Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1111: Chuyện vụn vặt ở thủ đô.

Tứ hợp viện của nhà họ Nhiếp ở thủ đô.
Bây giờ không phải là tết, cũng không phải là nghỉ lễ nhưng nhà họ Nhiếp lại náo nhiệt chưa từng thấy.
Không riêng gì thế hệ trước của nhà họ Nhiếp có mặt mà mấy vợ chồng con cái Nhiếp Chấn Bang cũng đều ở. Nhiếp Chấn Bang vừa vào cửa, Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển đã chạy ra đón, đỡ hành lý.
- Hai người đã về rồi, đi rửa tay trước đi. Cả nhà đang đợi hai người ăn cơm trưa đấy.
Đổng Uyển cười nói.
Trong sân, có không ít người, không riêng gì ba chị em Nhiếp Nha Nha còn có cả mấy đứa cháu của An Na và Đổng Uyển là Dương Trí con của Dương An Quốc, Dương Tín con của Dương An Bang, Đổng Hạo Thiên là con của Đổng Kiến Lâm anh cả Đổng Uyển.
Trong sân có không ít những đứa trẻ mới lớn. Dương Trí, Dương Tín và Đổng Hạo Thiên đều đã mười bảy, mười tám tuổi. Nhìn ba đứa trẻ, Nhiếp Chấn Bang lập tức chau mày lại.
Thanh niên mà, gia cảnh lại tốt, lộ rõ cá tính là điều tất nhiên. Thời buổi này, đừng nói là con cháu thế gia, kể cả là con nhà người dân bình thường, có đứa nào mà không áo quần lố lăng, tóc vàng tóc đỏ, bấm vài lỗ tai.
Nhưng đối với Nhiếp Chấn Bang như vậy là cảm thấy chướng mắt rồi, trầm giọng nói:
- Dương Trí, cháu làm cái gì thế? Tai sao nhiều lỗ như vậy? Ngày mai mà còn để dượng nhìn thấy thì thế nào dượng cũng cắt tai.
Mấy thằng nhóc này có thể không sợ bố, nhưng ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang thì đứa nào cũng như chuột thấy mèo.
Nhất là Dương Trí, nghe được câu này lập tức rụt đầu lại. Thời gian ở Ba Thục, Dương Trín rất hiểu, người dượng này của mình tuyệt đối không nói đùa.
Dương Trí cười cười, lui lại hai bước, luôn mồm nói:
- Dượng, lần sau nhất định con sẽ không thể nữa, nhất định con sẽ sửa.
Nhìn hình bóng Nhiếp Chấn Bang rời khỏi, Dương Tín và Đổng Hạo Thiên ở bên cạnh đều phá lên cười. Dương Tín lại càng cười lớn, đã bao giờ nhìn thấy anh cả nhà mình sợ hãi như vậy đâu.
- Ha ha, anh cả, chết cười mất. Vừa rồi anh… biết anh giống cái gì không? Nhìn giống như Nhị Cẩu Tử gặp Bát Lộ, giống như nô tài đó.
Dương Tín lúc này có vẻ vô cùng đắc ý. Chuyện như thế này rất hiếm khi gặp.
- Cút, miệng chó thì không thể nhả ra ngà voi. Cậu không sợ? Đó là vừa là dượng vừa là cậu của cậu, không không sợ, ai tin chứ?
Dương Trí bóp bóp miệng, vẻ mặt khinh thường.
Sau đó liền nhìn Đổng Hạo Thiên bên cạnh, nói:
- Đổng Hạo Thiên, đừng có vui khi người khác gặp họa. Có gan thì thử nói là không sợ xem.
Dương Trí vừa dứt lời, Nhiếp Văn Văn có chút tò mò hỏi:
- Dương Trí, khinh khủng như vậy sao? Em đâu có thấy cha em có gì kinh khủng vậy đâu.
Nhiếp Văn Văn cũng chính là Nha Nha, bây giờ cũng đã là cô gái mười sáu tuổi rồi. Kế thừa được ưu điểm của cha mẹ, hơn nữa, Lý Lệ Tuyết lại là người Nga, Nhiếp Văn Văn có nét của một mỹ nữ người lai điển hình, cao một mét bảy ba, tuyệt đối là một đại mỹ nữ.
Trong giới thượng lưu, Nhiếp Văn Văn không có tiếng tăm gì, Đổng Trị Bình và Nhiếp Phán Phán lại càng không. Dù sao hiện giờ chúng vẫn là những đứa trẻ.
Lời của Nhiếp Văn Văn lập tức khiến cho ba đứa trẻ há hốc mồm, Đổng Hạo Thiên lại khoa trương nói:
- Nha Nha, em không hiểu đâu. Cha của em rất kinh khủng, em không thể nào cảm nhận được đâu. Nhưng đến lúc đó, Đổng Trị Bình có lẽ sẽ cảm nhận được.
Dương Trí ở bên cạnh cũng cười nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Vừa nhắc tới dượng là tinh thần tôi uể oải rồi. Thế này đi, tối nay chúng ta cùng chơi một chút đi?
Mấy đứa trẻ đang nói chuyện thì An Na đi từ trong phòng ra:
- Mau tới đây, ăn cơm thôi.
Coi như là bữa cơm đoàn viên của gia đình.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhiếp Chấn Bang cùng với bác cả Nhiếp Quốc Đống và cha Nhiếp Quốc Uy đi vào thư phòng, cùng với một ấm trà, vài điếu thuốc lá.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Quốc Đống nói:
- Chấn Bang này, lần này thật ra cháu rất thông minh. Bây giờ nhập cục thì với tuổi của cháu, bất kể thế não cũng sẽ chiếm thế chủ đạo.
Về chuyện Nhiếp Chấn Bang bị điều nhiệm đến Lũng Tây, bây giờ ở thủ đô đã bắt đầu bàn tán nên đương nhiên là bác cả và cha của Nhiếp Chấn Bang đều đã biết.
Nhưng bác cả của Nhiếp Chấn Bang cũng không biết chi tiết sự tình nên nhìn ở ngoài thì chiêu thức này của Nhiếp Chấn Bang quả thật là vô cùng chính xác.
Tuy rằng đi Lũng Tây nhậm chức là điều chuyển ngang, nhưng chức vụ trong Đảng lại tăng lên nửa cấp. Nhập cục và không nhập cục, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Chuyện trong thể chế mọi người đều hiểu. Chỉ sợ là không lên nổi, chỉ cần đã lên rồi, nếu không có sai lầm gì nghiêm trọng thì tuyệt đối sẽ không xuống.
Nhiếp Chấn Bang chỉ mới bốn mươi hai tuổi, thời gian còn rất dài. Hiện giờ nhập cục thì đó chính là đã chiếm thế chủ đạo. Cho dù sau nhiệm kỳ này không thể vào cửu đỉnh thì nhiệm kỳ kế tiếp vẫn còn có cơ hội. Dù là hai nhiệm kỳ cũng chỉ mười hai năm mà thôi. Lúc đó Nhiếp Chấn Bang mới năm mươi bốn tuổi, vẫn được coi là tuổi trẻ. Đây chính là ưu thế.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang lúc nãy Nhiếp Chấn Bang cũng cười khổ nói:
- Bác cả, thật sự là chuyện này cũng không phải ý của cháu. Cháu cũng là bị động thôi.
Nhìn cả bác cả và cha đều ngây người ra, Nhiếp Chấn Bang cười giải thích một chút, cuối cùng mới bất đắc dĩ nói:
- Chuyện chính là như vậy. Hồ Thượng Chí cực lực đề cử cháu. Sau khi các thủ trưởng thảo luậ thì liền đồng ý. Cho nên mới có sự thay đổi này.
Vừa nghe tới đó, sắc mặt Nhiếp Quốc Uy liền trầm xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang và anh cả Nhiếp Quốc Đống rồi chậm rãi nói:
- Như vậy xem ra, thủ trưởng đã có suy nghĩ của riêng mình rồi.
Nhiếp Quốc Đống cũng gật đầu nói:
- Có lẽ là như vậy. Nếu bây giờ điều chuyển Chấn Bang đến một thành phố trực thuộc trung ương hoặc là một tỉnh có kinh tế phát triển thì sau này có lẽ thủ trưởng sẽ không tiện sắp xếp nữa. Bây giờ xem ra thủ trưởng đã có suy xét rồi. Dù sao, sau năm năm thì Chấn Bang cũng mới bốn bảy tuổi, còn quá trẻ. Sau hai nhiệm kỳ thì Chấn Bang cũng mới năm mươi lăm, thật sự là không thể sắp xếp được. Đến lúc đó, nhất định không thể làm thủ tục về hưu với Quốc Uy như vậy. Có lẽ, đây cũng chính là điều mà thủ trưởng e dè.
Tiếp tục nói chuyện một hồi nữa thì hai người lớn tuổi đều có vẻ đã mệt, cuộc nói chuyện liền kết thúc.
Nhiếp Chấn Bang trở lại phòng của mình, vừa vào cửa thì mấy người phụ nữ đang quét dọn phòng, thay ga giường. Nhiếp Chấn Bang thấy vậy ngạc nhiên:
- Các em làm gì vậy? Tính ở lâu dài hay sao? Không cần phải tổng vệ sinh thế này chứ.
Vừa nói xong thì Đổng Uyển cũng đứng thẳng dậy, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, mấy người bọn em vừa thảo luận. Vì xét đến vấn đề giáo dục của bọn trẻ nên chúng em cảm thấy nên ở thủ đô, không theo anh đi Lũng Tây nữa.
- Chấn Bang, em cũng có ý này.
Lý Lệ Tuyết cũng đứng lên nói.
An Na cũng buông chiếc giẻ ở trong tay xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Ông xã, em cũng đã nghiêm túc cân nhắc. Em cảm thấy, bọn em không nên đi nữa. Lũ trẻ đã dần lớn rồi. Chạy đi chạy lại như vậy thật sự cũng sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của chúng. Anh xem, chúng lớn như vậy rồi mà không có được mấy người bạn thân.
Những lời này lập tức khiến Nhiếp Chấn Bang ngẩn người. Nghĩ lại thì những lời ba người nói thật sự có lý. Chủ yếu là do mình, chưa nói đến chuyện nhiều năm nay bỏ Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết ở nước ngoài, mấy năm nay tuy ở cùng nhau như đi từ Ba Thục tới Cam Châu, sau đó lại tới Hồng Giang, bây giờ lại tới Lũng Tây, không ở chỗ nào lâu dài cả.
Cứ như vậy, không chỉ riêng Nhiếp Chấn Bang mà cả nhà đều phải đi theo. Lũ trẻ cũng phải chuyển trường, vừa mới quen với môi trường ở Ba Thục thì đã phải chuyển đến Hồng Giang. Bây giờ lại phải đi Lũng Tây, thật sự sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chuyện học hành.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Nói đến vấn đề này, đúng là như vậy. Bây giờ xem ra anh phải tự trách mình rồi, đúng là anh đã thờ ơ với việc học của các con.
Vừa dứt lời, An Na liền lườm yêu Nhiếp Chấn Bang một cái:
- Bây giờ anh mới biết à. Anh là một cán bộ tốt nhưng không phải là một người cha tốt đâu. Cũng may bọn trẻ cũng quen đấy.
Lời nói thẳng như vậy cũng khiến Nhiếp Chấn Bang hơi ngượng, liền đứng lên cười ha hả, nói:
- An Na phê bình rất đúng. Chuyện trường học của Văn Văn sắp xếp xong rồi chứ?
- Sớm đã xong rồi. Chị Tuyết và chị Uyển đã về trước rồi mà, chẳng phải để xử lý chuyện này sao? Trường học Hồng Tinh, anh yên tâm đi.
An Na cười trả lời.
Nhiếp Chấn Bang cũng không ở lại thủ đô quá lâu. Đúng là như An Na nói, trong công việc, Nhiếp Chấn Bang vô cùng xứng đáng với chức vụ.
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang đi tới Ban Tổ chức một chuyến để nói chuyện thông lệ và trình tự. Tuy rằng đã quyết định rồi, nhưng trước khi tiền nhiệm thì quy trình nên đi thì vẫn phải đi.
Nói xong, Vương Túc Châu cũng đứng lên, cười nói:
- Chấn Bang, thật sự quyết định rồi chứ?
Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng kiên định gật đầu, cười nói:
- Trưởng ban Túc Châu, có câu là không điều tra thì không có quyền lên tiếng. Cho nên tôi vẫn muốn đi xem thử.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Vương Túc Châu biết có nói gì cũng vô ích, liền gật đầu nói:
- Được. Nếu cậu đã quyết định thì tôi sẽ không khuyên caậu nữa. Nhưng vẫn là câu đó, cậu có bảy ngày. Hôm nay là ngày hai bảy tháng sáu, sau bảy ngày, tức là ngày mồng bốn tháng bảy, tôi sẽ đến Lũng Tây. Đến lúc đó, cậu là nhân vật chính, nhất định phải có mặt đúng giờ. Hơn nữa, một mình tới đó, nhất định phải chú ý an toàn.
Chuyện này không chỉ liên quan tới bản thân Nhiếp Chấn Bang, cả Vương Túc Châu cũng sẽ phải gánh trách nhiệm. Nếu lộ ra thì không ai có thể giảng hòa được. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng hiểu, gật đầu nói:
- Trưởng ban Túc Châu, ngài hãy yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ngài phải khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận