Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1132: Năng lượng truyền lại.

Tới nhà Lý Hồng Anh dự tiệc?
- À, thật đúng là hồ đồ rồi. Cảm ơn cậu, nếu cậu không nhắc thì tôi đúng là quên thật. Cậu xe, tôi tuổi chưa già mà trí nhớ đã kém thế rồi. Cả ngày xem đọc số liệu, đầu thành bột cả rồi.
Nhiếp Chấn Bang vỗ đầu một cái rồi cũng liền đứng dậy.
Hạ Cương lúc này có vẻ không quan tâm lắm, tự nhiên cười, gật đầu nói:
- Bí thư, ngài quá lời rồi. Làm tốt công tác phục vụ cho Bí thư, đó chính là việc nên làm. Đây chính là công tác của tôi mà.
Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng đã hài lòng hơn với Hạ Cương. Xuất thân từ nhà nông mà có được khí khái như vậy thì càng khó. Hạ Cương không có sự xốc nổi mà rất điềm tĩnh. Đây chính là yếu tố quan trọng nhất dẫn đến thành công. Đặc biệt là trong thể chế, cần nhất là sự trầm ổn. Không thể nghi ngờ gì, Hạ Cương tương đối có đủ tư cách.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, vừa thu dọn tài liệu trên bàn, vừa nói:
- Tiểu Hạ, những lời nịnh bợ đó không lấy được điểm cao đâu.
Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Hạ Cương, Nhiếp Chấn Bang lại cười nói:
- Tiểu Hạ, dựa theo quy định của thể chế, tổ chức có lẽ đã giải quyết cho cậu đại ngộ cấp trưởng phòng rồi chứ?
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang chính là một sự thừa nhận đối với Hạ Cương. Giải quyết đãi ngộ cấp bậc, nói cách khác chính là đã chấp nhận vị trí thư ký của Hạ Cương. Nếu không, chỉ thử việc mà đã được đãi ngộ ở cấp trưởng phòng thì Bí thư Tỉnh ủy mà thay tới bảy tám thư ký không phải sẽ có tới bảy tám cán bộ cấp trưởng phòng thậm chí là cấp phó phòng sao?
Dù Hạ Cương là người vô cùng điềm tĩnh nhưng nghe được những lời này, trên mặt cũng có một biểu cảm vui không thể kìm nén được. Cuối cùng cũng đã hết vất vả rồi. Nhưng Hạ Cương rất nhanh chóng kiềm chế tâm trạng của mình lại:
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư, tôi nhất định cố gắng công tác, tuyệt không phụ sự tín nhiệm của Bí thư và tổ chức.
- Tiểu Hạ, hôm nay nếu không làm thêm giờ thì cứ về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt. Đi theo tôi, không phải lúc nào cũng phải làm thêm giờ đâu. Hơn nữa, cũng gọi điện thoại về nhà báo với gia đình để gia đình yên lòng.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói, ý tứ cũng rất rõ ràng. Bây gờ là lúc nên gọi về nhà báo tin rồi.
Nhà Lý Hồng Anh không ở trong khu nhà ở của cán bộ Tỉnh ủy. Trong mười ba cán bộ của bộ máy thường vụ Tỉnh ủy Lũng Tây, ngoại trừ ba người Bí thư Thành ủy Cổ Đô La Thu Lương và Bí thư Thành ủy Thi An Ngụy Hạo Dương cùng với Chính ủy Quân phân khu Diệp Định Bang vì tình hình công tác nên không ở bên ngoài trụ sở Tỉnh ủy.
Những người khác chỉ có duy nhất Lý Hồng Anh là không ở trong đại viện của Tỉnh ủy.
Nhà của Lý Hồng Anh ở khu nhà ở của cán bộ Sở Xây dựng. Vì chồng của Lý Hồng Anh là cán bộ của Sở Xây dựng. Đối với chuyện này, thật ra Nhiếp Chấn Bang lại đánh giá cao Lý Hồng Anh.
Người phụ nữ này thật không đơn giản. Từ chuyện này có thể nhận thấy Lý Hồng Anh nắm rất chắc chi tiết. Dựa theo quy định, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy có tư cách để ở tại khu nhà ở dành cho cán bộ Tỉnh ủy. Một căn biệt thự nhỏ hai tầng dù sao cũng thoải mái hơn căn nhà một tầng này.
Nhưng Lý Hồng Anh lại không ở mà vẫn ở tại khu nhà của Sở Xây dựng. Điều này chứng tỏ là Lý Hồng Anh rất để ý tới tâm trạng của chồng mình.
Cán bộ nữ không giống như cán bộ nam, phụ nữ làm chính trị có ưu thế nhưng phần lớn là theo đảng phái dân chủ hoặc vô đảng. Phần lớn đều làm việc trong mảng khoa giáo văn nghệ.
Nhưng tình hình ở Lũng Tây, trong bộ máy Tỉnh ủy có tới hai nữ tướng. Điều này tuyệt đối là một chuyện hiếm có.
Phụ nữ đi theo con đường chính trị, trong chuyện gia đình, phần lớn đều nữ cường nam nhược. Như vậy, vừa muốn làm tốt việc nhà đồng thời lại muốn là tốt việc nước quả thật là một thách thức.
Nhưng rõ ràng Lý Hồng Anh làm rất tốt. Ở lại nhà của Sở Xây dựng, điều này khiến cho người ngoài có ấn tượng về một gia đình do người chồng làm chủ. So sánh ra thì Lưu Hiểu Mẫn ở trụ sở Tỉnh ủy kém hơn rất nhiều.
Vừa đạp xe, Nhiếp Chấn Bang vừa suy nghĩ, cuối cùng quyết định mua một hộp trà và một lọ mật ong. Không nói tới thân phận, tới nhà người ta làm khách thì nhất định phải có quà. Rượu thuốc gì đó thì quá tầm thường, còn đưa tiền thì Nhiếp Chấn Bang lại càng không làm. Trà và mật ong, đây vốn là những thứ mà cả già cả trẻ đều hợp.
Chầm chậm đạp xe tới, vừa đến cổng Sở Xây dựng, Nhiếp Chấn Bang liền nhìn thấy Lý Hồng Anh đã đứng ở cổng đợi. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tới, Lý Hồng Anh chạy ra đón:
- Bí thư, ngài tới rồi. Nghĩ là ngài đạp xe tới nên tôi đứng đợi ở đây, sợ là nếu đi vào thì ngài sẽ khó vào.
Lời nói rất bình thường, không nịnh nọt cũng không cứng nhắc đã thể hiện được khả năng giao tiếp của Lý Hồng Anh. Những lời nói cũng rất thật lòng. Thời bây giờ, nói là “mắt chó nhìn người thấp” cũng hơi bị quá đáng nhưng đó chính là hiện trạng.
Thời buổi này, các đơn vị cơ quan, phần lớn là như vậy. Nhìn vào cách ăn mặc, nhìn vào phương tiện giao thông, Nhiếp Chấn Bang như vậy tất nhiên sẽ bị người ta nghi ngờ.
Nhiếp Chấn Bang ha hả cười nói:
- Xem ra Trưởng ban Lý phải tăng cường công tác tuyên truyền giáo dục về phương diện này rồi. Phải thay đổi tập tục xấu này đúng là trách nhiệm nặng nề rồi.
Nhiếp Chấn Bang nửa đùa nửa thật nói. Lý Hồng Anh cũng gật đầu, cười nói:
- Lời nói của Bí thư thật là sâu sắc đấy. Bên Ban Tuyên giáo đã đang chuẩn bị quay một số quảng cáo có tính chất lợi ích chung và sẽ được phát ở các đài trong tỉnh. Phương diện hiệu quả e cũng là một vấn đề đó.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào bên trong khu nhà ở của Sở Xây dựng. Nhà của Lý Hồng Anh là căn nhà số 201, khu số 3
Vừa vào cửa là một phòng khách khoảng chừng 150 – 160 mét vuông, trang trí rất đơn giản. Vừa vào, Lý Hồng Anh liền nói:
- Trường Thanh, Bí thư Nhiếp đã đến rồi.
Trong bếp, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đeo tạp dề đi ra. Người này tóc ngắn, đeo kính, toát ra một vẻ nho nhã. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, người đàn ông liền lau lau tay vào chiếc tạp dề rồi chạy tới chào:
- Bí thư Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh!
- Bí thư, đây là chồng tôi, Phùng Trường Thanh, đang công tác ở phòng Nhân sự của Sở Xây dựng.
Lý Hồng Anh giới thiệu.
Phòng Nhân sự, xem ra, Phùng Trường Thanh là trưởng phòng hoặc phó phòng. Đó cũng là điều rất bình thường. Bà xã cũng đã là cán bộ cấp thứ trưởng. Nếu Phùng Trường Thanh còn không phải một cán bộ cấp cục thì đúng là không nói nổi.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, đưa tay bắt tay Phùng Trường Thanh, thân thiết nói:
- Anh Phùng, anh vất vả rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đem quà mà mình mang tới đưa cho Lý Hồng Anh:
- Trưởng ban Hồng Anh, anh Phùng, đây là chút quà thể hiện tấm lòng của tôi lần đầu đến nhà.
Lý Hồng Anh nhận món quà, còn Phùng Trường Thanh lại nói:
- Bí thư, ngài xem, thật là không biết ngượng.
Từ điểm này có thể thấy, tình của của vợ chồng Lý Hồng Anh rất tốt. Chi tiết như thế này không thể nào đóng giả được.
- Có gì mà ngại. Khi đã hết giờ làm việc thì chỉ có quan hệ đồng nghiệp, không có cấp trên và cấp dưới nữa. Lần đầu tới nhà mà không có quà thì thật không phải. Chỉ có điều, đừng cho người khác nhìn thấy, sẽ có người cảm thấy tôi tới nhà để tặng quà thì không hay.
Nhiếp Chấn Bang cười nói.
Câu nói đùa khiến cho vợ chồng Lý Hồng Anh bật cười. Lý Hồng Anh lại nõi:
- Nếu như để người khác biết Bí thư Nhiếp tặng quà cho tôi thì họ sẽ kinh ngạc lắm đây.
Trong nhà trang trí rất đơn giản. Đồ đạc trong nhà cũng không phải là hàng hiệu gì cả, đều là những thứ rất bình thường, không khác với những người dân bình thường khác. Con cái của Lý Hồng Anh cũng không ở nhà, xem ra, Lý Hồng Anh đã sớm có chuẩn bị.
Đồ ăn rất phong phú, gồm bốn món rau trộn, tám món nóng, ngoài ra còn có thêm một phần súp. Trên bàn ăn, có những món đặc sản của Lũng Tây, cũng có cả món ăn của Sơn Đông. Lý Hồng Anh quả là có lòng, còn biết mình thích ăn đồ ăn của Sơn Đông.
Vì là buổi tối nên có chuẩn bị một ít rượu, chính là loại rượu đặc sản của Lũng Tây, rượu Tần Xuyên nổi tiếng. Nhìn chai thì rượu này không khác gì rượu trắng thông thường.
Phùng Trường Thanh ở bên cạnh, giới thiệu:
- Bí thư Nhiếp, xin thứ lỗi vì tiếp đãi không được chu đáo. Rượu này nhìn không được hấp dẫn lắm nhưng cũng là một loại rượu nổi tiếng của Lũng Tây. Hiện giờ, nhà máy rượu đã đóng cửa rồi, rượu này chỉ có ba mươi năm thôi.
Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Ha ha, anh Phùng, đừng khách sáo như vậy. Hôm nay hai người là chủ, tôi là khách. Chủ sao thì khách vậy. Đây là rượu đã ủ ba mươi năm, là một loại rượu quý, có thể sánh với những loại rượu như rượu Mao Đài ba mươi năm ở trên thị trường.
Nhiếp Chấn Bang thật sự không nói quá. Rượu Mao Đài ba mươi năm là một loại rượu quý khó tìm, có giá rất cao.
Một bữa cơm có thể nói là cả chủ và khách đều cảm thấy vui mừng. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có cách nhìn khác về loại rượu Tần Xuyên này. Hương vị sau khi đã uống vào rất thuần, và thấm sâu, tuyệt đối là loại rượu ngon. NẾu như viết một bài báo về loại rượu này thì đây cũng là một con đường để phát triển kinh tế.
Ăn cơm xong, Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống ghế salon. Hai vợ chồng Lý Hồng Anh cũng ngồi xuống bên cạnh. Tình huống này có vẻ khá thân thiết. Trong thể chế, từ trước đều có kiểu làm việc qua phu nhân. Nhưng nhìn ở một góc độ khác, Lý Hồng Anh lúc này tuy sử dụng cách làm khác nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kỳ diệu, chỉ là đổi phu nhân thành phu quân mà thôi.
Phùng Trường Thanh đã hòa tan bầu không khí công việc ở đây, của bữa tiệc này. Thay vào đó là một không khí giao lưu thân thiết.
Lý Hồng Anh mỉm cười, cố ý nói một chút về công việc của mình và thể hiện một chút ý định nhờ vả của mình.
Rõ ràng đây mới là mục đích quan trọng nhất của Nhiếp Chấn Bang. Lý Hồng Anh muốn mượn cơ hội này để có quan hệ thân thiết hơn đối với Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, rồi cũng cười nói:
- Hồng Anh à, công tác của chị, tổ chức vẫn rất hài lòng. Công tác tuyên truyền là rất quan trọng. Cần phải nắm chắc nguyên tắc chung, phải làm tuyên truyền ở nhiều phương diện và tăng cường công tác tuyên truyền. Tôi tin rằng, chỉ cần nắm chắc điều này thì Trưởng ban Lý vẫn có nhiều đất dụng võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận