Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 732: Sắp xếp của Tăng Thái Bình.

Ninh Bác Quân không phải đồ ngốc, ngay lập tức liềnhiểu được ý tứ của Tăng Thái Bình. Nhưng, lần này, Nhiếp Chấn Bang đến thành phố Dương Đức là có mục đích. Mặc dù không có sự việc lần này, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ tìm cơ hội khác.
Có thể khẳng định, ở thành phố Dương Đức, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối xẽ làm xuất hiện một ít giông tố.
Cái gọi là lãnh đạo mới nhậm chức phải hướng về ba phía không hề sai. Vì sao cần phải có ba hướng? Thứ nhất, mới đến lần đầu, phải hướng về cấp dưới thể hiện ra cho họ thấy năng lực của mình. Thứ hai, phải hướng về các thành viên khác trong tổ chức thể hiện cho thấy thủ đoạn của mình. Thứ ba, phải thể hiện trình độ năng lực nắm quyền của mình.
Mà hiện tại, cái mà Nhiếp Chấn Bang làm, chính là thị uy, giết gà dọa khỉ. Hiện nay, ở thành phố Dương Đức này có sẵn một con khỉ đang ở đây đợi Nhiếp Chấn Bang đến giết. Cơ hội này, Nhiếp Chấn Bang không thể bỏ qua. Hơn nữa, một chuyện này không chỉ làm kinh sợ cán bộ cấp dưới, mà còn thể hiện được thực lực của hắn với bộ máy ủy viên thường vụ. Lúc này, nếu như mình chặn ngang, chính là kết oán thù sinh tử với Nhiếp Chấn Bang.
Đây cũng là những lời Tăng Thái Bình nói, Nhiếp Chấn Bang đã nâng kiệu hoa lên. Về vấn đề ở thành phố Dương Thị, Long Canh Hoa - đương sự chủ chốt cũng đang nâng lên. Mình ở đây, không nâng cũng không được.
Nghĩ đến đây, Ninh Bác Quân gật đầu nói:
- Bí thư, so với Chủ tịch Quốc Uy, Nhiếp Chấn Bang thật đúng là hậu sinh khả úy.
Nghe Ninh Bác Quân than thở, Tăng Thái Bình cười nhẹ, trình độ của Nhiếp Quốc Uy, cùng lắm cũng chỉ là trình độ của một cán bộ cấp Sở. Chẳng qua, ưu thế của Nhiếp Quốc Uy quá nhiều, lực lượng lôi kéo quá mạnh mà thôi.
Chỉ có điều, Tăng Thái Bình lại không biết, thế hệ trước, Nhiếp Tái Uy cuối cùng cả đời, thật đúng là một cán bộ cấp Sở.
- Bác Quân à, việc này, tạm thời cậu đừng để ý đến nữa. Lúc nào cần Ủy ban Kỷ luật bắt tay hành động, tôi tin, Nhiếp Chấn Bang sẽ có sắp xếp. Con người này, hoàn toàn không phải là kiểu người không hiểu biết.
Tăng Thái Bình mở miệng nói. Những lời này về cơ bản coi như là lời nói có tính đúc kết.
Nói đến đây, Ninh Bác Quân cũng hiểu rõ, Bí thư muốn tiễn khách rồi, lập tức đứng lên, gật đầu nói:
- Bí thư, anh làm việc nhé! Chỗ tôi vẫn còn ít việc, không làm phiền anh nữa!
Đợi Ninh Bác Quân rời khỏi văn phòng, Tăng Thái Bình lại trầm ngâm. Lúc này, Tăng Thái Bình hơi có cảm giác lực bất tòng tâm. Từ sau khi Nhiếp Chấn Bang nhậm chức, bầu không khí của bộ máy Ủy viên thường vụ tỉnh Ba Thục này, dường như đã thay đổi.
Tuy rằng trong bộ máy, mỗi người đều có những toan tính riêng. Nhưng về đại cục, mình vẫn có một cảm giác tùy ý khống chế. Nhưng hiện nay, cảm giác này, dường như đã biến mất.
Bắt đầu từ khi tập đoàn Lý Thị kí kết hợp đồng, đến nay vốn là việc đáng lẽ đã đâu ra đấy. Nhưng, đột nhiên lại phát sinh biến cố. Hôm nay có cảm giác bị người ta dắt mũi kéo đi.
Trầm ngâm một lát, Tăng Thái Bình lại với lấy điện thoại, sau khi bên kia nghe điện Tăng Thái Bình cười nói:
- Lão Tần, công việc bận rộn không?
Sau một hồi cười nói, Tăng Thái Bình lại trở nên nghiêm túc, nói:
- Đồng chí Lâm Lâm. Công tác tuyên truyền là biện pháp đặc biệt có hiệu quả của Đảng ta. Bất cứ lúc nào cũng không thể để mất. Lần này, Chủ tịch Nhiếp đến địa phương thị sát, công tác tuyên truyền trong tỉnh cũng phải đi theo. Tôi thấy, báo tỉnh và đài truyền hình tỉnh cũng nên cử phóng viên đi cùng, cùng theo lấy tin mà! Về mặt báo cáo hoạt động lãnh đạo Tỉnh ủy, Chủ tịch Nhiếp không có bao nhiêu cảnh. Thế là không được, đồng chí ở dưới nhìn, sẽ cảm thấy, đồng chí Chấn Bang bị xa lánh. Hiện nay, Trung ương trong tháng này sẽ cử lãnh đạo tham gia hội nghị tuyển cử của Chủ tịch Nhiếp. Về mặt tuyên truyền, các anh càng cần chú trọng nhiều một chút. Phải thể hiện đầy đủ hào quang đồng chí Nhiếp Chấn Bang, hình tượng chính diện mà. Tôi thấy, lần này, chuyện của thành phố Dương Đức chính là một cơ hội. Bộ phận tuyên truyền, cần phải kịp thời cử phóng viên, tiến hành đưa tin toàn bộ hành trình.
Nghe Tăng Thái Bình nói, Trưởng ban Tuyên giao Tỉnh ủy Tần Lâm Lâm lúc này mỉm cười, ý của Tăng Thái Bình, Tần Lâm Lâm sao có thể không hiểu ra, lập tức cũng cười nói qua điện thoại:
- Bí thư, anh nói đúng, đây là sơ sót về mặt công tác của tôi. Mất bò mới lo làm chuồng, thời gian cũng chưa muộn. Tôi sẽ sắp xếp ngay.
Thành phố Dương Đức
Sở chiêu đãi Thành ủy, lúc này, cừa phòng từ bên ngoài mở ra, Phương Viên dẫn bốn người bước vào nhìn Nhiếp Chấn Bang ngồi trên ghế sô pha, Phương Viên lúc này rất nghiêm túc:
- Chủ tịch, mấy vị này là các đồng chí phóng viên của đài tỉnh và báo tỉnh. Lần này đến đây, là Ban Tuyên giáo sắp xếp, là phóng viên đi theo đưa tin. Bọn họ đến đây, chủ yếu là muốn phỏng vấn ngài một số vấn đề.
Nghe Phương Viên nói, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt người, lập tức đứng lên, mỉm cười thoáng chút kiêu ngạo, gật đầu nói:
- Các đồng chí vất vả quá! Mời ngồi.
Gặp vị Chủ tịch tỉnh trẻ nhất nước này, mấy người mới bước vào, đều có vẻ hơi mất tự nhiên. Phía trước, người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi lấy từ trong túi xách của mình một tập tài liệu, kính cẩn đưa lên, báo cáo:
- Chủ tịch, anh xem qua một chút. Đây là những điểm chính lần này chúng tôi muốn phỏng vấn. Chủ yếu tập trung ở ba phương diện. Thứ nhất, điểm nổi bật toàn cục của kinh tế và phát triển hiện nay của tỉnh ta. Thứ hai, những phát biểu nổi bật của Chủ tịch trong quá trình đi thị sát lần này. Thứ ba, chủ yếu là một vài sắp xếp về mặt hình ảnh và phong cách. Chủ yếu cần phải thề hiện anh trong lúc đang làm việc, gần gũi cơ sở, không ngại vất vả cực khổ.
Không đợi người này nói xong, Nhiếp Chấn Bang đã giơ tay lên, mỉm cười lắc đầu nói:
- Thật ngại quá! Tôi ngắt lời một chút. Điểm chính này, tôi thấy không cần thiết. Con người tôi đây, bình thường không quan tâm những việc này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lần này tôi không thông báo Ban Tuyên giáo mang phóng viên đi theo. Bây giờ, các anh đã đến rồi, điều này đủ tỏ rõ sự quan tâm của Tỉnh ủy đối với tôi. Nhưng, về mặt thu thập tin tức, không cần làm điểm chính gì cả. Nguyên tắc của tôi là, phải đúng sự thật, nhìn thấy cái gì, chính là cái đó. Vấn đề này, tôi sẽ tự mình liên lạc với Trưởng ban Tần. Các anh yên tâm, không thể để cho các anh khó xử.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, bốn người đều lộ vẻ hơi ngạc nhiên. Đưa tin hoạt động của lãnh đạo, bọn họ đã tham gia không ít lần, chưa bao giờ dám đưa tin một cách thật sự. Nhưng, lời của Nhiếp Chấn Bang, bọn họ lại không dám phản bác. Bốn người liếc mắt nhìn nhau, vẫn là người đàn ông này dẫn đầu, gật đầu nói:
- Chủ tịch, chúng tôi nhất định dựa theo tinh thần chỉ thị của anh để làm việc. Xin anh yên tâm. Vây chúng tôi không làm phiền Chủ tịch nghỉ ngơi nữa.
Đợi sau khi Phương Viên tiễn xong bốn người đi, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Cư Bằng, hiện nay bên Chủ tịch Hoàng tiến triển thế nào rồi?
Lý Cư Bằng không cần suy nghĩ, lập tức trả lời:
- Sau khi Chủ tịch Hoàng dẫn đầu tổ công tác đi vào hành động, lập tức triển khai công việc, tất cả những người bị tình nghi phạm tội đã chuyển giao cho Tổ chuyên án. Ngoài ra, đối với việc điều tra Ngô Đức Bảo và các thành viên chủ đạo cũng đã được tiến hành rùm beng lên rồi.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Cư Bằng, lát nữa, cậu gọi điện cho Chủ tịch Hoàng, nói tôi mời anh ta ăn tối.
Lúc này, Phương Viên cũng vừa đi vào, nghe được câu này, Phương Viên lông mày lay động bước tới nói:
- Chủ tịch, anh nói, những phóng viên này, đều là đến có mục đích hả?
Phóng viên đến, Nhiếp Chấn Bang cũng đánh hơi được một mùi vị không tầm thường. Lập tức gật đầu, nói:
- Lão Phương, bây giờ, Trưởng ban không yên tâm về tôi. Tôi ở thành phố Dương Đức điều tra, Long Canh Hoa không nói tiếng nào. Trưởng ban anh ta đang mượn cơ hội này để nhắc nhở tôi đấy!
- Chủ tịch, anh nói những phóng viên này đi theo chúng ta, tạo thành tác dụng giám sát. Như vậy, chúng ta bất cứ lúc nào cũng ở dưới sự chú ý của truyền thông. Làm như vậy, khiến chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ. Không dám hoạt động ở sau lưng?
Lý Cư Bằng ở bên cạnh nói.
Hiện nay, Lý Cư Bằng cũng biết rõ Nhiếp Chấn Bang có ý dìu dắt mình. Cho nên, bây giờ ở những việc thế này, Lý Cư Bằng cũng bắt đầu có ý thức tham dự vào.
Lúc này Phương Viên cũng rất đồng tình gật đầu nói:
- Sự suy đoán của Cư Bằng, có lẽ là đúng đến tám chín phần. Tuy nhiên, ảnh hưởng của mấy người này đối với Chủ tịch không lớn. Nhưng, Bí thư Tăng cũng không muốn để mấy người này thật sự tạo ra tác dụng giám sát. Mục đích là gì? Chủ yếu nếu là một lời nhắc nhở. Ông ta nói cho Chủ tịch biết, ông ta đang theo dõi, đang chú ý nhất cử nhất động của thành phố Dương Đức.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cười nhạt, gật đầu nói:
- Phân tích của lão Phương, có thể nói là điểm đúng chỗ mấu chốt. Trong chuyện này, ý kiến của tôi, cũng rất rõ ràng. Vẫn là câu nói kia, phải đúng sự thật. Về mặt này, sự suy nghĩ trù tính của Tăng Thái Bình xem như uổng phí. Tôi có cảm giác, Lỗ Dũng con người này, đem Đức Huy đề cử ở vị trí đầu tiên, anh ta không phải là không có thâm ý. Con người Lỗ Dũng tôi không rõ lắm. Nhưng, người này ở trong bộ máy luôn khiêm tốn, trầm tĩnh, kiệm lời. Thật ra tôi cảm thấy, Lỗ Dũng, hoàn toàn không giống với những gì anh ta biểu hiện ra bên ngoài. Đúng rồi, lão Phương, anh đi sắp xếp một chút nhé! Bảo bên nhà khách, buổi tối làm thêm cho chúng ta mấy món. Còn nữa, anh tính tiền trước đi, đây xem như việc cá nhân. Đợi một lát, tôi đưa tiền cho anh. Buổi tối tôi mời Hoàng Tiến dùng cơm.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Phương Viên lúc này cũng cười nói:
- Chủ tịch, anh nói như vậy thật là xem thường tôi rồi. Cá nhân anh mời với cá nhân tôi mời, có gì khác biệt. Lần này, tôi lúc đầu đã nói trước rồi. Số tiền này, tôi nhất quyết không nhận.
Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, bây giờ Phương Viên coi như đã hiểu được một chút. Nhiếp Chấn Bang là điển hình của việc xử lý công việc không xử lý con người. Nếu muốn hoàn toàn dung nạp vào hệ thống của Nhiếp Chấn Bang. Việc đầu tiên cần làm, chính là đem tâm tính của mình chỉnh đốn ngay ngắn. Kiểu ý nghĩ nhỏ mọn trước đây càng phải vứt bỏ hoàn toàn. Chỉ cần một lòng vì dân, thì có thể tiến bước cùng Nhiếp Chấn Bang.
Quả nhiên, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
- Cũng thế, cũng thế cả thôi. Lão Phương đã nói như vậy. Vậy nếu tôi lại muốn đưa tiền, chính là không hiểu lòng cấp dưới rồi. Anh mời thì anh mời nhé, dù sao thì một bữa cơm này cũng không thể làm cho lão Phương anh nghèo đi.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không nói thêm gì nữa. Tính cách của mình, xưa nay đều là như thế, đang cân nhắc chính trị, đồng thời cũng suy xét cân bằng. Quan trọng nhất, vẫn là suy nghĩ cho quần chúng nhân dân. Tăng Thái Bình làm như vậy, thật tình hơi tiểu nhân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận