bí thư ra sân bay thì phải đến Tỉnh ủy một chuyến.
Chiếc xe dừng ở trước cửa trụ sở Tỉnh ủy. Dưới bậc thang phía trước cửa, Phương Viễn Sơn, Tần Quảng Hán, Hoàng Văn Vĩ, Hứa Hồng Chuyên, Lý Úy Nhiên, Chu Truyện Gia, Cung Chính… tất cả các ủy viên thường vũ đều có mặt.
Phía sau họ là toàn thể các thành viên trong bộ máy Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Hồng Giang, hơn nữa còn có cả lãnh đạo của một số thành phố cũng đến.
Nhìn cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang mở cửa xe, bước nhanh xuống, bắt tay Phương Viễn Sơn nói:
- Bí thư Phương, quá long trọng, quá khách khí rồi, tôi hổ thẹn không dám nhận.
Lúc này Phương Viễn Sơn cũng cảm kích. Nhiếp Chấn Bang không gọi mình là anh Phương, cũng không phải là đồng chí Viễn Sơn nữa, tuy rằng như vậy thân thiết hơn, nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang lại gọi là Bí thư Phương.
Đây chính là Nhiếp Chấn Bang muốn tỏ thái độ với những người khác. Nhiếp Chấn Bang đang bảo vệ uy tín của Phương Viễn Sơn. Người sắp đi rồi còn có thể nghĩ chu đáo như thế, Phương Viễn Sơn sao có thể không cảm kích.
Phương Viễn Sơn mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp, nên như thế. Nghe nói hôm nay ngài đi, các đồng chí đều muốn đễn tiến Bí thư. Lần này từ biệt, có lẽ phải đến đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc hàng năm mới có thể gặp lại. Sau này công việc của Hồng Giang vẫn mong được Bí thư giúp đỡ nhiều.
Nhiếp Chấn Bang đưa tay bắt tay từng người một. Đột nhiên Hứa Hồng Chuyên nhìn sang, có chút kinh ngạc, thấp giọng nói:
- Bí thư, ngài xem, bên ngoài.
Nhiếp Chấn Bang hơi ngẩn người, nói:
- Thư ký…
Vừa mới nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang bỗng vỗ vỗ đầu, cười nói:
- Ha ha, thứ lỗi, các đồng chí thứ lỗi, tôi vẫn không quen lắm.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói tiếp:
- Đồng chí Hồng Chuyên, có chuyện gì thế?
Nhìn theo hướng chỉ của Hứa Hồng Chuyên, lúc này ở trước cửa Tỉnh ủy không biết từ khi nào đã tập trung rất đông quần chúng. Hai bên đừng cũng không ít người đang đứng, trong tay còn cầm biển.
“Bí thư Nhiếp, nhân dân Hồng Giang cảm ơn ngài” “Bí thư Nhiếp, người Bí thư tốt của nhân dân” “Bí thư Nhiếp, hoan nghênh ngài lại tới thôn Đoàn Sơn của chúng tôi”
Xất nhiều các loại biểu ngữ, không có gì là to tát ghê gớm nhưng đã thể hiện rõ tình cảm của người dân.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả các cán bộ lãnh đạo đều cảm động. Vạn dị tương tống, làm quan đạt tới mức độ này cũng chính là đã đạt tới cảnh giới.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn Phương Viễn Sơn nói:
- Bí thư Phương, cùng đi xem một chút đi.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Phương Viễn Sơn cũng gật gật đầu. Phương Viễn Sơn hiểu rõ, Nhiếp Chấn Bang đang muốn tạo thế cho mình.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và Bí thư Phương đi ra, mọi người hô lớn:
- Bí thư Nhiếp, ở lại đi!
- Bí thư, ngài đừng đi!
Đối với những lời nói này, Nhiếp Chấn Bang rất cảm động, còn Phương Viễn Sơn lại có chút xấu hổ. Nhiếp Chấn Bang cúi người thật sâu, lớn tiếng nói:
- Bà con, cảm ơn, tôi xin cảm ơn. Tôi cũng rất muốn ở lại, nhưng tôi là người cán bộ của nhân dân cũng là người cán bộ của Đảng. Chúng ta đều phải làm theo sự sắp xếp của tổ chức. Bà con nói xem, có phải hay không?
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang liền đẩy Phương Viễn Sơn ra, cười nói:
- Các bà con, vị này là Bí thư Phương, tôi tin rằng mọi người đều không xa lạ gì. Trước kia, tôi và Bí thư Phương cùng làm việc với nhau, thành tích đương nhiên có một phần là của tôi, nhưng cũng có một phần là của Bí thư Phương. Hiện giờ, Bí thư Phương tiếp nhận chức vụ của tôi, mọi người phải cảm thấy vui mới đúng. Tôi tin tưởng Bí thư Phương, tổ chức tin tưởng Bí thư Phương, mọi người càng nên tin tưởng Bí thư Phương, đúng vậy không?
Sau khi nói chuyện một hồi lâu, Nhiếp Chấn Bang mới quay người lên xe, vẫy tay chào mọi người. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút chua xót, khẽ nói:
- Tạm biệt, Hồng Giang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận