Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 591: Cứu tế tài chính.

Nhiếp Chấn Bang cũng không phải kẻ ngốc, lúc này, nói về cách làm việc đúng là rất có kỹ xảo, chứ không có trực tiếp mâu thuẫn gì, bởi vì nói vậy, sự tình cũng không ồn ào. Vốn không có con đường sống uyển chuyển khác.
Mà hiện tại, lời nói của Giám đốc Hoàng Cảnh Vũ, tin rằng, Diêu Ngọc Đức cũng không phải là người ngu, đương nhiên là nhìn ra được, thông minh ra thì Diêu Ngọc Đức có thể mượn cơ hội này để mà xuống nước.
Ngồi bên cạnh nhưng thành viên ủy viên thường vụ, cộng thêm cả những thành viên của tổ công tác cứu tế tài chính đều há hốc mồm miệng, thành phố trẻ Vọng Hải này có sự quyết đoán, có gan góc.
Nét mặt Hoàng Cảnh Vũ cũng xanh mét, hàm ý bên trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang, anh ta cũng biết, Nhiếp Chấn Bang đây đang là châm biếm mình, không phải là đến cứu tế mà chỉ là đến để ăn uống thôi.
Đang chuẩn bị nói thì Diêu Ngọc Đức bên cạnh đã cướp lời, vỗ lên vai Hoàng Cảnh Vũ hai cái cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp nói rất đúng, công tác cách mạng sao có thể lung tung được. Cho đến hôm nay, không ít cán bộ còn thiếu tinh thần này. Tôi thấy, bữa cơm này rất ngon, có cá, có thịt, cơm no, bữa cơm này so với hồi ở Xô Viết còn hơn nhiều.
Nói xong, Diêu Ngọc Đức lại chủ động ngồi xuống, nhìn thì rất điềm tĩnh, thản nhiên, thức ăn trên bàn nhìn mà ăn được thì cũng ngon lắm.
Dù sao cũng là cán bộ cao cấp, Diêu Ngọc Đức không thể không có chút lòng dạ nào, hơn nữa đây lại là Bắc Kinh, trong các bộ, các sở ban ngành. Nếu như ngay cái lòng dạ còn không có thì chữ chết, chắc cũng không biết viết như thế nào, sớm cũng đã bị người ta ném đi rồi.
Nhìn thấy Diêu Ngọc Đức đã ngồi xuống rồi, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống, lúc này Điền Húc Giang đang rất điềm nhiên, như một cơn gió, bị biến hình đi mất. Nhưng Điền Húc Giang cũng nhìn rõ, việc này chắc chắn sẽ không có kết đẹp.
Cho nên anh ta cũng không hề có cái gì là bất mãn, vui cười nói:
- Bộ trưởng Diêu, đến thành phố Vọng Hải của chúng tôi rồi, có điều gì đón tiếp chưa được chu toàn, ly rượu này tôi xin chịu phạt.
Lúc này Diêu Ngọc Đức mới cười, khoát tay nói:
- Bí thư Điền, rượu thì không uống rồi, có cơ hội, chúng ta cùng nhau uống, hôm nay tôi không uống nữa, buổi chiều còn có công việc cần xử lý. Bí thư Điền thấy thế nào?
Diêu Ngọc Đức từ đầu đến cuối, nói chuyện không hề nhắc đến Nhiếp Chấn Bang, thậm chí đến ánh mắt cũng không thèm lướt qua Nhiếp Chấn Bang chút nào.
Điền Húc Giang thấy rồi cười, nói không uống rượu, đó là điều không thể, vừa nãy Giám đốc Hoàng không phải đã nói lấy chai rượu ngũ lương rồi hay sao? Như thế là rất rõ rồi. Diêu Ngọc Đức giờ lại thể hiện sự bất mãn.
Cũng thể hiện như vậy, chắc chắn là chưa xong. Đồng thời, trong ngôn từ đó, cũng đã ản chứa thiện ý mà anh muốn thể hiện.
Ăn cơm không uống rượu, đương nhiên sẽ không có không khí chốn quan trường rồi. Mỗi người, cơ bản đều là một loại hoạt động, là cách thể hiện như thế. Vùi đầu ăn cơm, ngoài cách thể hiện thế này chẳng còn cách thể hiện như thế nào khác.
Một bữa cơm ăn đến nửa tiếng đồng hồ, đúng là qua loa cho xong việc, nói với tốc độ này, đúng là số một.
Cơm nước xong, Diêu Ngọc Đức lập tức đứng dậy, liền nói:
- Bí thư Điền, chủ tịch Nhiếp, lần này đến tỉnh Phúc Kiến, nhiệm vụ của tổ công tác tài vụ chúng tôi rất quan trọn, tiến hành chỉ đạo công tác cứu tế cho toàn tỉnh Phúc Kiến, lại còn phải sắp xếp quyên góp và vật chất cho cả tỉnh. Trong thời gian lưu lại ở thành phố Vọng Hải, chắc chắn không thể nhiều rồi. Tôi nghĩ vẫn nên làm chuyện công thôi, đến phòng họp Thành ủy trước đã, nghe mọi người báo cáo tình hình, rồi sau đó đi khảo sát thực địa.
Lời nói này thể hiện thái độ đối với công việc của Diêu Ngọc Đức. Hơn nữa, người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu, đây chính là hậu quả của việc tiếp đãi không chu đáo.
Tỉnh Phúc Kiến có thực trạng là đang gặp tai họa, điều đó là thực. Nhưng nói một cách tổng thể, những khu vực hạt nhân chịu hạn, vẫn được coi là tập trung ở thành phố Vọng Nam này. Tổ công tác cứu tế của Bộ tài chính đến, bước đầu tiên sẽ đến tỉnh ủy, rồi lập tức đến thành phố Vọng Hải, thành phố Vọng Hải đúng là trọng điểm của trọng điểm. Vốn cũng không cần phải gấp thế, nhưng giờ Diêu Ngọc Đức nói như thế rồi chứng tỏ đang thể hiện không hài lòng với Nhiếp Chấn Bang gì cả.
Lúc này Lê Triều Dương cũng có chút không hài lòng. Màn kịch này khiến cho anh ta cũng mất mặt. Đối với Nhiếp Chấn Bang, Lê Triều Dương cũng có chút bực tức. Cố nhiên Nhiếp Chấn Bang làm như thế là kiên quyết duy trì nguyên tắc thể hiện, nhưng nhìn từ một góc độ khác, cũng không coi anh ta ra gì.
Với câu nói này của Diêu Ngọc Đức cũng không nêu ra, tổ công tác của Bộ, cách thức làm thế này quá đơn giả rồi. Tùy tiện, một lý do ngoại đạo, đều có thể khiến khoản này chậm lại, hơn nữa còn có thể khiến cho anh không nói được lời nào.
Nếu như Nhiếp Chấn Bang không làm như thế thì Lê Triều Dương đến hôm nay cũng đã là cán bộ của thành phố Vọng Hải rồi, không thì cũng đã làm một vài hành động để kêu gọi cứu tế cho Vọng Hải, nhưng, hiện giờ thì sao? Lê Triều Dương đã có chủ ý, chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn thôi.
Bên phòng họp thành ủy, tổ công tác cứu tế thậm chí các thành việ Thường ủy của thành phố Vọng Hải đều đã ngồi trong phòng họp.
Trước bàn họp hình quả trám, nét mặt mọi người ai nấy cũng rất nghiêm túc. Không ít cán bộ cầm chiếc bút lên và chuần bị ghi chép.
Vừa mới ngồi vào vị trí, Diêu Ngọc Đức đã cười nói:
- Thành phố Vọng Hải là trung tâm siêu cường bãn lần này đổ vào, về phương diện này các đồng chí thành phố Vọng Hải đã nói về tình hình gặp tai họa này của thành phố mình.
Vừa nói xong, Điền Húc Giang liền liếc sang nhìn Nhiếp Chấn Bang, cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, trưa nay chủ tịch đã đi cả một buổi trưa rồi, tình hình của thành phố Vọng Hải chúng tôi, xin nhờ chủ tịch giới thiệu qua cho Bộ trưởng Diêu đây được biết ạ.
Nhiếp Chấn Bang cũng không trốn tránh, gật đầu nói:
- Hôm qua, sau khi cơn siêu bão đã ập vào nước chúng ta, đã gây tổn thất nặng nề cho thành phố này. Theo những con số thống kê ban đầu, toàn thành phố Vọng Hải hai phần ba trong số đó đã có mực nước mưa đến... Tích nước đến hơn một mét rưỡi, bình quân mực nước cũng đạt đến 80 milimet.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến cho những người ngồi đấy đều kinh ngạc, hệ thống thoát nước ngầm của Vọng Hải rất hoàn thiện. Không ngờ rằng lại có thể để nước đọng lại như thế. Đây đúng là khó có thể tin được.
Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:
- Ngoài ra cơn bão đi qua đã khiến hàng trăm cây cối thuộc cảnh quan của thành phố bị hủy hoại. Toàn thành phố, số lượng người bị nạn đã vượt qua con số hai triệu người. Tổng cộng có 6 người mất ticshm hai người đã bị chết, về nông nghiệp tổng diện tích bị mất mát là 1 héc ta. Thiệt hại về kinh tế trực tiếp lên đến một trăm triệu nhân dân tệ, thiệt hại gián tiếp trước mắt còn chưa thể phỏng đoán được.
Những con số này, khi Nhiếp Chấn Bang nói ra, trong lòng cũng đã trầm ngâm đi, những con số này cũng đã được tỉnh báo lên trên. Hai triệu con người gặp tai họa.
Thành phố Vọng Hải, tổng cộng có bao nhiêu người, chẳng đến hai triệu ba trăm nghìn người, lại còn không ít dân Vọng Hải còn sang bên các tỉnh khác để học tập, công tác, làm việc. Có thể nói, trận bão này đã khiến thành phố Vọng Hải bị thiệt hại nặng nề.
Sau khi lời nói của Nhiếp Chấn Bang buống xuống, bên cạnh, Diêu Ngọc Đức cũng đã gật đầu, trầm ngâm nói:
- Các đồng chí, cơn bão đã ập vào thành phố Vọng Hải, việc này khi xảy ra, đã lập tức nhận được sự quan tâm của Đảng, chính quyền nhà nước. Bí thư Thẩm và phó cho chủ tịch Lãnh đều đã quan tâm cao độ. Bí thư Thẩm, vì chuyện này cũng đã đưa ra chỉ thị quan trọng. Thành phố Vọng Hải, là một trong năm mươi thành phố cấp Phó, là lô cốt của nước ta thời mở cửa. Không thể để cho thất bại được. Lần này tôi dẫn đầu đoàn công tác cứu tế tài chính cho Vọng Hải. Trạm đầu tiên, là chọn thành phố Vọng Hải, như vậy cũng đã rõ để nhận biết Nhà nước đang rất chú trọng vào thành phố Vọng Hải.
Nghe Diêu Ngọc Đức nói như thé, Nhiếp Chấn Bang có chút khinh bỉ, con người Diêu Ngọc Đức, lời nói cũng chỉ là khách sáo. Vốn chẳng hề có tý thực chất nào. Người này, chắc chắn không phải là người bình thường.
Lúc này, Diêu Ngọc Đức dừng lại chút rồi nói:
- Trên công tác cứu tế, toàn bộ thành phố đều phải thực hiện một cách thiết thực. Các cấp lãnh đạo, đảnh, đều phải thành lập tổ lãnh đạo cứu tế. Ngoài việc rút nước, sửa đê. Nhanh chóng điều động lương thực, nước uống, đảm bảo đời sống bình thường của người dân. Sau khi trận bão đi qua, tổn hại về nhà cửa, cũng đã tiến hành công tác xây dựng lại. Lần này tôi mang vốn cứu tế đến, tổng cộng là năm triệu nhân dân tệ. Hiện tại, tôi sẽ giao lại số tiền này cho chính quyền thành phố Vọng Hải.
Diêu Ngọc Đức vừa nói xong, các thành viên trong nhà nước Vọng Hải đã há hốc mồm miệng...
Nghe đến con số này, gần như tất cả mọi người đều có một thái độ đây có phải là cứu tế không? Hay là nói đây chỉ là một hành đông gọi là “hoa tử”.
Điền Húc Giang cười nhạt một cái, nhìn như vẻ mặt rất vui, Nhiếp Chấn Bang anh không phải là hoành tráng sao? Không phải là vênh váo sao? Đến nay đã đắc tội với lãnh đạo chính quyền rồi. Chỉ cho anh một chút tài chính như thế, đến lúc đó xem anh còn có thể ngẩng đầu lên được không.
Trong thâm tâm Lê Triều Dương cũng mỉm cười, Diêu Ngọc Đức quả nhiên có tính cách trước, trừng mắt đáp lại. Năm triệu tiền cứu tế, thiệt thòi cho anh ta đã nói ra khỏi miệng. Làm sở trưởng sở cứu tế, Lê Triều Dương biết rõ, thông thường mà nói, như tình hình của thành phố Vọng Hải, tài chính trực tiếp là đơn vị của trung ương. Về khoản cứu tế và giúp đỡ khó khăn, trung ương ước giờ đều rất rộng lượng, như tình hình hiện tại, không cần phải nói nhiều, có cho hai ba mươi triệu cũng là chuyện bình thường.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang chau mày, tiền cứu tế, cuối cùng là dựa vào tiêu chuẩn gì để mà giúp đỡ cho người ta đây, Nhiếp Chấn Bang thật không hiểu ra sao cả. Nhưng ngùa trước khi còn ở Tân Lê, một trận động đất đã có theer có được hơn năm triệu tiền cứu tế, giờ cả thành phố Vọng Hải, cũng chỉ có nhiêu đây thôi, đã thể hiện rõ, điều này là không thể nào. Thế này, Diêu Ngọc Đức đang cố ý gây khó dễ đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận