Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 882: Anh em gặp nhau.

Thời gian ba ngày trôi qua trong chớp mắt. Lần trước, sau khi tham gia tiệc hoan nghênh do Tỉnh ủy Cam Châu tổ chức, sau khi Nhiếp Chấn Bang trở về Bích xưởng liền khẩn trương đi vào công việc.
Tập đoàn Hoa Hạ, dự định ban đầu lúc mới thành lập chỉ có một, dựa vào tập đoàn Hoa Hạ, một môi trường nửa quan chức nửa xí nghiệp này, mượn cơ hội này, học tập kỹ thuật tiên tiến và kinh nghiệm tiên tiến trên thế giới phát triển khu vực và quốc gia, thúc đẩy sự phát triển phồn vinh của đất nước, giàu mạnh, hưng thịnh của dân tộc đưa ra cống hiến cần thiết.
Về mặt học tập, hiện nay tập đoàn Hoa Hạ đã có được thành quả bước đầu. Mỗi một hạng mục kỹ thuật mới đạt được, cũng không phải ngay lập tức đưa vào vận dụng trong thực tế. Sau khi đưa kỹ thuật về, vẫn cần tiến hành nghiên cứu một khoảng thời gian, thăm dò rõ ràng, làm cho thấu triệt, học đến trong đầu, mượn những điều này, lại triển khai sản phẩm của mình, vì sự tiên tiến hơn của sản phầm. Điều này mới là căn bản.
Mô phỏng, không đủ cho một dân tộc, một quốc gia đứng vững vàng, cơ bản của quốc gia vẫn là ở mặt sáng tạo.
Đương nhiên, mấy cơ sở sản xuất lớn của tập đoàn Hoa Hạ tuyệt đối không thể lơi lỏng. Căn cứ Cam Châu, là cơ sở sản xuất lớn nhất trực thuộc tập đoàn Hoa Hạ, cũng là cơ sở quan trọng nhất. Xây dựng cơ sở Cam Châu, là công việc đặc biệt quan trọng.
Thời gian mấy ngày nay, Nhiếp Chấn Bang mỗi ngày đều thâm nhập vào mặt trận xây dựng, xem bản vẽ, xem hiện trường, khảo sát thực địa công tác trù bị và tình hình xây dựng thời gian đầu của căn cứ, đồng thời cùng một số chuyên gia thiết kế quy hoạch tiến hành thảo luận chuyên môn.
Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, thời gian rất cấp bách, phải nắm chặt từng phút từng giây, toàn lực ứng phó, để tập đoàn Hoa Hạ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đạt được hiệu quả. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang dường như lại trở về thời điểm năm đó ở huyện Lê, tinh thần hăng hái mạnh mẽ.
Tám giờ tối tại nhà khách 81 thành phố Cam Lam, nhà khách 81 đây là một khách sạn đẳng cấp do Quân khu Tây Bắc mở ở thành phố Cam Lam, cũng kinh doanh ra bên ngoài. Coi như một trong những đơn vị lợi nhuận bên dưới không nhiều của Quân khu Tây Bắc.
Nhà khách 81 hôm nay, toàn bộ sảnh yến tiệc đều đã được phong tỏa. Vì, tối nay là tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi của đồng chí Trương Kiện Văn – Phó Tư lệnh Quân khu Tây Bắc.
Quân khu Tây Bắc thuộc loại đại quân khu. Về mặt cấp bậc, quân khu và địa phương có khác biệt nhất định, nhưng quan hệ đối ứng về cơ bản vẫn phải có. Tính ra, cán bộ chức trưởng của đại quân khu cũng giống như cấp tỉnh. Như vậy, cấp bậc của Trương Kiện Văn, về cơ bản xem như cấp Thứ trưởng, nếu phối hợp cao một chút, chính là hưởng thụ đãi ngộ cấp Bộ trưởng. Sáu mươi tuổi, điều này đối với quan chức cấp Bộ trưởng mà nói, là một đường trũng, cán bộ cấp Thứ trưởng, lên rồi, chính là vẫn có một tia hy vọng, nếu lên không được, về cơ bản cần chuẩn bị lui về tuyến sau nghỉ hưu.
Bình thường, làm cán bộ cấp Tỉnh sáu mươi tuổi, đều đã rõ bản thân là người không có tiềm lực thăng tiến.
Đúng tám giờ, sau khi khách mời đã tề tựu đến đông đủ. Bên ngoài sảnh yến tiệc, Trương Kiện Văn quây quần với mấy vị quan quân và vài người nhà từ ngoài cửa bước vào. Trương Kiện Văn tỏ vẻ hết sức nhã nhặn, đeo một đôi kính, hoàn toàn không có kiểu anh hùng cương mãnh của quân nhân. Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang có phần thất vọng.
- Kính thưa các vị khách quý, các bằng hữu! Hoan nghênh mọi người bớt chút thời gian quý báu tham gia đại thọ sáu mươi của tiên sinh Trương Kiện Văn. Sáu mươi, là một giáp. Trong truyền thuyết, sáu mươi, là một vòng luân hồi. Cổ ngữ có câu, sáu mươi mới biết thiên mệnh. Phó Tư lệnh Trương của chúng ta, đã nghênh đón một cái sáu mươi khó quên nhất trong cuộc đời ông ấy…
Người dẫn chương trình trên sân khấu rất tuyệt hảo.
Phó Tư lệnh Trương lúc này dưới sự tháp tùng của người nhà, từ trong sảnh yến tiệc bước ra. Gương mặt mỉm cười, ngắm nhìn bốn phía, thỉnh thoảng vẫy tay chào hỏi mọi người.
Bước lên bục phát biểu, sau khi Phó Tư lệnh Trương phát biểu một bài diễn thuyết và cảm ơn, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Buổi tiệc của Phó Tư lệnh Trương, đa phần đều là nhân vật trong hệ thống Quân khu Tây Bắc, trong hệ thống chính quyền, tỉnh Cam Châu vì là nơi đặt chân của Quân khu Tây Bắc, cho nên đứng đầu lãnh đạo Đảng chính của tỉnh Cam Châu cũng tham gia buổi tiệc. Xung quanh, mấy tỉnh khác cũng cử phó chức đến.
Thân phận Nhiếp Chấn Bang bày ra ở đây, tuy là xí nghiệp, nhưng Nhiếp Chấn Bang và lãnh đạo xí nghiệp trung ương bình thường khác không giống nhau. Nhiếp Chấn Bang thân kiêm mấy chức, tập đoàn Hoa Hạ không nói đến. Bản thân Nhiếp Chấn Bang vẫn đang kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ Đảng ủy Quân khu Tây Bắc và vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Cam Châu. Như vậy, Nhiếp Chấn Bang thật ra đứng sau Tống Lễ Hòa và Quách Thiên Thành, xếp vị trí thứ ba.
- Đồng chí Chấn Bang! Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt!
Đợi lúc đến bên Nhiếp Chấn Bang, Phó Tư lệnh Trương lại rất chủ động vươn tay ra, mỉm cười nói.
Tính cách Nhiếp Chấn Bang trước nay đều là anh tôn trọng tôi một, tôi tôn trọng anh mười. Lần này, biểu hiện của Phó Tư lệnh Trương như vậy, Nhiếp Chấn Bang lại cười ha hả, nói:
- Phó Tư lệnh Trương quá khách sáo rồi. Lần này, tập đoàn Hoa Hạ định cư ở Cam Châu, rất nhiều phương diện sẽ cần bên Quân khu Tây Bắc hiệp đồng hiệp tác. Đến lúc đó, kính mong Phó Tư lệnh Trương quan tâm chiếu cố nhiều.
Dứt lời, Phó Tư lệnh Trương bật cười ha hả. Bên cạnh, Tống Lễ Hòa và Quách Thiên Thành cũng đang ở đó, Phó tư lệnh Trương lại cao giọng nói:
- Đồng chí Chấn Bang, đây có là gì đâu. Anh cứ yên tâm, có thể giúp được gì chúng tôi đương nhiên không có vấn đề gì. Về mặt này, anh có thể yên chí lớn.
- Ha ha! Nói ra, vẫn là chúng tôi được lợi thế.
- Về sau, trang thiết bị mà tập đoàn Hoa Hạ sản xuất ra, chúng tôi vẫn là ở gần người thế lực nên được ban lộc trước. Chuyện như thế, tôi có thể không ủng hộ sao? Bí thư Lễ Hòa, anh nói có phải đạo lí này không?
Phó Tư lệnh Trương tỏ vẻ hết sức sảng khoái.
Tuy là nói vậy, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại hiểu rất rõ, Phó Tư lệnh Trương sở dĩ sảng khoái như thế, nguyên nhất chủ yếu nhất, vẫn là ở chỗ bác cả. Năm đó, lúc bác cả nhậm chức ở Quân khu Tây Bắc, Phó Tư lệnh Trương chẳng qua mới chỉ là Sư trưởng một sư đoàn dã chiến, với địa vị hiện nay cơ bản là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng
Nhiếp Quốc Đống năm đó đảm nhiệm Phó Tư lệnh Quân khu Tây Bắc. Về sau điều chuyển, cuối cùng lại về lại Quân khu Tây Bắc đảm nhiệm chức vụ Tư lệnh. Mấy năm đó, Phó Tư lệnh Trương từ Sư trưởng thuận lợi đi lên, Quân đoàn phó, Tham mưu trưởng quân đoàn, Phó Tham mưu trưởng Quân khu, Phó Tư lệnh Quân khu. Có thể nói, Phó Tư lệnh Trương là một tay Nhiếp gia cất nhắc nên. Như vậy, biểu hiện bây giờ của Phó Tư lệnh Tương có thể hiểu được. Đây đúng là nơi đáng tin cây của Nhiếp hệ.
Nói xong, Phó Tư lệnh Trương lại cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang, tối nay chỗ tôi tương đối nhiều việc không thể tiếp anh lâu, bên sảnh yến tiệc nhỏ, đồng chí Gia Dân đang đợi anh.
Nhiếp Gia Dân?
Câu này khiến Nhiếp Chấn Bang đứng lên. Từ sau khi mình điều nhiệm đến thành phố Vọng Hải, Nhiếp Gia Dân điều chuyển đến Quân khu Việt Châu, tính toán tỉ mỉ, trừ đi gặp mặt một lần dịp Tết, lần này đã quá lâu không gặp mặt.
Vừa bước vào phía sau sảnh yến tiệc, trong đại sảnh, một vị quan quân quay lưng về phía bên này, ánh mắt nhìn lên bức ảnh Vạn lý giang sơn ở trên tường. Nhiếp Chấn Bang hơi xúc động:
- Anh Hai!
Xoay người, Nhiếp Gia Dân gương mặt mỉm cười, nhìn lại mình. Hai anh em bước lên đón, một cái ôm rất nhiệt tình.
Lúc này, Nhiếp Gia Dân toàn thân quân trang, trên vai là hàm tướng huy hoàng rực rỡ. Dựa vào tuổi tác mà tính, năm nay, Nhiếp Gia Dân cũng mới bốn mươi, trong hệ thống quân đội, cũng coi như người trẻ tuổi.
- Chú Ba! Từ bây giờ cậu bắt đầu thường trú ở Cam Châu rồi hả?
Nhiếp Gia Dân vẻ mặt tươi cười nhìn Nhiếp Chấn Bang.
Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang hơi ngạc nhiên. Bên cạnh, Nhiếp Gia Dân thoáng có vẻ hả hê vui sướng, vẻ mặt không có ý tốt đang nhìn mình. Vẻ mặt này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút sợ hãi. Tính cách anh hai nhà mình, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ.
Dáng vẻ này, đoán chừng không có việc gì tốt. Nhiếp Chấn Bang thăm dò:
- Anh Hai, Anh ra điệu bộ này để làm gì? Xem ra, cũng giống như câu nói trên mạng đang lưu hành hiện nay. Anh xem dáng vẻ hèn kém này của anh, chắc chắn không có việc gì tốt. Thế nào? Điều về lại Quân khu Tây Bắc rồi hả?
Nói điều về lại, đây cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ. Cha của Nhiếp Gia Dân cũng từ Quân khu Tây Bắc bước ra. Tuy nói cũng là từ mấy đại quân khu chuyển qua, nhưng, căn cơ đều ở Tây Bắc. Nhiếp Gia Dân là truyền nhân của Nhiếp Quốc Đống, điều về lại Quân khu Tây Bắc cũng là rất bình thường.
Nhưng, Nhiếp Gia Dân lại lắc đầu, nói:
- Chú Ba! Lần này, anh thật không phải là điều về lại bên này, anh bị thủ trưởng Quân khu cắt cử qua đây, mục đích của anh là tiến vào chiếm giữ tập đoàn Hoa Hạ, nắm chắc kịp thời tiến triển nghiên cứu khoa học và tình hình sản xuất mới nhất của tập đoàn Hoa Hạ, nhằm để Quân khu có thể trong thời gian trước tiên phân phối được trang thiết bị mới. Anh phỏng chừng, không chỉ là Quân khu Việt Châu bọn anh, e rằng, hiện nay các đại quân khu trong cả nước đều xem trọng chú. Lần này, chú được rồi.
Nghe câu này, Nhiếp Chấn Bang thật sự đau đầu. Cả nước, bảy đại quân khu, Quân khu Tây Bắc không nói đến mình đã ở địa bàn anh ta rồi, muốn đến bất cứ lúc nào cũng đều được. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang dự tính, nếu Lôi Quang Vũ của Quân khu Tây Bắc biết các Quân khu khác đã cử người đến, e rằng, Lôi Hồ Tử sẽ đích thân cắm điểm chờ đợi trong khu vực nhà máy của tập đoàn Hoa Hạ.
Thiết bị mới chỉ có bấy nhiêu, đây quả thật không phải nói có là có. Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, đây là điển hình nhất của sư nhiều thịt ít, đến lúc đó, thiết bị đưa cho ai cũng đều không tốt. Đây đích thật là một vấn đề đau đầu lớn.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gượng cười, nói:
- Anh Hai! Sao một hai năm nay không gặp anh, anh đã lột xác không phúc hậu, đây không phải là con người của anh. Đã như vậy, em cũng nói rõ luôn. Việc này về sau, Quân khu Việt Châu bọn anh trang thiết bị gì mới, bọn anh đừng tìm em nữa, tự đi tìm công đoạn lắp ráp mà hỏi. Em bất lực rồi.
Câu này lập tức khiến Nhiếp Gia Dân cuống cuồng, nếu thật như thế, sau khi về lại, Tư lệnh còn không róc xương róc thịt mình sao? Một tay nắm chặt áo Nhiếp Chấn Bang, cười nói:
- Chú Ba! Đừng để ý. Anh đây không phải có ý lương thiện nhắc nhở chú để chú có một tâm lí chuẩn bị sao? Anh cũng không có ý sung sướng hả hê khi người khác gặp họa. Điểm này, trời đất chứng giám. Lúc này, chú không giúp anh, chú giúp ai? Chúng ta, cứ định như thế nhé. Bây giờ, chính là bây giờ, chúng ta ra ngoài uống một ly, coi như anh Hai đền tội cho chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận