Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 661: Bạn bè cũ tụ họp

Thời tiết của thành phố Lê Châu vào tháng hai có chút lạnh, các khóm hoa bên đường thậm chí vẫn còn đọng tuyết vì vẫn chưa tan hết.
Nhưng lúc này, tại cổng trạm thu phí hướng Đông đường cao tốc Ô Lê thành phố Lê Châu, các cán bộ thành phố đang đứng đây vẫn tràn đầy tình cảm.
Chiếc xe công vụ mở ra, Nhiếp Chấn Bang bước xuống, chiếc áo khoác xanh thẫm bằng len, tóc cắt ngắn trông tràn đầy sức sống. Ánh mắt vẫn trước sau như một tràn căng nhiệt huyết.
Khuôn mặt vui vẻ Nhiếp Chấn Bang chủ động bắt tay Lưu Văn Thanh, làm như vậy là hết sức bình thường. Về tình về lý mà nói. Là cán bộ bước ra từ Tây Bắc, bên Đảng ủy của khu tự trị, nếu tỏ ra kiêu một chút thì vẫn duy trì được tính độc lập và công chính của mình. Nhưng tại Lê Châu, người ở đây, không phải là lãnh đạo năm đó, chỉ là đồng nghiệp của năm đó, thậm chí là cấp dưới, nếu tỏ ra kiêu ngạo thì hợm hĩnh quá, sẽ khiến người khác cảm thấy mình đang được thăng quan tiến chức.
Cho nên Nhiếp Chấn Bang chủ động đưa tay ra bắt.
Lúc này trong lòng Lưu Văn Thanh vô cùng xúc động, bảy năm trước tên tiểu tử đó về làm quan ở huyện, Lưu Văn Thanh còn lơ đễnh, không để ý.
Còn nhớ lúc đó người này giữ chức Trưởng ban Tổ chức Khu ủy là người của Trình Tân Hoa kiêm chức Ủy viên thường vụ khu. Nhưng không ngờ, cái chức cán bộ cấp phó phòng nhỏ nhoi đó chỉ trong bảy năm, lại ngang hàng với mình, hơn nữa lại với thân phận lãnh đạo của trung ương cử xuống để thị sát tình hình.
Đồng thời trong lòng Lưu Văn Thanh có chút hoan hỉ. Về vấn đề của Nghiêm Phượng Kiều, bản thân vốn không có nhiều chuyện, còn những chuyện lớn thì hắn chọn về phe Nhiếp Chấn Bang. Hiện giờ chuyện này là hương khói nhân duyên vì vậy vẫn cần dùng đến.
Mỉm cười nắm lấy Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, vài năm rồi không gặp, tôi thấy tinh thần ngài càng ngày càng hiên ngang dũng mãnh. Tôi đại diện cho bộ máy Thành ủy Lê Châu Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc xin hoan nghênh chủ nhiệm đến thành phố chúng tôi kiểm tra, chỉ đạo tình hình việc chấp hành điều lệ Tam công.
Những lời của Lưu Văn Thanh nghe rất trang trọng theo kiểu chủ nghĩa công thức khiến Nhiếp Chấn Bang cười thầm. Lưu Văn Thanh vẫn tính cách này, tính trước rồi làm sau, hiển nhiên, Lưu Văn Thanh đây là sợ mình trở mặt không nhận người quen nên mới cố ý nói như vậy, nhưng bản thân mình là loại người như vậy sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Thưa ngài, nhiều năm không gặp, trông thấy ngài vinh quang tỏa sáng rồi. Cái gì mà kiểm tra với không kiểm tra chứ. Tôi là cán bộ bước ra từ huyện Lê Châu, năm đó cũng là cấp dưới của ngài. Thực hiện điều lệ Tam Công ở thành phố Tân Lê, là do một tay tôi kế hoạch ra. Tôi tin các cán bộ và các đồng chí thành phố Lê Châu. Việc kiểm tra, đã có giám đốc Hoàng bọn họ tiến hành. Lần này tôi đến đây cũng là muốn thăm các lãnh đạo và đồng nghiệp cũ.
Những lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến các cán bộ thấy nhẹ nhõm, mặc dù Nhiếp Chấn Bang nói công việc kiểm tra do giám đốc Hoàng tiến hành. Nơi kiểm tra đều không có người ngoài, những chuyện kiểu này ai mà không rõ, thể diện của anh, giám đốc Hoàng dám qua mặt được sao.
Đương nhiên, các cán bộ thành phố Lê Châu, họ căng thẳng nhưng không có nghĩa họ không làm, cũng không phải họ làm không tốt. Mà vì loại hình thái kiểm tra kiểu này, bên trái hay phải đều được, tốt hay không tốt, tất cả đều dựa vào ý tứ và thái độ của người kiểm tra. Nếu thật sự mà muốn kiểm tra, thành phố Lê Châu lớn như vậy, bên dưới khó tránh khỏi mắc lỗi lầm.
- Chào bí thư Nhiếp.
Lúc này Tạ Dật cũng lên tiếng, về mặt xưng hô, Tạ Dật vẫn dùng danh xưng cũ thôi.
Thời điểm ở thành phố Tân Lê, lúc đó Nhiếp Chấn Bang là Bí thư Thành ủy, nếu Tạ Dật muốn xưng hô như vậy thì hoàn toàn có thể được
Nhiếp Chấn Bang gật đầu cười rồi nói:
- Chào anh Tạ, sau nhiều năm không gặp, trông càng ngày anh càng phát tướng rồi. Anh được lắm, thành phố Tân Lê phát triển rất tốt, việc thành lập thành phố Lê Châu, không phải công lao của tôi mà là của các anh.
Kế tiếp, sau khi Nhiếp Chấn Bang cùng các ủy viên thường vụ của thành phố bắt tay nhau, hắn liền quay sang Lưu Văn Thanh nói:
- Lãnh đạo cũ à, tôi thấy chúng ta đến thành ủy thành phố Lê Châu trước. Công việc kiểm tra lần này, đành làm phiền các vị lãnh đạo làm tốt hậu cần để đảm bảo phục vụ công việc.
Lưu Văn Thanh cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp nói cũng đúng, đến thành phố trước đã, nếu ở đây chúng ta sẽ khiến người khác chú ý.
- Bí thư Nhiếp, anh gầy quá
Tại phòng chiêu đãi của thành phố Lê Châu bên này, họ đặc biệt dành riêng cho Chấn Bang sử dụng một phòng có sân vườn. Điều này cho thấy mức độ họ coi trọng Chấn Bang như thế nào.
Đồng thời, những nhân viên tiến hành điều lệ Tam Công cũng được sắp xếp ở nhà khách của thành phố. Một phó trưởng ban thư ký hỗ trợ hành trình kiểm tra, nhưng tuyệt đối không can thiệp vào công việc kiểm tra của tổ.
Tại phòng chiêu đãi của Chấn Bang, có một phòng khách khá lớn, ghế sofa bằng da thật màu đen, có bàn trang điểm nhìn thật cầu kỳ xa hoa, trông phòng tiếp đãi này được bày trí vô cùng lộng lẫy, trang trọng.
Chấn Bang ngồi thụt cả người xuống ghế sofa. Trong phòng khách có mở hệ thống sưởi, một chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc, một chiếc khăn bằng len casơmia, trông rất có sức sống. Trước mắt là một cô gái.
Nhiếp Chấn Bang cảm thấy vô cùng xúc động, gật gật đầu rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, cô đừng nói tôi nữa, tôi nhìn thấy các đồng nghiệp cũ, các lính cũ tôi tháy rất vui, rất hài lòng. Sự phát triển của Tân Lê, biến chuyển theo từng ngày tất cả là do công lao của các vị.
Dừng một lát, Chấn Bang nói:
- Ngày nay, việc thành lập thành phố mới Lê Châu, mặc dù vẫn là đồng chí Lưu Văn Thanh đảm nhiệm chức bí thư, nhưng các cán bộ của Lê Châu, hiện nay đều ở các vị trí quan trọng, tôi thấy rất hài lòng.
Vừa dứt lời, Nghiêm Phượng Kiều cũng gật đầu, tình cảm của bà với Chấn Bang có chút gì đó phức tạp. Hai người đúng là có chuyện, nhưng thật sự hai người vô cùng minh bạch. Còn nói hai người không có chuyện thì do bản thân hắn đang muốn trốn chạy khỏi phiền phức. Tất cả đều là công lao của Chấn Bang. Hiện giờ chồng bà đã không còn, nhưng cuộc sống hiện tại có sự biến đổi lớn. Điều này làm cho Nghiêm Phượng Kiều rất là cảm kích.
- Bí thư Nhiếp, những dạy bảo của ngài, không chỉ có tôi, mà các cán bộ thành phố Lê Châu này đều không dám quên. Những thành tích như ngày nay của Lê Châu với việc ban đầu ngài đặt nền móng tại Tân Lê là hai việc không thể tách rời.
Mấy ngày sau đó, Nhiếp Chấn Bang tiếp kiến không ít cán bộ thành phố Tân Lê, những người này đều là quân của Chấn Bang. Những người này đều thuộc quân của Chấn Bang ở huyện Tân Lê. Thậm chí không ít người trong tương lai muốn trở thành lực lượng trung kiên. Người mà Chấn Bang tiếp kiến sau cùng là Tạ Dật.
Mấy ngày còn lại, với thân phận thư ký, Lý Cư Bằng muốn gặp một con người khác của Chấn Bang. Trong lòng vô cùng cảm động. Sau quãng thời gian bảy năm rời xa Lê Châu, mà vẫn có sức ảnh hưởng lớn vậy chứng tỏ sự dũng mãnh của hắn đến nhường nào.
Bước vào phòng sách, nhìn thấy lãnh đạo đang nhắm mắt, tinh thần thư thái, Lý Cư Bằng đi tới phía sau, thấp giọng nói:
- Chủ tịch, chủ tịch Tạ của Lê Châu đến rồi.
Lúc này Chấn Bang đã mở mắt. Mấy ngày này, nhậu nhẹt không ít, những gì có thể miễn được thì cũng miễn rồi, vậy mà vẫn có rất nhiều tiệc tùng, Chấn Bang không thể không tham gia. Ví dụ như công ty Mẫn Nông và công ty khai mỏ Long Hóa, hay lời mời của Chu Lạp Phong của tập đoàn Chu Thị. Bản thân hắn không phải là người hay thay đổi, đây là những công ty huynh đệ với hắn. Ban đầu khi nhận chức ở thành phố Tân Lê đã không ít người giúp đỡ hắn
Hiện giờ, khi những người này đến đây, nếu không gặp họ thì thật khó ăn nói
Thay đổi chút thái độ, Chấn Bang ngồi ngay ngắn, gật đầu nói:
- Mau mời.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang nhanh chóng đứng dậy ra phía cửa, vừa lúc Lý Cư Bằng dẫn Tạ Dật tới nơi.
Tạ Dật rất cảm động khi Chấn Bang đích thân ra đón, không cần biết có thật lòng hay không, thì tấm lòng của vị lãnh đạo cũ đã thể hiện ra rồi. Như thế là đủ rồi.
Sau khi ngồi xuống đợi Cư Bằng rót xong cốc trà, Chấn Bang chủ động mở miệng nói:
- Ông Tạ à, lần này đặc biệt gọi ông đến, chủ yếu là có một số chuyện muốn được nói với ông. Không biết là ông đã kế hoạch gì cho công việc trong tương lai của mình chưa.
Câu hỏi này không phải là mũi tên bắn ra không có đích, sự thật là từ khi đảm nhiệm điều hành Tam Công, vấn đề này cũng được suy nghĩ cân nhắc trong đầu rồi. Bây giờ một số cán bộ trong tay dùng được cũng không ít, xa thì có Lâm Mặc Hàn ở Cương Thành, còn có Lý Thái Thạch ở Dự Châu. Thành phố Vọng Hải, thành phố Lương Châu, giờ có thêm thành phố Lê Châu, còn có tỉnh Ba Thục ở chỗ của cha, những cán bộ này đều hoàn toàn có thể trao đổi hay điều động. Những nhân viên nắm trong tay có thể thông qua việc điều động kiểu này để thăng quan tiến chức.
Hơn nữa vì lần này tìm được Tạ Dật, nguyên nhân chủ yếu do ông ta là người đứng đầu Lê Châu, chỉ cần làm tốt việc của Tạ Dật thì việc của các đồng chí bên dưới sẽ làm tốt thôi.
Lúc này Tạ Dật bỗng trở nên kích động, tính cách của Nhiếp Chấn Bang ông ta khá rõ, không bao giờ đánh trận mà không chắc sẽ thắng
Nói như vậy có nghĩa là đã có sự chuẩn bị đầy đủ.
Trầm ngâm một lúc Tạ Dật gật đầu một cách kiên định nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Thưa lãnh đạo, tính cách của tôi ngài cũng biết rồi, ngài làm thế nào, tôi làm thế ấy, tôi xin kiên quyết phục tùng.
Bản thân Tạ Dật rất rõ ràng và minh bạch, thân là cán bộ sinh ra và lớn lên ở Tây Bắc, bây giờ đã lên cấp chủ tịch, muốn thăng chức nữa ở Tây Bắc e rằng không thực tế cho lắm. Lý Dật Phong là loại rùa đất và rất hiếm. Sau khi bí thư Thẩm nhận chức có thể tăng cường các loại cán bộ mang tính giao lưu và lưu động. Nên nếu muốn thăng chức thì cần phải bước ra ngoài. Nhưng đối với tạo dựng mối quan hệ không phải là ưu thế của hắn nên sự cố vấn của Chấn Bang khiến hắn không hề do dự.
Thấy thái độ của Tạ Dật, Chấn Bang liền gật đầu, thái độ này khiến Chấn Bang hài lòng, nhìn Tạ Dật nói:
- Nếu đã như vậy thì hãy chuẩn bị đi, đợi tôi ở Tây bắc về thì tính toán coi như gần xong rồi
Bạn cần đăng nhập để bình luận