Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 705: Cả nhà đoàn tụ

Người khác bao gồm cả Hà Nghĩa Đào cũng đều biết, lúc này e là sắp nói chính sự rồi. Trong sảnh lập tức yên tĩnh lại.
Lúc này Nhiếp Quốc Đống cũng cười nói:
- Lần này, gọi mọi người đến đây, cũng không có chuyện gì khác, trước mắt chúng ta nói về chuyện của gia đình họ Nhiếp chúng ta.
Câu nói này vừa nói xong đã khiến cho cả ba đời đang ngồi tại đây suy nghĩ, Nhiếp Chấn Bang cũng thoángsuy nghĩ, ánh mắt là nhìn từ bác cả qua cô hai, lúc này dường như là đã nắm được điều gì đó.
Nhiếp Quốc Đống lại tiếp tục nói:
- Nói vậy, mọi người cũng đã hiểu, tôi cùng Chấn Xương, năm nay cũng đã sáu mươi ba tuổi rồi. Nhà họ Nhiếp chúng ta, thân thế từ quân đội mà ra, đến nay trong hệ thống chính trị, tuy có cha con Quốc Uy và Chấn Bang, nhưng truyền thống trong quân đội vẫn không thể thay đổi được.
Nghe đến đó Nhiếp Chấn Bang cũng đã hiểu ra rồi. Theo quy định của nhà nước, cán bộ chính trị về hưu sẽ ở tuổi sáu mươi lăm.
Độ tuổi về hưu lâu nhất trong bộ máy chính trị nhà nước có thể kéo dài đến sáu tám tuổi. Nhưng thông thường mọi người đều biết, thành viên cấp cao chỉ có thể làm hai nhiệm kỳ rồi sẽ nghỉ hưu.
Nếu tính như thế, về cơ bản Nhiếp Quốc Đống và Tiếu Chấn Xương cũng chỉ còn có thể làm nốt nhiệm kỳ này. Sau nhiệm kỳ này cả hai người cũng đã là sáu mươi bảy rồi.
Nhiếp Quốc Đống đảm nhiệm quân đội số hai đã hai nhiệm kỳ, không thể tiếp tục tiếp quản công việc được nữa, bởi vì đầu năm năm ngoái, Kiều Dịch Nhân đã được điều lên làm Hiệu trưởng Trường Đảng. Bí thư ban bí thư, điều này đã chứng tỏ người tiếp theo kế nhiệm sẽ là Kiều Dịch Nhân. Ngoài ra đồng chí Mộc Định Kiên cũng đã được điều làm Phó viện trưởng viện Quốc Tề.
Cái gọi là vua triều nào, thần triều ấy, Nhiếp Quốc Đống đã suy nghĩ đến. Còn về Tiếu Chấn Xương, hiện đang là chức vụ trong đại quân khu chính nhưng làm nốt nhiệm kỳ này cũng đã xong. Như thế, hai người đều về hưu, hệ thống họ Nhiếp trong quân đội chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn.
Trong phòng trở nên yên lặng, đều có thể nhìn ra vì đều không phải ngốc nghếch, mặc dù như Hà Nghĩa Đào vẫn chưa đoán ra được điều gì, nhưng gia cảnh bản thân, đối với những việc mẫn cảm về chính trị thế này, đúng là anh ta còn thiếu chút trải nghiệm. Nhưng Hà Nghĩa Đào cũng sẽ không mở miệng nói lung tụng.
Đến giờ Nhiếp Chấn Bang cũng đã lên tiếng nói:
- Bác, giờ chỉ có thể nhờ bác và chú hai giúp một thời gian.
Nhà họ Nhiếp không có bên dưới sao? Đương nhiên không phải. Không nói ngày trước ông cụ có danh tiếng trong quân đội. Chỉ tính hai người Nhiếp Quốc Đống và Tiếu Chấn XƯơng đến giờ đương nhiên cũng không phải không có danh tiếng, tay chân trong quân đội. Nhưng quan niệm này hoàn toàn không phải như vậy. Đối với các gia đình danh giá này mà nói, có con cháu trong nhà làm lớn mới thực sự yên tâm.
Nhưng giờ Nhiếp Gia Dân lại ở quân khu Việt Đông, còn cách đây quá xa.
Ba mươi sáu tuổi đã có quân hàm Đại tá, đối với Nhiếp Gia Dân mà nói, đây không phải là chuyện gì ly kỳ, cha làm trong quân khu 2, thân phận đã như vậy, lên chức, hay ở chỗ nào có còn là vấn đề gì nữa đâu.
Nhưng từ vị trí Đại tá muốn vượt qua cửa này, không phải là chuyện dễ dàng. Muốn treo lên một sao nữa. Chắc chắn phải qua một cuộc phê duyệt cực kỳ khắt khe. Cuối cùng sẽ do Tổng bí thư Thẩm phê duyệt mới được.
Nghe lời của Nhiếp Chấn Bang lúc này Nhiếp Quốc Đống cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu nhưng rõ ràng là niềm tin của Nhiếp Quốc Đống đã không còn đủ.
Tuy rằng sau khi về hưu, người còn thì thể diện vẫn còn. Nhưng dù sao không giống như lão gia tử, thân phận ông là khai quốc công thần. Vinh quang này không có kẻ nào có thể nào xóa đi được. Nhưng đây lại là chỗ yếu của Nhiếp Quốc Đống và Tiếu Chấn Xương.
Bên cạnh, Tiếu Chấn Xương cũng nói:
- Cũng đành thế, việc đã thế rồi thì cũng không cần phải nổi nóng làm gì.
Tình hình nhà chúng ta không tốt. Nhưng bên nhà An Bang cũng không mấy lạc quan. Người đều phải tiến về phía trước. Mới thay cũ, có một khoảng trống, đó là điều mà bất kỳ gia tộc nào cũng phải đối mặt.
Nghe thấy cha vợ nói như thế, nét mặt Dương An Bang cũng đã lo sợ gật đầu nói:
- Cha nói đúng. Nhà con cũng như thế. Bác cả, bác hai con và cả cha con nữa, sau nhiệm kỳ này, cũng về hưu rồi, nhưng đến đời con, con của bác cả, bác hai đều không ra sao, chỉ duy nhất có anh cả Dương An Quốc có chút ưu thế. Nhưng so với Nhiếp Chấn Bang thì không đáng gì.
Những lời này khiến cho tâm trạng người nhà họ Nhiếp đều vui lên. Nhiếp Gia Lương bên cạnh nói:
- Đúng, cha. Đến nay chú đã đảm nhận chức ủy viên Quốc hội rồi. Có thể sau khi đón Tết, Đại hội HĐND và Mặt trận Tổ Quốc có thể sẽ đảm nhận chức Phó Thủ tướng. Chấn Bang giờ cũng đã là cán bộ cấp Thứ trưởng rồi. Con thấy nếu như vận mệnh tốt, chú có thể tiến vào trung tâm “cửu đỉnh” cũng không phải là chuyện không thể. Dù sao bây giờ chú vẫn còn trẻ.
Nghe lời của Nhiếp Gia Lương trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cười thầm, Nhiếp Gia Lương đúng là lạc quan, nhưng cũng khó trách, lần này hắn ta đảm nhiệm chức ủy viên Quốc Hội cũng chừng như có ý tiếp nhận vị trí của Tổng bí thư Lãnh.
Nhưng chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã rõ, nhiệm kỳ tiếp theo chắc chắn là Mộc Định Kiên lên nhận rồi. Còn về cha hắn là Nhiếp Quốc Uy, có thể vào được đại cục đã là quá tốt rồi.
Bên này Nhiếp Gia Lương dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Cha, con thấy cũng chẳng phải lo lắng. Chú bây giờ mới năm mươi lăm, năm sáu tuổi, đã là lãnh đạo cấp thứ trưởng. Sau hai nhiệm kỳ, mới là sáu mươi tư. Không chừng còn có thể vào trong cơ cấu chính trị chính. Có chú làm bảo hộ rồi, thời gian mười hai năm cơ bản nhà chúng ta cũng đã thành đạt hết rồi.
Lời nói của Nhiếp Gia Lương quả nhiên đúng là rất lạc quan, nhưng cũng không phải không có lý. Nhiếp Quốc Đống trầm tư chút, gật đầu nói:
- Cũng chỉ có thể làm như thế thôi.
Sau đó, cả nhà lại thảo luận về tình hình trước mắt. Sau khi thảo luận xong trở về đại sảnh, cả đại gia đình ngồi xem TV.
Bên này Nhiếp Gia Lương, Dương An Bang và cả Nhiếp Chấn Bang, Hà Nghĩa Đào bốn người đang chơi mạt chược trong phòng phía tây.
Nhiếp Gia Dân dứng dựa vào, nhìn bốn người chơi bài. Thỉnh thoảng lại nhắc nhở Hà Nghĩa Đào chút. Cười nói:
- Các anh đều là lãnh đạo lớn, đều là nhà tư bản lớn. Nghe nói qua câu này chưa? Đánh bài xem nhân phẩm đó.
Vừa nói xong, Nhiếp Gia Lương cười nói:
- Tiểu tử này, sao nghe đâu được những câu này chứ, nói ra xem xem.
Sau khi ăn Tết xong vị trí của Nhiếp Gia Lương có chút thay đổi, bốn mươi tuổi rồi. Được điều đến nhận chức Thứ trưởng cũng khá rồi. Cho nên lời nói và cách làm việc của Nhiếp Gia Lương luôn có khí phách bề trên.
Nhiếp Gia Dân cười nói:
- Cái gọi là đánh bài xem người là thế này, đánh bài giỏi chứng tỏ có đầu óc, đánh bài tinh gọi là có sách lược, thua không hàng chính là có ý thức cạnh tranh mạnh mẽ, dám đánh mạnh chứng tỏ có hỗ trợ đằng sau, thắng thua đều không bỏ cuộc mới là nhất.
Nói xong, Nhiếp Gia Dân cũng đắc ý nói:
- Sao, anh cả, câu nói này rất đặc sắc phải không ạ?
- Đặc sắc, tôi lại thấy không có gì đặc sắc. Anh là một cán bộ Đảng. Mà sao lại học từ đâu ra những thứ thế này?
Nhiếp Gia Lương cười mắng.
- Anh cả, cũng chẳng trách đến giờ phong cách xã hội mạnh mẽ vậy. Cán bộ địa phương, người nhiều hơn việc. Chuyện này cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói. Hiện giờ, khí hậu trong nước cũng được, năng lực đất nước cũng tốt, đều tốt hơn ngày trước rồi. Nhưng các nơi trong nước vẫn còn có chuyện lung tung như thế. Đây cũng không phải nói là chuyện để mang ra bàn cãi nhất thời, mà nó cần có thời gian nhất định.
Đánh bài đến hơn mười giờ rồi cũng tan cuộc. Bà cụ sớm đã đi nghỉ rồi. Dù sao cũng là người già tám mấy gần chín mươi rồi.
Trong sảnh, chỉ còn lại những người phụ nữ đời thứ ba cùng các con đang xem Tv. Đi đến đằng sau thư phòng, Nhiếp Quốc Uy ghé vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhiếp Chấn Bang nhẹ nhàng đi lên, lấy chăn đắp cho cha, lúc này Nhiếp Quốc Uy cũng mở mắt, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cũng đã ngồi dậy cười nói:
- Mấy đứa con không đánh bài nữa hay sao?
- Cũng chỉ là tâm tình chút mà thôi, cha cũng biết con không thích trò đó mà.
Nhiếp Chấn Bang trả lời lại cha.
Lúc này Nhiếp Quốc Uy lấy điếu thuốc từ trên bàn trà xuống, châm thuốc, lấy lại tinh thần, nói:
- Lần này bác con lo lắng thế cũng không phải không có lý. Nhưng nhà họ Nhiếp chúng ta đến bây giờ, đứng vững được cũng là nhờ nền tảng mà ông nội con để lại. Đây cũng như một gậy hộ mệnh, đã được truyền từ tay ông nội sang tay bác của con, giờ đến lúc cha con ta tiếp nhận cây gậy này.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, thể hiện rất nghiêm túc:
- Cha, cha yên tâm, con sẽ cố gắng.
Thấy Nhiếp Chấn Bang như thế, Nhiếp Quốc Uy cũng rất vui mừng. Đến nay sau những trải nghiệm huy hoàng thời kỳ khai quốc, trong Bắc Kinh thế lực của những gia tộc đều dần dần bị hạ thấp xuống.
Hiện giờ là thời đại trăm nhà đua nhau. Tổng bí thư Thẩm đương nhiệm, hệ thống nhà nước đang đứng lên, đó chính là chứng cớ. Nhà họ Nhiếp có thể duy trì cục diện đó được không, đó là điều không dễ dàng.
Lập tức gật đầu nói:
- Chấn Bang, lần này e rằng Nam Lão không qua được, mai kia con xem có thể dành thời gian sang thăm ông ấy. Cho dù thế nào con cũng là cháu nuôi của ông ấy.
Sau khi được điều đến Bắc Kinh, Nhiếp Quốc Uy đều đã có thông tin về mặt này. Biết chuyện này, cũng không có gì là kinh ngạc.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại có chút kinh ngạc, có thể nói, Nam gia gia là thần hộ mệnh của hắn, hắn có thể mạo hiểm chính là bởi vì có ông.
- Cha, chuyện này từ bao giờ, sao cha không nói với con trước.
Nhiếp Chấn Bang đã nghiêm túc hơn.
Nhiếp Quốc Uy cũng không để ý đến thái độ của con, thái độ này là bình thường. Tầm quan trọng của Nam Lão với Nhiếp Chấn Bang và của nhà họ Nhiếp với Nhiếp Chấn Bang như thế nào, Nhiếp Quốc Uy đều hiểu rất rõ.
Lập tức nói:
- Hai hôm trước mới biết. Qua tháng giêng, Tổng bí thư Viên và Tổng bí thư Thầm cùng ông Dương cũng đã nhiều lần đến thăm hỏi ông. Thông tin được truyền ra rằng ông ấy chắc không qua khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận