Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1104: Đàm luận sâu sắc.

Tại phòng bệnh dành riêng cho cán bộ cấp cao của bệnh viện đa khoa Quân đội, lúc này, trong phòng, Hồ Thượng Chí đang nằm trên giường, bên cạnh Hồ Thượng Chí là người nhà của ông ta, Thư ký ở bên ngoài, có vài người có vẻ là cán bộ đang đứng trên hành lang, đang trò chuyện to nhỏ.
Nhiếp Chấn Bang và Vương Túc Châu vừa đi vào phòng bệnh, bên cạnh Hồ Thượng Chí có một người phụ nữ có vẻ duyên dáng sang trọng khoảng chừng hơn năm mươi tuổi đã đứng dậy.
Vương Túc Châu mở miệng:
- Đồng Chí Hương Ngọc! Giới thiệu với chị, đây là đồng chí Nhiếp Chấn Bang của tỉnh Hồng Giang, nghe được tình hình của anh Hồ, đồng chí Chấn Bang có lòng đến thăm.
Về việc Nhiếp Chấn Bang điều chuyển công tác đến Lũng Tây, ngay thời điểm này, cũng chỉ là một việc trong phạm vi nhỏ, các lãnh đạo không để dễ dàng truyền ra ngoài. Một tầng thứ thấp hơn nữa, trong tầng lớp lãnh đạo Tỉnh ủy trong cả nước, cũng chỉ là Hồ Thượng Chí và Vương Túc Châu biết mà thôi.
Hiện tại tình huống này, Hồ Thượng Chí ở đây, vàng thau lẫn lộn, Vương Túc Châu đương nhiên không thể dễ dàng nói ra. Về mặt giới thiệu đối ngoại, vẫn là bắt đầu ở tỉnh Hồng Giang.
Bên cạnh, con cái của Hồ Thượng Chí cùng Thư ký, sau khi nghe Vương Túc Châu giới thiệu đều sửng sốt, liếc mắt quan sát Nhiếp Chấn Bang.
Đây là một nhân vật huyền thoại của chốn quan trường trong nước, là Chủ tịch thành phố cấp địa trẻ tuổi nhất, là cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ tuổi nhất, cán bộ cấp tỉnh trẻ tuổi nhất. Nhiếp Chấn Bang sáng lập ra rất nhiều kỷ lục. Đồng thời, danh tiếng Nhiếp Chấn Bang làm kinh tế cũng lưu truyền rộng rãi.
Phu nhân của Hồ Thượng Chí họ Chu, tên gọi Chu Hương Ngọc. Sau khi nghe Vương Túc Châu giới thiệu, Chu Hương Ngọc cũng sững lại giây lát, gương mặt tiều tụy, hiện ra một tia cảm kích. Lòng người dễ thay đổi, ân tình dễ thay đổi. Trong khoảng thời gian chồng mắc bệnh vô phương cứu chữa, Chu Hương Ngọc va chạm mở rộng thêm hiểu biết rất nhiều.
Dõi mắt nhìn trong phòng bệnh, những người đang đứng bên trong, bên ngoài, ngoại trừ con cái, có người nào lại không có chút tâm tư. Những người này đều là cấp dưới thân tín của lão Hồ. Hiện nay, những người này đều đang lo lắng một vấn đề, nếu lão Hồ di rồi, tương lai tiền đồ của họ sẽ ra sao?
Về phần lãnh đạo tỉnh, ngoại trừ ngày đầu tiên đến thăm một lát, sau đó không có tin tức gì nữa. Về phần đồng chí lãnh đạo các tỉnh thành khác, Nhiếp Chấn Bang xem như là người đầu tiên.
Vươn tay ra, Chu Hương Ngọc bắt tay cùng Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Bí thư Chấn Bang! Cảm ơn anh đến thăm lão Hồ, thật sự có tâm rồi.
Nói xong, Chu Hương Ngọc đi đến bên giường bệnh, gọi nhỏ:
- Lão Hồ, lão Hồ! Bí thư Nhiếp Chấn Bang của tỉnh Hồng Giang đến thăm ông.
Là một người bệnh ung thư, phải chịu đựng đau khổ cực lớn, trong trạng thái này, trừ phi nằm vào trạng thái hôn mê, nếu không, giấc ngủ của bệnh nhân rất nông.
Nghe bà xã gọi, trên gường bệnh, Hồ Thượng Chí lập tức mở mắt, nhìn Nhiếp Chấn Bang. Quang sát Vương Túc Châu ở bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, gương mặt Hồ Thượng Chí lộ một nụ cười.
- Bí thư Nhiếp thật có lòng.
Hồ Thượng Chí gắng gượng ngồi dậy, nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Lúc này, Hồ Thượng Chí thân hình gầy gò, xương gò má nhô ra, hốc mắt hõm sâu vào, tế bào ung thư đã từng bước ăn sâu vào trong cơ thể và dưỡng chất của Hồ Thượng Chí.
Nhìn mọi người, giọng nói Hồ Thượng Chí hơi khàn khàn:
- Trưởng ban Túc Châu, Hương Ngọc, hai người ra ngoài một chút, tôi có vài việc muốn nói với Bí thư Nhiếp.
- Ha ha, đương nhiên có thể. Lão Hồ à, hay là anh cứ yên tâm dưỡng bệnh. Công việc, anh cũng đừng lo lắng nữa.
Vương Túc Châu mỉm cười nói.
Chu Hương Ngọc thoáng chút do dự, cũng gật đầu, bảo con cái và Thư ký ra ngoài, đồng thời còn giúp đóng cửa phòng lại.
Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại Nhiếp Chấn Bang và Hồ Thượng Chí, Hồ Thượng Chí trầm ngâm một lát lại chậm rãi nói:
- Chấn Bang à! Lần này là tôi đã liên lụy đến cậu, đã hại cậu rồi. Bây giờ nghĩ lại, tôi không nên đề cử cậu tiếp nhận chức vụ của tôi.
Hàm ý trong lời nói của Hồ Thượng Chí, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu được. Dựa theo thông lệ, dựa theo quy luật phát triển con đường quan lộ bình thường, Nhiếp Chấn Bang ở tầng thứ cấp tỉnh này đã tích lũy được tư cách từng trải và kinh nghiệm phong phú. Đầu tiên là nhậm chức ở Ba Thục, trong thời gian hai năm đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Ba Thục, thành tích các mặt của tỉnh Ba Thục đều hết sức đột phá. Sau đó, có một khoảng thời gian ở xí nghiệp quốc doanh, một lần hành động đã đặt nền móng cho tập đoàn Hoa Hạ. Nhậm chức ở Hồng Giang, chủ quản một phương, thành tích lại càng rõ rệt.
Dựa theo quỹ đạo này, tiếp theo, thỏa đáng nhất chính là, Nhiếp Chấn Bang điều chuyển công tác một thành phố trực thuộc trung ương đảm nhiệm chủ quản một nhiệm kỳ, đồng thời nhập Cục một cách thuận lợi, đợi đến sau đó tiến vào giai đoạn trung tâm.
Mà hiện tại, sau một đề cử của mình, Nhiếp Chấn Bang sang đây thăm mình, điều này chứng tỏ, cấp trên đã tiếp thu ý kiến của mình, nếu không Nhiếp Chấn Bang không thể qua đây. Đây cũng chính là nói, mình đã phá hỏng sơ đồ quan lộ của Nhiếp Chấn Bang.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang thản nhiên cười, nhìn Hồ Thượng Chí nói:
- Lão Hồ đừng nghĩ nhiều nữa. Anh hiện tại, quan trọng nhất vẫn là giữ gìn sức khỏe. Y học ngày nay rất phát triển. Tôi tin rằng, anh nhất định sẽ tường bước bình phục.
Lời an ủi của Nhiếp Chấn Bang khiến Hồ Thượng Chí cười vẻ sầu thảm, khoát tay nói:
- Chấn Bang, sức khỏe của tôi, tôi hiểu rõ, cậu không cần an ủi tôi nữa, cả đời tôi cắm rễ ở tỉnh Lũng Tây, đàn ông Tây Bắc thuần phát, phụ nữ Tây Bắc thành thật, tôi yêu quý sâu sắc mảnh đất này. Nhưng, năng lực của bản thân tôi có giới hạn, công tác của tỉnh Lũng Tây cũng không làm được một cách xuất sắc, đây là chỗ áy náy của tôi. Làm quan một lần, tạo phúc một phương, về điểm này tôi không đủ tư cách.
Nói đến đây, Hồ Thượng Chí dừng một lát, ra hiệu Nhiếp Chấn Bang không cần mở miệng, tiếp tục nói:
- Sau khi kiểm tra ra căn bệnh này rồi chuyển đến thủ đô điều trị. Kiều tổng và Mộc tổng, các thủ trưởng đều đến thăm tôi, về vấn đề ứng cử viên tiếp nhận tỉnh Lũng Tây, tôi cuối cùng vẫn là đề cử cậu, hy vọng cậu không có khúc mắc trong lòng.
Nhiếp Chấn Bang nghe đến đây, cười nói:
- Sao có thể? Lão Hồ, anh nghĩ quá nhiều rồi.
Hồ Thượng Chí khoát tay nói:
- Chấn Bang, cậu đừng an ủi tôi. Tỉnh hình của tỉnh Lũng Tây tôi hiểu rõ, thế cục tỉnh Lũng Tây rất phức tạp, ý kiến trong bộ máy Tỉnh ủy bất đồng, chỉ đáng tiếc năng lực của bản thân tôi không đủ, không thể làm tốt những công việc này. Nhưng, tôi tin rằng cậu có thể. Tôi nói với thủ trưởng, nhìn ra trong cả nước, người có thể làm tốt công tác ở tỉnh Lũng Tây, duy chỉ có Nhiếp Chấn Bang. Tôi không phải thổi phồng cậu, đây là xuất phát từ nội tâm.
Nói xong, Hồ Thượng Chí lại bất ngờ lôi ra một cuốn sổ đen từ dưới gối đưa cho Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Cuốn sổ này tôi đãđể dưới gối thời gian rất lâu rồi, từ khi tôi chuyển đến luôn luôn đặt ở đây. Trong này, là tổng kết công tác của tôi ở tỉnh Lũng Tây, một vài quy nạp trong quá trình phát triển của Lũng Tây. Chỉ đáng tiếc, tôi đã không thể tiếp tục vì quốc gia, vì nhân dân tiếp tục làm việc được nữa. Nhưng, giao cho cậu tôi rất yên tâm.
Mở cuốn sổ ra, ở trong có một vài ghi chép gì đó.
“Kế hoạch cải tạo khu phố cổ của thành phố Cổ Đô, lỗ hổng tài chính sáu tỷ ba trăm triệu. Đồng chí Lưu Chấn Đào có suy nghĩ khác, cần tiếp tục phối hợp.”
“Kế hoạch thăng cấp khu công nghiệp thành phố Ung Châu, dự định tháng tám đến thăm Chủ nhiệm Hầu Vân Thăng của Ủy ban Cải cách và Phát triển.”
“Tình hình của thành phố Kim An, phía dưới có không ít phản ứng, các bộ phận cũng nhiều lần phản ứng lên, thành phố Kim An, sự việc của tập đoàn Triệu Thị ảnh hưởng rất xấu. Giao trách nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra. Trong tỉnh có không ít ý kiến.”
“Đường sắt cao tốc Cổ Thiên thông suốt toàn thành phố, sắp thông xe.”
“Dọc tuyến Hoàng Hà đất màu bị trôi nghiêm trọng. Nguồn tài nguyên mạch nước ngầm trng tỉnh khô cạn, vấn đề khô hạn vô cùng cấp bách.”
Vv... ghi chép từng điều, nhỏ là vấn đề phúc lợi chữa bệnh của cán bộ lão thành cơ quan trong tỉnh, đến quản lý tổng hợp Hoàng Hà, vấn đề bảo vệ môi trường trong toàn tỉnh.
Từ việc nhỏ chi tiết đều ghi lại trong quyển vở này. Không có quá nhiều ghi chép bè cánh, có chăng chỉ là một cán bộ lãnh đạo, một lịch trình dốc hết tâm huyết phấn đấu. Xem đến đây, cả người Nhiếp Chấn Bang đều bị chấn động.
Nhìn Hồ Thượng Chí, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang trước nay chưa từng kiên định như thế, thái độ, trước nay chưa từng đoan chính và nghiêm túc như thế, trầm giọng nói:
- Bí thư Hồ! Anh yên tâm, tâm nguyện này của anh tôi nhất định sẽ giúp anh thực hiện.
Nghe được lời hứa của Nhiếp Chấn Bang, Hồ Thượng Chí cười rất vui vẻ. Đây là một loại vui vẻ vì tâm nguyện đã đạt được, gật đầu:
- Được. Chấn Bang, năng lực của cậu tôi rất tin tưởng. Phương pháp của cậu nhất định sẽ tốt hơn tôi. Cả đời này của tôi coi như không được rồi. Về mặt công tác, tôi đã phụ công bồi dưỡng của tổ chức, phụ sự tín nhiệm của cấp trên, tôi không xứng đáng với chức vụ. Lúc này, nhìn thấy cậu có thể nhận lời, tôi hoàn toàn mãn nguyện. Tôi tin chắc, một lựa chọn này của tôi sẽ đem đến một người dẫn đầu chính xác cho tỉnh Lũng Tây.
Nhìn thấy Hồ Thượng Chí hơi kích động, Nhiếp Chấn bước lên trước, bắt tay cùng Hồ Thượng Chí. Lúc này, tay của ông ta rất ấm áp. Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Lão Hồ đừng nói như vậy. Năng lực làm việc của anh, tổ chức đã nhìn thấy được, là đáng để khẳng định. Hiện nay, những việc này không cần phải suy nghĩ nữa, yên tâm dưỡng bệnh, tích cực lạc quan một chút, đây mới là việc hiện nay anh cần làm nhất.
Từ trong phòng của Hồ Thượng Chí bước ra, bên này Chu Hương Ngọc và con cái của Hồ Thượng Chí cũng chạy lên đón. Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Chị dâu! Tâm trạng của anh Hồ hơi xúc động, chị vào trong khuyên anh ấy nhé, tôi và Trưởng ban Túc Châu phải đi rồi. Đợi lúc nào rảnh tôi lại đến thăm anh ấy.
Bước ra khỏi phòng bệnh, lúc này, trên hành lang, mấy cán bộ lãnh đạo cùng đang chờ đợi lại chạy lên đón:
- Bí thư Nhiếp, chào anh! Tôi là Phó trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Vương Đạo Kính.
- Bí thư Nhiếp, chào anh! Tôi là Bí thư Thành ủy Lương Châu Dương Ích Thành.
- Bí thư Nhiếp, chào anh! Tôi là Bsi thư Thành ủy thành phố Nghi Châu Chu Hồ Quốc.
Nghe lời nói của hai người này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang lộ vẻ vô cùng bình thản, trong lòng lại bốn bề dậy sóng. Càn bộ ở địa phương không thể coi thường. Hai người này, từ trong tin tức đơn giản như vậy lại nghiền ngẫm và suy đoán ra nhiều vấn đề như vậy.
Lời nói của hai người này, rõ ràng là một kiểu giọng điệu của cấp dưới đối với cấp trên. Điều này chứng tỏ, về cơ bản bọn họ đã đoán ra. Đương nhiên, cũng không loại trừ nhân tố hai người này là tâm phúc của Hồ Thượng Chí.
Bình thản gật đầu, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:
- Chào các anh!
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý đến ba người này, cùng Vương Túc Châu bước ra khỏi bệnh viện đa khoa Quân đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận