Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 599: Quyết định của Hồ Gia Vượng.

Đi ra ngoài Hồ Phi có chút không yên lòng, cha làm cái gì thì anh ta cũng chẳng có lựa chọn nào cả. Có cảm giác khó có thể lựa đươc, những cán bộ trong hệ thống không ai là giản đơn cả, bản thân anh ta không thể nào mà đoán nổi được. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản là Hồ Phi không chọn con đường làm cán bộ. Về phương diện này Hồ Phi có cách nghĩ riêng, tự thân anh ta như thế nào, anh ta có thể hiểu được.
Lập tức, nói:
- Cha, đây là... ?
Lúc này Hồ Gia Vượng cũng trầm giọng nói:
- Đợi chút đến nhà Bí thư Điền rồi con phải nói rõ. Đừng có lơ đãng đó, cũng không phải nói khoác, cứ có thế nào nói thế.
Hàm ý trong lời nói này cũng đã rõ ràng, Hồ Gia Vượng cũng đã quyết tâm rồi. Đời người có được mấy lần lăn lộn. Đến nay cũng đã năm mấy tuổi rồi, chỉ còn ba năm nữa là đến sáu mươi. Bản thân nếu không đấu tranh chút thì chắc chắc đến ngay cả bản thân cũng không hi vọng rồi.
Nếu như có thể làm khó Nhiếp Chấn Bang, tuy không nhất thiết là có ngày lên được chức chủ tịch thành phố, trực tiếp vào hệ thống cán bộ cấp thứ trưởng, nhưng trên thân phận đó Điền Húc Giang cũng phỉa động viên bản thân ông ta, một thường vụ, chắc chắn là không thể thiếu rồi. Đến lúc đó lùi sang tuyến sau để vào Hội đồng nhân dân, hay Mặt trận tổ quốc, có cái biển cán bộ cấp thứ trưởng về hưu như thế cũng đã công đức viên mãn rồi.
Trong lòng Hồ Phi thấy vui vẻ, đồng thời cũng đang trù mắng Giang Nhược Hiên, để rồi xem cô làm gì để cầu cạnh Nhiếp Chấn Bang nữa? Đợi sau khi Nhiếp Chấn Bang thất bại xem, con tiện nhân như cô xem xem có ngoan ngoãn chúi vào tôi không?
Trong lòng Hồ Phi có tư tưởng xấu xa đó, Hồ Gia Vượng không biết, nhìn nét mặt đang cười của con trai, liền chau mày nói:
- Nghĩ gì thế, lát nữa đến nhà bí thư Điền rồi, không được như thế này đó.
Lúc này Hồ Phi đang rất vui vẻ, sao mà lại có chuyện tốt như thế này, gật đầu nói:
- Vâng, vâng, cha, cha yên tâm. Con sẽ chú ý.
Ra sân... hai bố con liền lái xe thẳng đi, lúc này Hồ Phi nói:
- Cha, chúng ta đến thẳng nhà bí thư Điền sao?
Hồ Gia Vượng khoát tay nói:
- Từ từ chờ đã.
Nói rồi Hồ Gia Vượng lấy điện thoại ra rồi tìm số điện thoại của bí thư thành ủy Điền Húc Giang. Gọi đi, đã có hai tiếng chuông, đầu dây bên kia có tiếng một người phụ nữ nghe:
- A lô, ai đấy ạ?
Đúng là sự việc ngoài ý muốn, khiến Hồ Gia Vượng đứng cả người, chẳng nhẽ Điền Húc Giang cũng có chuyện không muốn gặp người?
Lúc này đã hơn tám giờ, gần chín giờ rồi. Thư ký Lý Toa còn cầm điện thoại là điều không bình thường. Theo lệ thường, mỗi ngày sau khi tan làm, điện thoại này lãnh đạo đều mang về nhà. Dây cũng là một cách đề phòng. Mục đích là sợ có chuyện gì đột xuất là có thể tìm được lãnh đạo.
Lập tức Hồ Gia Vượng lấy lại trạng thái, khách sáo nói:
- Xin chào thư ký Lý, tôi là Hồ Gia Vượng. Xin hỏi bí thư Điền ở đâu?
Hôm nay Lý Toa cũng bị bí thư Điền gọi đến nhà để bàn một số chuyện. Nghe thấy giọng của Hồ Gia Vượng, Lý Toa giữ lấy điện thoại, hỏi bí thư Điền Húc Giang đang ngồi trên ghế salon:
- Bí thư, bên chính quyền, điện thoại của Hồ Gia Vượng, bí thư xem... ?
Nghe lời nói này, Điền Húc Giang thu lại ánh mắt, trong lòng suy nghĩ... con người Hồ Gia Vượng trước giờ đều theo sát Nhiếp Chấn Bang, có thể nói là bên chính quyền đều bị Nhiếp Chấn Bang khống chế. Đột nhiên lại gọi đến tìm ông ta, đương nhiên là có cảm giác là lạ.
Điền Húc Giang gật đầu, nhận điện thoại:
- Chủ tịch Hồ sao, tôi là Điền Húc Giang.
Quả nhiên là cùng ở một chỗ, xem ra về phương diện này cũng nên chú ý thêm đã, đến lúc đó nếu như bí thư Điền đề cử, trung ương chắc chắn sẽ phải xem xét đến ý kiến của Điền Húc Giang, một bước thăng tiến của ông ta chắc chắn là không thể không được.
Trong lòng nghĩ, nhưng thể hiện lại rất cung kính. Thể hiện rõ thái độ tôn kính vị bí thư thành ủy này.
- Bí thư, đã muộn rồi, bí thư vẫn chưa nghỉ sao. Đã làm phiền bí thư rồi, quả thật ngại quá.
Hồ Gia Vượng gượng cười nói.
Ngừng lại một chút rồi cũng nói tiếp:
- Bí thư, trước giờ đều bận công việc, không có cơ hội để tìm đến bí thư báo cáo coogn việc. Nhưng thời gian này cũng đã rảnh hơn, tôi nghĩ muốn báo cáo với bí thư. Không biết bí thư có thời gian không? Nếu không chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện được không ?
Những lơi nói này khiến sắc mặt Điền Húc Giang trầm lại, thật là không thành thật, chẳng nhẽ lại có chuyện gì muốn lấy lòng sao?
Muốn bản thân ông ta ra ngoài, ý tứ đã rõ ràng, không muốn cho Nhiếp Chấn Bang nghĩ gì...
Nhưng lúc này Điền Húc Giang cũng đã nghĩ ra, nếu Hồ Gia Vượng đã muốn nói chuyện một mặt với nhau thì cứ để ông ta thỏa mãn đi đã, mục đích của ông ta lúc này là muốn gài đinh vào địa bàn của Nhiếp Chấn Bang, không còn nghi ngờ gì nữa vì Hồ Gia Vượng là một lựa chọn tốt.
Nghĩ đến đây Điền Húc Giang cũng gật đầu nói:
- Ha ha, nếu chủ tịch Hồ đã có nhã hứng thì được thôi, hôm nay sẽ cùng chủ tịch Hồ ngắm cảnh đẹp ban đêm của thành phố Vọng Hải. Chủ tịch Hồ, anh chọn địa điểm đi.
Nghe lời của Điền Húc Giang, Hồ Gia Vượng cũng đã mỉm cười, quả nhiên đã thành công rồi. Con người Điền Húc Giang này hiện tại ở thành phố Vọng Hải cũng chẳng tốt đẹp gì vì cũng bị Nhiếp Chấn Bang nắm toàn bộ rồi, việc của bộ Dân chính cũng lại do Nhiếp Chấn Bang nắm đầu, đến nay Điền Húc Giang muốn mở rộng cục diện thì phải chủ động tìm đến chỗ dựa. Nên chắc chắn không thể từ chối được, thậm chí phải là cố mà chấp nhận.
Lập tức Hồ Gia Vượng cũng gật đầu nói:
- Bí thư, nếu đã vậy thì chúng ta gặp nhau tại quán trà Thiên Long nhé.
Chon lựa địa điểm là quán trà, chứng tỏ Hồ Gia Vượng đã chuẩn bị trước rồi, mở tiệc chiêu đãi bí thư. Tuy chỉ nói là uống trà nhưng chắc chắn cũng rất long trọng. Đẳng cấp hay những yêu cầu khác chắn chắn cũng được suy xét tỷ mỉ. Ngoài ra phải là nơi yên tĩnh, chủ yếu vẫn phải là đủ đảm bảo yên tính, nghĩ đi nghĩ lại Thiên Long trà quán là nơi thích hợp nhất.
Là quán trà nổi tiếng của thành phố Vọng Hải, về đẳng cấp không cần phải nói rồi. Quan trọng là đây vốn không phải là nơi mà cán bộ hệ thống đến nếu nói về bảo mật thì chắc chắn là rất an toàn rồi.
Quán trà Thiên Long nằm trong khi Tống Mỹ của thành phố Vọng Hải. Đi từ nhà khách Ủy ban nhâ nhân thành phố ra đó khoảng 20 phút. Bên này Hồ Gia Vượng đến trà quán không lâu, đứng cổng không đến hai phút, Điền Húc Giang cũng đã từ xe taxi bước xuống.
Điều lệ tam công được thực hiện, bên Bộ Dân Chính đã có Nhiếp Chấn Bang một tay lo, nên lúc này Điền Húc Giang cũng chỉ làm cái đuôi thôi. Không dám vượt qua, nếu chẳng may lúc nào đó bị Nhiếp Chấn Bang để ý đến không phải là xong sao?
Hồ Gia Vượng hạ giọng nói:
- Hồ Phi, con điều ngay một con Toyota mới đến, hiểu không?
Về phương diện này thì Hồ Phi lại rất hiểu chuyện, liền gật đầu nói:
- Cha, điều cái đó làm gì, cho hẳn Audi đi ạ.
Câu nói này lại khiến cho Hồ Gia Vượng giận nói:
- Thằng tiểu tử này, thân phận của Bí thư Điền không thích hợp với cái đó, hiểu chưa?
Nói xong Hồ Gia Vượng liền ném ánh mắt tiếp đón, hận hoan ra đón Điền Húc Giang. Nhìn bộ dạng hai người chắc chắn là có chuyện rồi.
Hồ Gia Vượng thể hiện rất khiêm tốn, mỉm cười nói:
- Bí thư Điền, thư ký Lý cũng đến rồi, mời vào trong ạ. Đây là luật tam công gì chứ, đúng là không có chút nhân tình nào. Hạn chế về xe công, đúng là khiến người ta không hề thuận tiện gì cả.
Điền Húc Giang cũng cười nói:
- Chủ tịch Hồ, đấy là nghị quyết tập thể mà. Cũng không có gì là không tiện cả, thói quen cả thôi.
Trong một phòng yên tĩnh tại tầng hai của phòng trà, vừa ngồi vào chỗ, Hồ Gia Vượng cũng cười nói:
- Bí thư Điền, lần này mời bí thư đến đây chủ yếu là có một chuyện muốn nói với chủ tịch. Chuyện này nói ra thì con trai tôi phát hiện ra. Tiểu Phi nhanh nói cho Bí thư biết.
Lúc này Điền Húc Giang cười nói:
- Chủ tịch Hồ, tiểu Phi cũng giống anh. Dáng vẻ phi phàm. Cái gì mà Bí thư Điền, quá xa lạ rồi. Gọi tôi là bác Điền được rồi.
Hồ Phi cũng rất xảo trá cười nói luôn:
- Bác Điền, cháu không khách sáo với bác ạ. Hôm nay là buổi tụ họp bạn học của lớp truyền thông Vọng Hải chúng cháu, bạn cháu tên Giang Nhược Hiên lại đưa chủ tịch Nhiếp Chấn Bang đến. Hai người họ nhìn rất tình tứ.
Nói đến đây, trong lòng Điền Húc Giang liền giật thót lên. Lúc này Điền Húc Giang cũng điềm đạm lại, có chút không bình tĩnh, gật đầu nói:
- Tiểu Phi, chuyện này là sự thật sao?
Lúc này thù hận của Điền Húc Giang đang không tìm được lý do, cơ hội nào để mà trả thù. Không ngờ buồn ngủ lại gặp chiếu manh, trên đường quan trường, có những chuyện không cần chứng cứ thực sựu, chỉ cần có chút căn cứ, là có thể biến giả thành thật.
Lúc này Hồ Phi tự tin nói:
- Bác Điền, cháu lại còn có thể nói dối bác sao? Chuyện này là hoàn toàn đúng. Cháu tuyệt đối không nói sai nửa lời.
Sau khi nói xong, tâm trạng của Điền Húc Giang rất vui vẻ, nhìn Hồ Gia Vượng nói:
- Chủ tịch Hồ, sau này công việc ở Vọng Hải vẫn phải nhờ anh hỗ trợ rồi.
Ý này khiến Hồ Gia Vượng rất vui, theo sự phân công của thành ủy, Phó bí thư có thể phụ trách cả công tác chủ trì Thành ủy, lúc này Điền Húc Giang có ý mịt mờ nhờ bản thân. Việc này nếu mà thành thì chắc chắn ông ta cũng sẽ không quên được Hồ Gia Vượng.
Rồi Hồ Gia Vượng nháy mắt với Hồ Phi một cái, Hồ Phi lúc này hiểu ý, gật đầu nói:
- Bác Điền, bác xem, bác không có xe, thật đúng không tiện, mau quá, công ty cháu có chiếc Toyota. Bác lấy đi đi ạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận