Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1200: Dương Ích Thành nghẹn lời.

Nghe Bành Nghị Hoa nói, Dương Ích Thành cũng trầm xuống. Nếu như phản ứng của Bành Nghị Hoa là thật thì khách quan mà nói, những người ở Mã gia trang này quả thật là có chút quá đáng rồi.
Trong quá trình di dời và giải phóng mặt bằng, phần lớn đều nghe nói các hộ dân chịu thiệt nên phải làm đến cùng. Nhưng tình hình như bây giờ thì rất ít nghe thấy.
- Đó không phải đang rao giá trên trời sao? Sao có thể như vậy được. Nếu thỏa hiệp như thế thì sau này công tác của chính phủ có còn làm nữa hay không. Nếu toàn bộ công tác giải phóng mặt bằng đều học theo như vậy thì Đảng và Nhà nước còn có uy tín nữa không?
Dương Ích Thành có chút tức giận.
Bồi thường giải phóng mặt bằng Nhà nước đều đã có quy định rõ ràng. Địa phương nào, tiêu chuẩn gì thì có mức đền bù như vậy. Đương nhiên không thể lấy tiêu chuẩn của thủ đô để so với Lũng Tây. Ở thủ đô, một căn nhà cấp bốn bất kỳ có mấy người cùng nhau sống, nhiều thì là hai mươi mấy mét vuông, ít thì hơn mười mét vuông nhưng đền bù giải phóng mặt bằng cũng tiền triệu, thậm chí là mấy triệu cũng có khả năng.
Thế nhưng sao có thể so sánh như vậy được? Giá nhà ở thủ đô khác, giá nhà ở Lũng Tây cũng khác. Chỉ cần so sánh thành phố Cổ Đô với Lương Châu mà thôi cũng đã khác biệt quá nhiều rồi. Thời điểm này, ở nội thành Cổ Đô, tại khu vực tốt một chút, giá nhà đã tăng tới hơn sáu nghìn rồi. Đây là nguyên nhân phải tiến hành khống chế điều tiết giá nhà
Nếu như không phải như vậy thì thậm chí là bảy tám nghìn thậm chí là hơn mười nghìn cũng có thể. Còn thành phố Lương Châu thì sao? Ở khu vực sầm uất nhất của thành phố, giá nhà có thang máy cũng chỉ khoảng bốn nghìn. Biệt thự hơi đắt một chút cũng chỉ khoảng bảy nghìn.
Hiện giờ, những người này yêu cầu đền bù với giá bồi thường cao nhất, không phải đang thách lên tận trời xanh sao?
Lời nói và thái độ của Dương Ích Thành cuối cùng là dành cho Bành Nghị Hoa một chút an ủi, gật đầu nói:
- Bí thư, tôi cũng nghĩ như vậy. Những căn nhà mà Mã gia trang mới xây, căn cứ theo đo lường và tính toán sơ bộ thì tổng diện tích khoảng một trăm nghìn mét vuông. Nếu tính theo giá bảy nghìn thì riêng ở đây chúng ta đã phải chi trả tới bảy trăm triệu. Trong đó, Mã gia trang có ít nhất là hơn một trăm mét vuông mới xây. Nhiều nhà chỉ có bốn năm nghìn mét vuông thì đã có cả chục triệu tiền bồi thường. Hơn nữa, những ngôi nhà đó, nói là nhà cấp bốn nhưng trên thực tế, nói là cái chuồng heo cũng không quá đáng. Toàn bộ đều dùng gạch xi măng để xây lên. Trát lại cũng không phải dùng xi măng, vôi với cát mà hoàn toàn trát bằng đất. Mặt khác, những ngôi nhà này, một là không có điện, hai là không có cửa sổ, ba là không có nước. Mái che cũng dùng ngói a-mi- ăng. Giá trị xây dựng, tính cả công có lẽ cũng không quá hai trăm tệ một mét vuông.
Kể ra được những chuyện này, trong lòng Bành Nghị Hoa cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chuyện này, nếu như Bí thư đã biết rồi thì cái mũ này của mình cũng coi như được bảo vệ rồi.
Dương Ích Thành lúc này lại cảm thấy khó khăn. Tuy rằng không hợp lý nhưng bây giờ nên giải quyết hay là hoàn toàn cự tuyệt cũng không thực tế. Hiện giờ, phá những ngôi nhà đó đi cũng không thực tễ. Bên ngoài nhiều phóng viên như vậy, bất cứ một hành động nào thiếu suy nghĩ cũng có thể gây ra ảnh hưởng xấu.
Thời đại này, sau khi chính sách cưỡng chế bị hủy bỏ, rất nhiều địa phương đã bị lên án vì dùng phương thức cưỡng bức trong quá trình giải phóng mặt bằng. Có thể tưởng tượng, nếu hôm nay, thành phố Lương Châu xảy ra vấn đề gì, truyền thông sẽ nhảy bổ vào. Trước tiên không phải là sự thật như thế nào, bất cứ phóng viên nào nếu hơi thiên vị sẽ đem bất công, đưa áp lực dư luận đổ lên Thành ủy thành phố Lương Châu. Ai nói thời đại này không có người có tâm lý oán thù chứ.
Hơn nữa, dù thế nào cũng sẽ thấy là chính quyền là bên mạnh, nông dân sẽ là bên yếu. Ai mà hiểu được là trật tự này đã bị đảo lộn đâu.
Trầm ngâm một chút, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn những người dân kích động, thỉnh thoảng còn hô khẩu hiệu, Dương Ích Thành cũng đứng lên, nói với Tần Nguy Nhiên:
- Chủ tịch Tần, ở đây giao lại cho anh. Bất luận thế nào tôi cũng nhất định phải ra đó một chuyến.
Dương Ích Thành đi là điều tất nhiên. Hôm nay, chính quyền bị quần chúng bao vây, phía thành phố, phía quận không ra mặt cũng không được.
- Bí thư, hay là để tôi đi. Tôi là Chủ tịch thành phố, chuyện này tôi trả lời cũng hợp lý.
Tần Nguy Nhiên đề nghị.
Xuất hiện vào lúc này, x lại với tư cách là người đứng đầu, Dương Ích Thành chắc chắn sẽ gặp áp lực rất lớn. Chỉ cần hơi không cẩn thận, nếu xảy ra sơ xuất gì, gây ra ảnh hưởng không tốt, gười đầu tiên chịu xui xẻo nhất định là Dương Ích Thành.
- Không được, lão Tần. Bây giờ, những người này, in khẩu hiệu với mục đích gì, chính là đang đợi chúng ta. Một người ra đó sẽ tốt hơn hai người. Hơn nữa, có nhiều thứ anh cũng sẽ không tiện hứa hẹn. Để tôi ra đi.
Dương Ích Thành lập tức từ chối đề nghị của Tần Nguy Nhiên.
- Bí thư, vì an toàn, hay là cứ đưa theo mấy đồng chí nữa qua. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì cũng sẽ có thể tùy cơ ứng biến.
Tần Nguy Nhiên cũng không nói thêm nữa mà quay sang vấn đề an toàn.
Dương Ích Thành xua tay. Là cấp dưới của Bí thư Nhiếp, Dương Ích Thành không học được gi nhiều, nhưng bản tính sáng suốt và khí phách mạnh mẽ này thì có. Trong tình huống này không thể làm ra vẻ cao cao tại thượng mà đi ra. Điều đó sẽ càng khiến dư luận phẫn nộ.
Đối với những người này, trong lòng Dương Ích Thành cũng khó xử. Tuy trong lòng không biết nên giải quyết như thế nào, không biết rốt cuộc nên cứng rắn hay thỏa hiệp. Nhưng làm thế nào để giảm áp lực xuống thì Dương Ích Thành vẫn biết. Xua tay nói:
- Không cần. Đây là thành phố Lương Châu, là nơi chịu sự lãnh đạo của Đảng ủy và chính quyền thành phố Lương Châu và tỉnh Lũng Tây. Tôi tin rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Vừa dứt lời, Dương Ích Thành liền đi ra khỏi tòa nhà làm việc của quận Kinh Khai.
Vừa xuất hiện ở cửa chính, đám đông bên ngoài bắt đầu sôi sục lên giống như những giọt nước trong chảo dầu, sắp sửa nổ tung.
Không ít người đã lớn giọng hô lên: lãnh đạo thành phố đến rồi, bà con cô bác hãy đến hỏi cho rõ. Những người này đến cuối cùng họ giải quyết khó khăn của chúng ta như thế nào.
Đi tới cửa, cảnh sát chống bạo động đã tạo thành vàng đai cách ly. Dương Ích Thành nhận lấy chiếc micro cảnh sát đưa cho, cao giọng nói:
- Bà con ở Mã gia trang, xin mọi người hãy bình tĩnh!
Thân là Bí thư Thành ủy, uy nghiêm khí độ, Dương Ích Thành vẫn có. Vừa lên tiếng dường như đã có một sức mạnh khiến cho mọi người yên tĩnh lại.
Trong đám người, có người hô lên:
- Đừng tin bọn họ. Chúng ta muốn họ phải cho chúng ta câu trả lời, những ngôi nhà đó họ có đền bù cho chúng ta không?
Dương Ích Thành nhìn qua một lượt, phát hiện ra người đó, nói tiếp:
- Câu trả lời thuyết phục thì tuyệt đối sẽ có. Nhưng không phải trong tình huống này. Mọi người hành động như thế này là thế nào? Bao vây cơ quan nhà nước? Khiêu khích nhà nước? Ép chính quyền? Mọi người đang làm gì vậy? Muốn gây bạo động sao? Bất cứ chuyện gì cũng sẽ có quy củ của nó. Không có quy củ thì không thành cái gì cả. Giải phóng mặt bằng cũng như đàm phán kinh doanh, lẽ nào không được phép đàm phán mặc cả sao, đâu ra chuyện làm ăn bá đạo như thế? Nói thì có thể nói nhưng không phải như thế này. Phải ngồi xuống, tỉnh táo mà từ từ nói. Không phải như mọi người bây giờ, Mọi người bây giờ là đang áp chế chính quyền. Ở đây có cán bộ của Mã gia trang không? Có người nào đức cao vọng trọng được mọi người trong thôn hết sức tín nhiệm hay không? Mọi người hãy chọn ra đại biểu đi. Chúng ta sẽ mở cuộc họp ngay tại quận Kinh Khai. Hơn nữa, Thành ủy sẽ mời toàn bộ anh em nhà báo tới làm chứng trong cuộc họp công bằng của chúng ta. Đây là thái độ của Dương Ích Thành tôi, đây cũng là thái độ của Thành ủy. Nếu như mọi người bất mãn có thể báo cáo về tôi với Tỉnh ủy, với Bí thư Nhiếp. Nếu như mọi người còn tiếp tục làm những hành động gây rối trật tự xã hội, khiến cho người dân khủng hoảng như thế này thì sẽ xử lý theo pháp luật. Tình tiết nhẹ thì có thể sẽ xử phạt theo quy định trị an, nếu nghiêm trọng hơn sẽ tiến hành nghiêm trị, có thể là xử lý hình sự.
Vừa đấm vừa xoa, người của Mã gia trang cũng đã có chút sợ hãi. Cuối cùng, sau khi thương nghị hơn nửa giờ, Mã gia trang đã chọn ra đại biểu của thôn. Dương Ích Thành phất ra, ý bảo những cảnh sát bên cạnh đưa những đại biểu này cùng các nhà báo phóng viên vào bên trong, đồng thời khuyên bảo những người còn lại giải tán.
Trong hội trường quận Kinh Khai, lúc này đã tập trung hàng trăm người. Phòng họp vốn rộng rãi bây giờ lại thành quá nhỏ đành phải đổi đến chỗ này. Ở giữa hội trường là một số bàn ghế được xếp thành hình vòng tròn. Trong đó có mười một vị trí của đại biểu thôn. Cùng với lãnh đạo Kinh Khai, Dương Ích Thành và Tần Nguy Nhiên, tổng cộng là hai mươi mấy người ngồi thành một vòng. Bên ngoài là hàng trăm nhà báo phóng viên, súng ngắn pháo dài chĩa về phía này.
Dương Ích Thành trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Ngồi xuống mới dễ dàng nói chuyện. Nếu đại biểu của Mã gia trang đều đã ở đây rồi thì tôi cũng xin được phát biểu ý kiến của mình. Đây cũng là quyết định mà Thành ủy đã cân nhắc thận trọng. Lần trưng thu này phải nghiêm khắc dựa theo quy định của quốc gia. Phòng ốc của Mã gia trang sẽ phải tiến hành phân loại. Vốn dĩ là nhà ở sẽ được bồi thường theo 3100 mét vuông. Ngoài ra cũng sẽ chịu trách nhiệm tương xứng cho từng vị trí. Còn về những ngôi nhà mới xây, sẽ dựa theo giá trị xây dựng và đền bù gấp hai lần theo tiêu chuẩn hiện hành.
Vừa dứt lời, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, đầu trọc, đứng phắt lên, trợn mắt nhìn Dương Ích Thành, tức giận nói:
Bí thư Dương, đây là đốt giấy báo để lừa quỷ hả? Giá tiền này thì không cần thương lượng nữa. Mã gia trang chúng tôi sẽ không đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận