Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 907: Nhiệm vụ lúc lâm nguy

Giọng cửa Lương Viễn trong điện thoại có vẻ khẩn cấp, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ chút nào, lập tức nhận lời. Tục ngữ có câu, bên người lãnh đạo thì không có việc nhỏ, huống hồ là chuyện của Kiều tổng.
Giọng điệu Lương Viễn hòa hoãn đi không ít:
- Ừ, được như vậy thì tốt, buổi tối, tôi sẽ sắp xếp nhân viên đi đón máy bay. Tối nay, thủ trưởng sẽ gặp cậu.
Cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang xoay người lại, Vân Phi bên cạnh chủ động nhắc nhở:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi lập tức đi sắp xếp lại.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, dặn dò:
- Về vấn đề phối hợp công tác với tỉnh ủy Cam Châu, cứ thông báo cho đồng chí Đinh Vi Quang, để ông ta đi là được rồi, ông ta là Phó tổng giám đốc thường vụ của tập đoàn, cũng khá thích hợp. Mặt khác, lễ khởi công của công ty xây dựng Chu Thị, mời Phó tổng giám đốc Lý đi một chuyến.
Sắp xếp như vậy cũng thể hiện được toàn diện cục diện bây giờ. Cấp bậc của Đinh Vi Quang hiện tại so với Phó tổng giám đốc Lý cao hơn nhưng Phó tổng giám đốc Lý lại có tiềm lực hơn Đinh Vi Quang.
Sắp xếp xong chuyện này, Nhiếp Chấn Bang lại cùng Lý Dũng triệu tập một cuộc Hội nghị điên thoại truyền hình. Dặn dò từng bước cho phương hướng và công tác tiếp theo của kế hoạch. Nhiếp Chấn Bang cũng không còn lòng dạ nào để xử lý.
Lúc này, chuyện Kiều tổng triệu tập, thật sự quá đột ngột, từ giọng điệu và thần thái của Lương Viễn, vô cùng khẩn cấp, so với cứu hỏa còn gấp gáp hơn. Nhiếp Chấn Bang càng thấp thỏm, rốt cuộc là có chuyện gì, thật là không dễ đoán.
Kiều tổng hiện tại đã thành công đạt tới cảnh giới cao nhất của cuộc đời. Lúc này, còn có chuyện gì có thể làm Kiều tổng lo lắng như vậy? Nhiếp Chấn Bang không ngừng cân nhắc.
Suốt buổi chiều đó, từ sau cú điện thoại kia, Nhiếp Chấn Bang cũng không có tâm trạng đi làm việc, với tốc độ nhanh nhất liên lạc với công ty hàng không đặt vé máy bay.
7h tối, thủ đô tháng 11 có chút lạnh, Nhiếp Chấn Bang một mình một người đi ra sân bay. Từ rất xa đã nhìn thấy Lương Viễn vẫy tay về phía mình. Bên cạnh Lương Viễn còn có một người, khiến Nhiếp Chấn Bang hơi ngạc nhiên một chút, chủ nhiệm Ban Tiền Quốc, Phương Lê, sau khi Kiều tổng đảm nhiệm chức Thủ trưởng, Phương Lê đã được điều tới văn phòng trung ương đảm nhiệm chức Chủ nhiệm.
Bình thường, văn phòng đều gọi là Trưởng ban thư ký, nhưng ở cấp cao, văn phòng trung ương, kỳ thật do chủ nhiệm đảm nhận công tác Trưởng ban thư ký, đây là người thân cận bên lãnh đạo. Phương Lê có thể thuyên chuyển công tác tới văn phòng trung ương. Điều này chứng tỏ người này rất được Chủ tịch Kiều tín nhiệm.
- Chủ nhiệm Phương, anh Lương, đón tiếp thế này khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh. Hổ thẹn không dám nhận.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói.
Tuổi của Phương Lê khoảng tầm 50, ở tuổi này, đảm nhiệm chức vụ đó, Phương Lê tuyệt đối rất có tiền đồ. Lúc này, Phương Lê cũng mỉm cười, nói:
- Chấn Bang, cậu đang trêu chọc tôi và anh Lương phải không.
Lương Viễn bên cạnh cũng cười nói:
- Tôi và Chủ nhiệm Phương đều sống khổ sở, đâu được như cậu, chư hầu một phương. Cậu có thể trêu chọc tiếp đi, lần này, không khiến tôi và Chủ nhiệm Phương hài lòng, cậu đừng hòng thoát thân trở về.
Mọi người ngồi trên xe, xe có gắn cờ đại hồng. Kiểu dáng rất cổ, biển số rất dọa người, nhìn qua gương ở phía trước, thấy từng cái giấy thông hành. Đây là xe của Chủ tịch Kiều sao?
Nhiếp Chấn Bang có chút hoảng sợ. Loại xe này, đều được trang bị lại, đều là chống đạn cả, đây là điều thiết yếu cần có. Thiết kế của ghế ngồi thì dựa theo thiết kế của khoang phi cơ hạng nhất. Lương Viễn nhanh chóng bước lên phía trước, ngồi lên ghế phụ cùng lái xe.
Từ điểm này có thể nhận ra, Lương Viễn tuyệt đối là người cẩn thận. Bí mật lớn của quốc gia, xét về cấp bậc, cũng không kém, huống hồ sau lưng Lương Viễn là Kiều tổng. Ở bên ngoài, bình thường cho dù là lãnh đạo cấp phó quốc, cũng phải khách khí với Lương Viễn. Nhưng Lương Viễn cũng vẫn chủ động ngồi lên phía trước.
Vừa lên xe, xe liền hướng phía sân bay chạy, Lương Viễn quay lại sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chấn Bang, lần này gọi cậu đến, trong lòng cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt.
Phương Lê bên cạnh cũng giải thích:
- Cậu em, cậu ở Tây Bắc, chắc chưa rõ tình hình, nói ngắn gọn một chút là hôm qua, đồng chí Trương Thiên Việt tỉnh ủy Hồng Giang, tai biến nhập viện rồi. Vốn dĩ, đồng chí Trương ThiênViệt, lúc này cũng cần phải xuống. Nhưng, lúc này, mấy bộ phận lớn vẫn chưa chuẩn bị kịp. Cán bộ mới bước vào giai đoạn khảo sát ban đầu. Hiện tại, xảy ra sự việc này khiến công tác của Trung ương rất bị động.
Khi cán bộ cấp cao nói chuyện, thường rất mập mờ, đôi khi, cũng không muốn nói, nhân vật cấp cao phát biểu, dù thế nào cũng phải dùng cái giọng này mới được. Không phải họ không muốn nói cho dễ hiểu, nói trắng ra là dưới tình huống thực tế, sự việc có thể biến đổi nhiều lắm, không ai dám chắc chắn. Mặt khác, không ai biết, tiếp theo sẽ ra sao, nếu nói sai sẽ bị người ta chê cười, ảnh hướng tới danh dự, tiền đồ của bản thân.
Quang trọng hơn là, có những chuyện chỉ có thể hội ý, không thể truyền bá, không thể nói, cũng sẽ tạo thành kiểu nói chuyện này.
Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình. Về phương diện tin tức, đã hiểu được ít nhiều, có thể khẳng đinh thế cục của tỉnh Hồng Giang không hề lạc quan.
Mặt khác, còn một tin tức quan trọng khác, mấy bộ phận lớn của Tỉnh ủy trung ương. Cách gọi này, bình thường là ám chỉ một vài bộ đặc biệt. Như Ban Tổ chức, Ban Tuyên giáo, Bộ Công an.
Phía Kiều tổng, vừa mới hoàn tất việc tiếp nhận, tiếp đó, bộ máy mới nhất định sẽ phải tiến hành điều chỉnh lãnh đạo những bộ phận lớn của Tỉnh ủy. Điều này là lẽ đương nhiên, cũng không phải nói khách sáo “vua nào thần đó”, mỗi một bộ máy, trên cơ bản đều đã có một chỉnh thế sắp xếp, khi trao quyền, tất nhiên cũng không khác lúc tiền nhiệm là bao.
Cứ như vậy, cũng sẽ không để lại sự khó chịu cho người kế nhiệm. Mà hiện tại, có thể khẳng định là, phía Kiều tổng vẫn chưa chọn ra được ứng cử viên cho Ban Tổ chức, bằng không, sẽ không nói cán bộ vẫn đang trong giai đoạn khảo sát ban đầu.
Lúc này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang đại khái đã rõ ngọn ngành rồi, điểm này vừa hay cũng chứng minh câu nói của bác cả Nhiếp Quốc Đống, sự sắp xếp của Tổng bí thư Thẩm vô cùng chính xác. Nhìn bên ngoài là giáng chức, nhưng lại có thể tạo quan hệ với quân đội. Tiếp đó, sau khi hoàn thành bộ máy, có thể khiến Chủ tịch Kiều có đất dụng võ.
Hiện tại, hành động nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy này, tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để biểu hiện sự tín nhiệm và coi trọng của Chủ tịch Kiều với mình.
Xe chạy rất nhanh, cảnh sát giao thông thủ đô ở dưới Hoàng Thành, đều là rất bản lĩnh, tôi luyện đến đỏ cả mắt. Xe xuất hành này, không cần sắp xếp, dọc đường cứ như vậy thẳng tiến không bị cản trở, mặc dù giờ đang là giờ cao điểm.
Từ sân bay đến Nội Hải, không đến 40km, nhưng mất chừng nửa giờ. Bên Hồng Tường, trạm gác cũng nhiều hơn, trạm gác cửa xe thứ nhất, xe dừng lại một chút, lái xe đưa ra giấy thông hành, nhấn cửa xe xuống, sau khi kiểm tra qua, lúc này xe liền đi vào khu vực trung tâm Nội Hải.
Trước một cánh cửa lại là một trạm gác, lần này, trang phục của trạm gác cũng không giống. Xe liền dừng lại, Lương Viễn mở cửa xe đi xuống, lấy ra thẻ chứng minh của mình, và một tờ giấy phê chuẩn. Sau khi Phương Lê và Nhiếp Chấn Bang xuất trình thẻ công tác, kiểm tra thật giả rồi mới cho đi qua.
Cũng không phải là lần đầu tới đây, không có gì quá kinh ngạc, xe dừng lại ở bên cạnh một tòa tiểu viện trên bờ biển. Đây là nơi ở của Kiều tổng, sau khi đi qua cổng chính cách 200m, nơi đó chính là cơ quan vận hành cả quốc gia.
Vừa đến cửa, Lương Viễn lập tức đi thẳng tới thư phòng, một lát sau Lương Viễn đi ra, nháy mắt ra hiệu cho Nhiêp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang ngầm hiểu, đi tới, Lương Viễn thấp giọng nói:
- Chấn Bang, tâm trạng thủ trưởng có chút không tốt.
Hành động này của Lương Viễn, Nhiếp Chấn Bang rất lấy làm cảm động, Kiều tổng là lão lãnh đạo. Tâm trạng của lão lãnh đạo thế nào, nếu có thể biết trước là tốt nhất. Dù sao, vô duyên vô cơ bị mắng, ai cũng sẽ khó chịu trong lòng. Hơn nữa có giao tình sâu hơn, quan hệ khá hơn đi nữa, nếu chuyện này xảy ra nhiều lần, ấn tượng của lãnh đạo với anh cũng sẽ dần dần kém đi.
Bất cứ lúc nào, cho dù anh có là tâm phúc của lãnh đạo, là người có quan hệ tốt bên cạnh lãnh đạo, cũng vậy mà thôi.
Đi vào thư phòng, lúc này Kiều tổng đang ngồi trên ghế sopha, trên tay cầm cuốn “Tư Trị Thông Giám”. Cau mày, cảm xúc không tốt cho lắm.
Đây cũng là chuyện bình thường, bộ máy giao tiếp vừa mới hoàn thành, bộ máy mới đi lên, có rất nhiều chuyện không theo ý mình, đột nhiên Trương Thiên Việt lăn ra ốm. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, hơn nữa không có nguyên nhân nào khác, chỉ là mắc bệnh. Chuyện như vậy, không thể trách ai. Nhưng, trong tỉnh Hồng Giang, hiện tại trên dưới đang tan rã. Đích thực là sự khảo nghiệm cho bộ máy mới.
- Thủ trưởng!
Nhiếp Chấn Bang đứng thẳng bên cạnh hô.
Kiều tổng buông sách xuống, ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Chấn Bang, nhẹ giọng nói:
- Chấn Bang lại đây, ngồi đi.
Bản lĩnh điều chỉnh tâm trạng của Kiều tổng đúng là hạng nhất. Trước khi Nhiếp Chấn Bang tới, tâm trạng của Kiều tổng rất là nhiêm trọng nhưng lúc này lại vô cùng bình thản. Sau khi Lương Viễn mang trà vào, Kiều tổng mới chậm rãi nói:
- Chấn Bang, chắc lúc trước tiểu Lương và đồng chí Phương Lê đã nói qua tình hình cho cậu nghe rồi, đúng không?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, cung kính nói:
- Thủ trưởng, tôi đã nghe rồi, đồng chí Trương Thiên Việt bị tai biến, giờ vẫn đang ở trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại.
Kiều tổng âm thầm chấp nhận ýcủa Nhiếp Chấn Bang, tiếp tục nói:
- Lần này, đồng chí Trương Thiên Việt tỉnh Hồng Giang đột nhiên ngã bệnh. Tỉnh Hồng Giang bây giờ rất loạn. Hiện tại, có rất nhiều chuyện cần giải quyết, trong thời gian ngắn rất khó tìm được người thích hợp. Lần này, tôi định điều cậu qua đó. Cậu có ý kiến gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận