Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 703: Nhà mới đón Tết.

Buổi tối ngày hôm sau máy bay chuyên dụng của tập đoàn Ốc Gia, trên có ghi tên Tập đoàn Ốc Gia. Trên thực tế, đây là chuyên cơ của Đằng Long đến sân bay Quốc tế Bắc Kinh.
Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na cùng với con trai, con gái Nhiếp Phán Phán cũng cùng đến sân bay để đón. Cửa cabin vừa mở Nhiếp Văn Văn đã bước ra. Là người chủ chốt nhà họ Nhiếp, Nhiếp Văn Văn thể hiện rất có uy lực. Bao năm sang nước ngoài sinh sống cũng khiến cho tính cách của Nhiếp Văn Văn hoạt bát hơn cả.
Ba đứa bé lúc này cũng đã vui vẻ, tụ tập lại, nhìn theo Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển cũng từ máy bay bước xuống, sau là Đại Long và Hổ Tử là hai vệ sĩ đáng tin nhất.
Hiện tại cũng chỉ có Nhiếp Chấn Bang mới có tư cách để mời được hai người này làm vệ sĩ.
Ôm Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển xong, Nhiếp Chấn Bang cũng đánh ánh mắt sang nhìn Đại Long. Mấy năm không gặp, tình huynh đệ vẫn thế, không hề giảm đi. Một cái ôm cũng thể lộ ra được tình cảm này không thể đứt.
- Đại Long, không phải tôi đã nói rồi sao? Công việc vệ sĩ này giao cho cấp dưới là được rồi.
Trong ngữ điệu nói có ẩn chứa sự trách cứ. Và cũng có ý quan tâm nữa.
Nghe những lời trách cứ của Nhiếp Chấn Bang, Đại Long cười nói:
- Tam thiếu gia, dù sao cũng đến Tết rồi, hai anh em chúng tôi cũng không có chuyện gì, không phải là cùng về hay sao?
Lời nói của Đại Long rất khéo léo. Nhưng trong đó cũng lộ ra ý nghĩa không phải là hết tình nghĩa với nhau. Đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang ngoài cảm động cũng chỉ thấy cảm động, thân thiết đánh một cái vào vai Đại Long cười nói: - Thằng nhóc này!
.
Sau khi hàn huyên với Đại Long và Hổ Tử xong, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang lúc này đã chuyển sang Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển. Lúc này Lý Lệ Tuyết đã hơn bốn mươi, cách nhau bảy tuổi không phải là một con số nhỏ. Nhiếp Chấn Bang giờ cũng đã ba mươi lăm rồi. Nhưng hìn vẻ ngoài thì Lý Lệ Tuyết nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tám.
Kiểu da trắng của người thuộc tộc da trắng cộng thêm làn da nhẵn nhụi của người Hoa, không hề có nếp nhăn nào đặc biệt là nếp nhăn vùng mắt.
Đổng Uyển đứng bên cạnh cũng như thế. Vốn hai người đều gầy gầy xương xương Khiến Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy có chút thương xót nói:
- Lệ Tuyết, Uyển Nhi, hai người gầy quá.
Lúc này Đại Long, Hổ Tử và Dương An Na cũng đã lên xe trước, cả ba đứa bé cũng đã được đưa lên xe.
Lúc này Lý Lệ Tuyết cũng nói:
- Chấn Bang, anh cũng già đi nhiều rồi.
Bên cạnh, Đổng Uyển cũng nói:
- Chấn Bang, đã nói rồi. Không cần phải gồng mình như thế.
Nhiếp Chấn Bang cũng gượng cười, sờ sờ đầu, cũng chỉ ở trước mặt người nhà Nhiếp Chấn Bang mói có vẻ mặt như thế.
Đoàn người Nhiếp Chấn Bang về đến nhà, bên này đã có ba người. Cuộc sum họp của cả gia đình.
Bà Nhiếp thấy rất phấn khởi, còn chơi với ba đứa cháu một hồi mới chịu nghỉ.
Lúc này ba người phụ nữ trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng đã tụ họp lại, một năm không gặp, giờ có vô số chuyện để nói. Tự nhiên cảm thấy tình cảm vô cùng mãnh liệt.
Những tình cảm ngọt ngào đó đương nhiên là không cần nói tỉ mỉ. Bốn người chung một giường, mặc dù Nhiếp Chấn Bang đã luyện tập thể thao trong thời gian dài, mặc dù đã gần trở thành cao thủ ám kình nhưng trong trường hợp này vẫn có cảm giác như ăn không tiêu vậy.
Mặt trời đã lên cao. Cũng đã khoảng mười một giờ trưa, bốn người mới lục đục ra khỏi giường. Sau khi ăn trưa xong, điện thoại của Dương An Na reo lên, nói vài câu rồi tắt điện thoại, nét mặt rất vui vẻ:
- Chấn Bang, chị Lệ Tuyết, chị Uyển Nhi, khi nãy bên bán nhà gọi điện hẹn chúng ta đến xem nhà, mọi người thấy thế nào?
Đêm qua Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển cũng đã biết được dự định của Nhiếp Chấn Bang, hai người không hề có ý kiến gì về việc Nhiếp Chấn Bang mua một khu tứ hợp viện lớn, mà ngược lại còn hết sức ủng hộ.
- Được, chúng ta cùng đi xem.
Lý Lệ Tuyết đứng dậy nói.
Xe của Dương An Na là BMV, có anh trai nhà họ Dương rồi, lại có cả biển của tập đoàn Ốc Gia, trong Bắc Kinh đương nhiên không có ai kỳ thị Dương An Na đi xe đẹp cả.
Hơn nữa, cũng chỉ là một chiếc BMV mà thôi. Đối với các con nhà danh giá trong Bắc Kinh, cũng chẳng cho là xe đẹp được.
Địa điểm đầu tiên đến là một căn rộng 6200 mét vuông, gần Quốc Tử Giám. Xe đã dừng lại trước cửa nhà.
Lúc này ở ngoài cửa đã có mấy người đứng đó rồi, vừa thấy Nhiếp Chấn Bang cùng với ba người phụ nữ ba phong cách khác nhau đến, không ít người thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất chất. Vừa thấy Nhiếp Chấn Bang đã nhanh chóng đi lên, cười nói:
- Mấy vị là người mua nhà mà Tổng giám đốc Quách của tập đoàn Ốc Gia nói đến phải không ạ. Tôi là Chương Tam Cường, cả khu nhà này của tôi gồm 6300 mét vuông.
Bất kỳ lúc nào, bất cứ chỗ nào, cho dù xảy ra chuyện gì, đương nhiên là cổ đông lớn nhất phải ra mặt rồi. Ở đây cũng không ngoại lệ, Chương Tam Cường nắm một phần ba cổ phần trong khu nhà này, đương nhiên anh ta phải ra tiếp đón rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Ông chủ Chương, tôi họ Nhiếp, chúng tôi có thể xem một lượt khu nhà được không?
Chương Tam Cường quay đầu nhìn những người khác, gật đầu nói:
- Đương nhiên, anh Nhiếp, mời đi bên này.
Vừa bước vào trong cổng, đã thấy một khối bình phong, xoay sang bên là một sân rộng. Nhưng lúc này lại không hề nhìn ra được dấu vết của sân vườn. Khoảng đất trống giữa đã được thiết kế xây dựng lại chỉ để lại không gian nhỏ không quá 60 mét. Nhìn đến đây, lông mày của Nhiếp Chấn Bang đã chau lại.
Bên cạnh Chương Tam Cường cũng rất nhanh nhẹn nói:
- Anh Nhiếp, loại kiến trúc phạm luật này cũng rất phổ biến. Anh cũng biết, những khu trong phố cổ đa phần đều là nhiều gia đình, thậm chí là hơn mười gia đình cùng nhau chung sống.
Phòng này khó tránh khỏi chật chội nên dựng lên thêm một chút.. Đây không thành vấn đề gì, sau khi anh mua rồi, anh có thể dỡ nó xuống. Cái này cũng không tốn kém bao nhiêu công của.
Lời nói của Chương Tam Cường đúng là có lý, Nhiếp Chấn Bang cũng biết, hiện tượng này ở đây không phải là hiếm gặp, liền gật đầu nói:
- Ông chủ Chương, khu này tất cả những phòng đều đã có người ở hết rồi sao? Những nhà đó có điều kiện gì, anh cứ nói ra.
Vừa nói xong đám người Chương Tam Cường cũng yên lặng. Đến lúc này, thì lại chẳng ai chịu lên tiếng. Ai cũng đều biết, người nào nói trước người ấy sẽ chịu thiệt thôi.
Hiện giờ mọi người đều không muốn làm kẻ chết thay. Khu này nếu mua thì phải mua hết, mua vài nhà, để lại vài nhà thì chắc chắn rất phiền toái.
Nhưng lúc này trong đám người đó có một người đàn ông nói luôn:
- Nhà này tôi không bán. Các anh nói thì nói, tôi về trước.
Vừa nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng cười. Con người này, đúng là ăn nói không suy nghĩ, đã nó không bán rồi lại còn nói các anh nói gì thì nói. Thế không phải là đã tính cả rồi sao, cuối cùng đến khi tôi tìm đến mua thì lại để quyền chủ động vào tay người khác.
Nhưng khiến đám người Chương Tam Cường không ngờ đến là Nhiếp Chấn Bang lại cười nói:
- Nếu đã thế này, ông chủ Chương, tôi thấy, các anh nên bàn bạc trước với nhau đã. Sau khi thống nhất rồi thì gọi điện cho tôi, chúng tôi xin phép về trước.
Đương nhiên Nhiếp Chấn Bang không phải làm chệch hướng người ta đơn giản thế. Nếu muốn mua lại hơn một nửa, thì còn lại cũng chỉ là một nhà, như vậy cũng không tự chủ được. Nếu đã bỏ tiền ra thì mua cả. Lẽ nào lại còn để nhà cuối cùng ở lại hay sao?
Sau khi rời khỏi chỗ này, Nhiếp Chấn Bang cùng đoàn người đã đến ngõ Mạo Nhi. ở đây xe phải dừng ở tường vây bao quanh khu nhà.
Gọi điện thoại không đến hai phút, bên cạnh cánh cửa hai bên con sư tử đã mở ra, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi bước ra, nhìn trái nhìn phải rồi thấy đoàn người Nhiếp Chấn Bang, đi ra chào đón:
- Anh chính là anh Nhiếp khi nãy gọi điện phải không? Tôi họ Tăng là chủ căn nhà này.
Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Ông chủ Tăng, chúng tôi có thể vào thăm nhà được chứ?
Ông chủ nhà cũng cười nói:
- Đương nhiên được rồi, mời các vị vào.
Đi theo ông chủ Tăng vào thăm căn nhà. Vừa vào cửa đã thấy bức bình phong, đằng sau là một khu nhà rộng lớn. Chính giữa là sảnh. Hai bên đều có hai rương. Giữa có hành lang chạy quanh, đi thẳng đường chính là vào tận bên trong. Cũng phân thành phòng bên đông, bên tây. Tận trong nữa là một vườn hoa. Đây chính là thiết kế chủ thể của căn nhà. Hai bên đều có vườn. Tổng cộng có bốn vườn nhỏ. Có thể nhận ra là mới được sửa lại, cục bộ đúng là một tứ hợp viện điển hình, toàn bộ liên kết với nhau. Nhìn rất hài hòa.
Chỗ cửa hai bên của tứ hợp viện vốn phủ kín giờ đã được sửa thành một nhà xe. Có thể để mười lăm chiếc xe chắc chắn không vấn đề gì.
Quan trọng hơn cả chính là bố cục của tứ hợp. Cực kỳ tuyệt vời. Đồ dùng trong gia đình rất đầy đủ. Nhìn màu sắc chắc chắn không đến nửa năm.
Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng với căn nhà này. Bốn sườn bên như bốn không gian riêng. Cả khu nhà đã liên kết bốn khu lại. Về tất cả các mặt đều suy xét rất chu đáo. Điều đáng mừng là nếu như quyết mua căn nhà này thì có thể chuyển đến ngay trong hôm nay.
Đứng bên cạnh Dương An Na cũng rất vui vẻ, nhà họ DƯơng cũng là tứ hợp viện, nhưng chỉ khoảng hai nghìn mét vuông, trước giờ Dương An Na đều sinh ra và lớn lên trong tứ hợp viện. Vì thế cô rất có thiện cảm với kiểu nhà này. Lúc này cũng cảm động nói:
- Chấn Bang, căn nhà này không tồi. Lại còn là mới xây, xem ra ông chủ Tăng đây còn chưa hề đến ở. Chúng ta mua lại có thể đến ở luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận