Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1073: Giải phóng tư tưởng.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang nghe có vẻ như rất bình thường, nhưng vẫn có thể nghe ra sự bất mãn trong lời nói.
Lúc này, Tống Trung Quốc cũng đã tỉnh táo lại. Đây không phải là cuộc họp ở nhà máy, cũng không phải đang thảo luận với Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản Nhà nước. Là lãnh đạo Tỉnh ủy đang ngồi đây, hơn nữa còn là người đứng đầu Tỉnh ủy.
Vừa rồi, lời của mình đúng là có ý bức bách, có trở ngại. Anh làm lãnh đạo của nhà máy thì phải giải thích rõ ràng mục đích sự thay đổi của nhà máy, tương lai của nhà máy, làm tốt công tác tư tưởng của công nhân viên chứ không thể nói qua loa vài câu.
Ngoài ra, trong lời nói của Bí thư Nhiếp mang theo sự bất mãn mạnh mẽ và thái độ vô cùng cứng rắn.
- Anh Tống, anh cảm thấy thay đổi như thế nào mới thích hợp?
Những lời này, nghe thì đơn giản nhưng đầy thâm ý.
Mọi người ở đây, ngoài Phó chủ tịch phân công quản lý của tỉnh, các lãnh đạo Tỉnh ủy, còn có cả lãnh đạo của Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản Nhà nước, nhà máy dệt Hồng Giang mắc nợ ủ rũ, khi nào thì đến lượt ông ta quyết định thay đổi chế độ? Đây chính là một loại cảnh cáo.
Vẻ mặt Tống Trung Quốc tối sầm lại, cúi đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, từ trên xuống dưới nhà máy dệt Hồng Giang đều hy vọng có thể mau chóng thay đổi chế độ. Ban lãnh đạo nhà máy chúng tôi nhất quyết sẽ phục tùng sự điều hành và sắp xếp của Tỉnh ủy. Phải tiến hành một cách cụ thể, bảm đảm thay đổi chế độ mới có thể tiến hành thuận lợi.
Tống Trung Quốc cũng là người thông minh và hiểu chuyện, không cố chấp chuyện thay đổi chế độ.
Điều này cũng khiến cho cơn giận của Nhiếp Chấn Bang giảm xuống một chút. Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu, nhìn mọi người xung quanh, nói:
- Các đồng chí, vừa rồi nghe ý kiến của mọi người, tôi đã hiểu được tình hình của nhà máy dệt Hồng Giang. Điều này cho tôi một cảm giác, đó là nhà máy dệt Hồng Giang đã phá sản!
Lời mở đầu này cũng không khiến cho người ta có cảm giác kinh ngạc. Trên thực tế, nếu nhà máy dệt Hồng Giang không phải doanh nghiệp nhà nước, không có tài chính tỉnh ủng hộ thì cũng đã sớm phá sản rồi.
Ở trên thị trường, một công ty liên tục thua lỗ hơn mười năm thì không thể nào tồn tại được.
Phòng họp lập tức trở nên im lặng, không ai dám nói chuyện nữa. Uy tín của Nhiếp Chấn Bang ở Hồng Giang không phải tự dưng mà có. Từ Liễu Dũng đến hiện tại, đây chính là một nỗi lo lắng của Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn mọi người xung quanh, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Nhà máy dệt hig, hiện giờ đã trở thành một liên lụy của tỉnh ra. Cứ tiếp tục duy trì dựa vào sự ủng hộ tài chính của nhà nước, dựa vào các khoản cho vay thì không phù hợp với quy luật của thị trường. Trong nền kinh tế thị trường ngày nay, nhà máy dệt Hồng Giang phải thay đổi là chuyện cần thiết.
- Vừa rồi, đồng chí Tống Trung Quốc nói, lãnh đạo và toàn thể công nhân viên nhà máy dệt Hồng Giang đều có khuynh hướng thay đổi thành hình thức đầu tư cổ phần, vẫn giữ nguyên ý kiến thậm chí là phản đối với sự tiến cử tư bản, tiến cử nhà đầu tư. Tôi nghĩ đây là một loại ý kiến cá nhân, một sự thiển cận.
Nhiếp Chấn Bang không chút nể mặt, bác bỏ ý kiến của lãnh đạo nhà máy. Từ tình hình hiện giờ có thể thấy, ban lãnh đạo nhà máy vẫn có uy tín rất lớn đối với công nhân viên nhà máy dệt Hồng Giang. Đây là một ban lãnh đạo liêm khiết, nhưng lại không phải là một ban lãnh đạo đủ tư cách.
Nhìn đám người Tống Trung Quốc, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy oan ức. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng tôi bất công, nhưng tôi muốn nói rằng, sở dĩ mọi người chống lại đầu tư từ bên ngoài là bởi vì mọi người sợ hãi. Mọi người sợ sau khi họ tới sẽ tranh giành quyền lợi với mọi người. Các công nhân viên sợ rằng sau khi người ngoài vào sẽ làm tổn hại đến lợi ích của họ. Đây là một loại yếu kém do tư tưởng chủ nghĩa bảo vệ bản vị, một loại thụt lùi.
- Nếu nhà máy dệt Hồng Giang từ trên xuống dưới đồng lòng, có thể hăng hái đấu tranh, có thể kinh doanh tốt thì không sao. Nhưng nhiều năm nay, đã thay đổi chi phí đầu vào, nhập thêm thiết bị, nâng cấp sản phẩm, nhưng kết cục thế nào, nhà máy dệt Hồng Giang vẫn nửa sống nửa chết như vậy, vẫn thua lỗ liên tục mấy năm liền. Như vậy, mọi người còn có tư cách gì, còn có vốn liếng gì mà thảo luận chuyện này. Trong chuyện này, ý kiến của tôi rất rõ ràng, đó là nhà máy dệt Hồng Giang phả thay đổi chế độ. Trong quá trình thay đổi, nếu ai có ý kiến gì không tốt thì hãy đưa ra. Nếu anh có bản lĩnh, có thể đảm bảo sẽ đưa tình hình nhà máy đi lên thì tốt. Nếu không thì đừng tham gia vào.
Những lời này đã đại biểu cho sự quyết tâm của Nhiếp Chấn Bang. Nhà máy dệt Hồng Giang thay đổi chế độ đã đến mức nhất định phải làm. Chưa nói những chuyện khác, chỉ riêng số tiền hai trăm triệu đã đến kỳ hạn thôi cũng đã khiến cho người ta đau đầu rồi. Nhà máy dệt Hồng Giang có khả năng trả được sao? Đương nhiên là không. Cuối cùng, khoản vay này lại rơi xuống đầu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Hiện giờ, vấn đề của nhà máy dệt Hồng Giang là một điển hình của việc cha chung không ai khóc. Hơn nữa, năng lực của ban lãnh đạo thật sự có hạn, không có năng lực dẫn dắt nhà máy hoạt động, điều này đã tạo thành tính tuần hoàn ác tính.
Nhưng ở tỉnh thì lại không thể mặc kệ được. Một khi xảy ra chuyện thì tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề lớn. Khi con người ta bị áp lực quá lớn, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Ngoài ra, một khi ngân hàng thu hồi nợ sẽ xảy ra những hiệu ứng liên quan. Những ngân hàng khác nghe tin sẽ lập tức hành động. Nhà máy dệt lớn như vậy chỉ có thể gặp một kết cục duy nhất, đó là tuyên bố phá sản.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi nhìn Chu Truyện Gia ở bên cạnh, nói:
- Đồng chí Truyện Gia, công tác thay đổi chế độ của nhà máy dệt Hồng Giang sẽ do đồng chí phụ trách làm tổ trưởng. Các ban ngành liên quan sẽ kết hợp với ban lãnh đạo nhà máy, từ hôm nay trở đi sẽ tiến hành triển khai thanh toán tài sản của nhà máy, làm tốt công tác chuẩn bị cho việc thay đổi chế độ của nhà máy. Ngoài ra, về phía tổ công tác, bên Sở Thương mại cũng cần phải tham gia, phụ trách công tác thu hút đầu tư, đồng thời cũng cần làm tốt công tác tư tưởng cho toàn thể công nhân viên của nhà máy. Phải nhanh chóng thay đổi, tiến cử đầu tư, điều đó sẽ không có hại cho lợi ích của mọi người, mà tất cả mọi người sẽ là cổ đông, cũng có quyền giám sát và quản lý. Về mặt này, mọi người và nhà đầu tư sẽ giống nhau, tuyệt đối không xảy ra tình trạng bóc lột gì cả. Chúng ta phải giải thích rõ ràng với các công nhân viên trong nhà máy, phải lấy được sự đồng ý của toàn thể mọi người.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang tổng kết lại:
- Trong quá trình cải cách, trong tiến trình thay đổi chế độ của các doanh nghiệp nhà nước sẽ khó tránh khỏi có chút khó khăn, đây là điều hoàn toàn bình thường. Như vậy giống như là một người có tứ chi, có bệnh phải chặt một cánh tay hỏng, thay bằng một cánh tay tốt hơn, đau đớn là điều không thể tránh khỏi. Giải phóng tư tưởng là điều quan trọng, những khó khăn và thống khổ tạm thời sẽ có thể biến thành sự ngọt ngào và sung sướng sau này.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang thị sát nhà máy dệt Hồng Giang xong, nhà máy cũng bắt đầu tiến hành thay đổi chế độ
Ba ngày sau đó, Chu Truyện Gia cùng với Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản Nhà nước, phòng Kiểm toán, sở Tài chính, sở Thương mại và các ban ngành liên quan tiến hành họp tại nhà máy dệt Hồng Giang, chính thức thành lập tổ công tác.
Đầu tiên là tổ thanh toán tài sản. Đây là một điều đặc biệt quan trọng của hình thức đầu tư cổ phần. Nhà máy Hồng Giang hiện có ba nhiêu tài sản sẽ liên quan trực tiếp tới số cổ phần sau này.
Cùng lúc đó, ở trong nhà máy dệt Hồng Giang, tin tức về sự thay đổi hình thức đầu tư cổ phần cũng đã nhanh chóng được truyền ra. Các công nhân viên nhà máy cũng đã bắt đầu lo lắng.
Hiện giờ, chỉ cần vào trong nhà máy là có thể nhìn thấy mấy người túm năm tụm ba, thậm chí là mười mấy người cùng tập trung một chỗ, thảo luận việc thay đổi của nhà máy.
Một ngôi nhà ba tầng bình thường ở trong khu nhà ở của nhà máy dệt Hồng Giang. Ngôi nhà có ba phòng, trang trí theo kiểu thập niên 90, nhìn khá cũ kỹ.
Đây là nhà của Tống Trung Quốc. Kể ra, Tống Trung Quốc cũng có đủ tư cách làm nhân vật đứng đàu của nhà máy dệt Hồng Giang, thanh chính, liêm khiết, không chiếm một chút lợi nào của nhà nước, tận tâm tận lực, tận chức tận trách. Hơn năm mươi tuổi mà tóc bạc đã đầy đầu, đây chính là một biểu hiện của việc tận tâm đến tiều tụy.
Nhưng Tống Trung Quốc lại không phải một lãnh đạo ưu tú. Làm lãnh đạo không chỉ cần đủ tư cách, mà quan trọng hơn là, có thể kinh doanh tốt xí nghiệp của mình, khiến cho công nhân viên có một cuộc sống sung túc, hầu bao căng đầy. Xét về mặt này thì Tống Trung Quốc không hề xứng đáng.
- Anh Tống, hiện giờ, mọi người trong nhà máy đều rất ủng hộ chúng ta. Tất cả mọi người đều lo lắng, nếu tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì sẽ xảy ra vấn đề.
Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi ngồi cạnh Tống Trung Quốc nói.
Những lời này khiến Tống Trung Quốc nhíu mày. Thái độ của nhân viên nhà máy dệt Hồng Giang, Tống Trung Quốc hiểu rõ. Các công nhân viên lo lắng điều gì, Tống Trung Quốc cũng biết. Một nhà máy quốc doanh mấy chục năm khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số người có suy nghĩ cứng nhắc. Một khi thay đổi chế độ, thật sự tiến vào cơ thể thị trường, nhất định là một sự đả kích với những người này.
Suy nghĩ một chút, Tống Trung Quốc nói:
- Bây giờ nghĩ lại, tôi thật không hợp làm lãnh đạo, lòng quá mềm yếu rồi, không thể công bằng công chính được, càng ngày sẽ càng bên trọng bên khinh, làm hại đến tính tích cực của quần chúng. Nhà máy dệt Hồng Giang có kế cục như hôm nay là trách nhiệm của tôi. Bí thư Nhiếp nói rất đúng, chỉ cần có thể khiến cho nhà máy sống trở lại thì chức giám đốc này của tôi có là gì?
Nói xong, Tống Trung Quốc đứng lên nói:
- Anh thông báo với mọi người, toàn bộ ban lãnh đạo nhà máy, lãnh đạo các phân xưởng và các phòng ban tập trung tại hội trường để họp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận