Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1023: Mua lại trường!

Đổng Uyển sắc mặt sầm xuống, khá tức giận, nhưng cái gốc giáo dưỡng của thế gia vẫn giúp Đổng Uyển tiếp tục nhẫn nại, nghĩ bụng gã thầy giáo Ngô Đức này tất nhiên là phải có căn cơ nhất định, nếu không thì một thầy chủ nhiệm quyết không dám kiêu ngạo càn rỡ như thế.
Thế nhưng lãnh đạo trường Tây Úc này chắc cũng không phải không hiểu chuyện như vậy chứ, trầm ngâm một chút, Đổng Uyển mở miệng:
- Chúng tôi không nói với ông nữa, cứ gọi lãnh đạo trường đến đây, đuổi học sinh cũng không phải chuyện một nhân viên bình thường như ông quyết mà được.
Trong nhà, tuy Đổng Uyển không chiếm danh phận chính nhưng trong số ba người thì vẫn ngầm coi cô là người cầm đầu, An Na và Lý Lệ Tuyết cũng đều rất tự nhiên dành cho Đổng Uyển vị thế như vậy.
An Na vốn luôn thấy áy náy, có gia thế xuất thân giống nhau, đều là con gái rượu được cưng bằng trời, nếu không phải yêu thương sâu sắc một người đàn ông thì rất khó tin rằng Đổng Uyển chịu làm bé.
Còn Lý Lệ Tuyết lại là người biết buông bỏ, trong số ba người thì dù thế nào cũng không tới phiên người đặc vẻ phương Tây như cô đứng ra làm chủ, vừa khéo đây cũng là chỗ thông minh của Lý Lệ Tuyết, lui một bước lại giúp mối quan hệ giữa cô với Đổng Uyển và An Na vô cùng hòa hợp.
Lời của Đổng Uyển khiến Ngô Đức thẹn quá hóa giận, đây không phải rõ ràng đang châm chọc y không có quyền chức gì sao? Y khá tức giận, đứng lên gằn giọng:
- Được, được, xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, nói cho cô biết, tại trường Tây Úc này, tôi có đủ quyền hạn để đuổi học mấy đứa oắt nhé!
Nói xong, Ngô Đức lấy điện thoại di động ra gọi ngay trước mặt ba người, vừa nối máy đã vội nói:
- Hiệu trưởng Đàm, tôi là Ngô Đức, tôi vừa đuổi ba học sinh, giờ phụ huynh chúng đến đây, bọn họ làm căng yêu cầu gặp anh, anh xem, hay là qua đây một lát nhé!
Ngô Đức quả nhiên là có chỗ dựa, nói chuyện với hiệu trưởng mà không ngờ lại cao giọng như thế, rất nhanh, chưa đến năm phút thì cửa phòng làm việc đã mở ra từ bên ngoài, có hai người tiến vào.
Người đàn ông đi trước ước chừng hơn bốn mươi tuổi, vừa vào văn phòng, nhìn mọi người chung quanh rồi mỉm cười với đám Đổng Uyển và An Na nói:
- Ba vị chính là phụ huynh học sinh, tôi là hiệu trưởng của trường Tây Úc, tôi họ Đàm, còn đây là thầy hiệu phó Hoàng.
Đổng Uyển gật đầu xem như chào hỏi rồi lập tức nói:
- Hiệu trưởng Đàm, hiệu phó Hoàng, chúng tôi là phụ huynh ba em Nhiếp Văn Văn, Nhiếp Phán Phán và Đổng Trị Bình, xin hỏi hiệu trưởng Đàm, nhà trường dựa vào lý do gì mà vô duyên vô cớ đuổi học chúng nó, chẳng lẽ là vì chúng nó không muốn nộp khoản phí học thêm kếch xù sao? Hay học thêm là quy định cứng nhắc của nhà trường?
Vừa nghe Đổng Uyển nói vậy thì hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng đã biến sắc.hiệu trưởng Đàm thoáng nhìn Ngô Đức, trong lòng chửi thầm cái gã ngu học, nghỉ hè lại còn học thêm, phí học thêm đắt đỏ này nhất định là Ngô Đức lén bày trò để mưu lợi cá nhân.
Trường Tây Úc là trường học tinh anh kiểu quý tộc hội nhập với quốc tế, nơi đây nổi danh nhất chính là lối dạy học theo phương thức Tây Âu với môi trường học tập mở.
Nếu dạy thêm học thêm thì có khác gì đa số các trường trong nước đâu?
Đang chuẩn bị trả lời thì bên cạnh, Ngô Đức đã chen ngang:
- Hiệu trưởng Đàm, anh không biết chứ vừa rồi chính là ba đứa oắt con này to gan lớn mật dám đánh thầy, không coi bậc tôn trưởng ra gì thì cũng chẳng phải là học sinh bình thường nữa rồi, đối với trường hợp như vậy, ý kiến của tôi là đuổi học ngay lập tức, như vậy mới đảm bảo được sự thuần khiết và danh tiếng của trường ta, nếu không hạng người nào cũng nhận vào thì về sau trường Tây Úc không nát mới là lạ.
Ngô Đức nói thế lập tức khiến hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng giật mình, tuy trường Tây Úc là do vài ông chủ trong tỉnh Hồng Giang cùng nhau đầu tư xây dựng, nhưng là hiệu trưởng lãnh đạo trường, họ đã nhận lấy toàn quyền ủy thác, việc quản lý và kinh doanh trường Tây Úc đều được giao cho bọn họ.
Đối với những gì Ngô Đức nói, bọn họ cũng không thể xem thường, vì anh rể Ngô Đức chính là lãnh đạo có thực quyền của ban ngành chủ quản, làm giáo dục mà đắc tội với lãnh đạo Sở Giáo dục thì khác gì tự tìm đường chết.
Vừa rồi, lời nói của Ngô Đức rất hiển nhiên là có hàm ý cảnh cáo trong đó.
Trầm ngâm một chút, hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng liếc mắt nhìn nhau một cái, gã Ngô Đức làm ra chuyện này đã không phải là lần đầu tiên, trước cũng đã xảy ra chuyện đuổi học sinh nhưng chưa nghiêm trọng như bây giờ, hôm nay, ba học sinh này lại dám đánh người thì khó trách Ngô Đức lại nổi trận lôi đình như thế.
Nghĩ đến đây, hiệu phó Hoàng cau mày hỏi ba người đám Đổng Uyển:
- Đánh người? Lại còn đánh thầy giáo, loại hành vi này không thể chấp nhận được, ba vị phụ huynh, nếu đã như vậy thì cũng thật khó cho chúng tôi...
Không đợi hiệu phó Hoàng nói hết, bên này, Đổng Uyển đã khoát tay bảo:
- Lời nói của Hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng có phải là thay mặt cho nhân viên nhà trường không?
Khí thế của Đổng Uyển thật kinh người, có vẻ muốn gây sự, điều này làm cho hiệu trưởng Đàm cũng cảm thấy áp lực thật lớn, suy nghĩ một chút rồi vẫn kiên trì nói:
- Ba vị, tôi thấy hay là các vị cứ liên hệ với các trường khác đi, dù sao thì giờ cũng đang nghỉ hè, chuyện tìm trường cũng rất đơn giản mà.
Hiệu trưởng Đàm suy nghĩ giây lát rồi vẫn quyết định đứng về phía Ngô Đức, dù sao anh rể Ngô Đức cũng là lãnh đạo chủ quản, không thể đắc tội được. Mà ba người này phỏng chừng tiền bạc quyền lực cũng gọi là có tý chút thôi chứ không quá lớn, nếu là nhà quyền quý cao sang thì sao không cho mấy đứa nhỏ xuất ngoại luôn cho rồi, còn phải đem đến trường này làm gì.
Nghe hiệu trưởng Đàm nói thế, Đổng Uyển sa sầm nét mặt bảo:
- Được, được lắm, đúng là một nơi giáo dục trồng người rõ hay ho, rốt cuộc tôi cũng được mở mang tầm mắt.
Nói xong, Đổng Uyển quay sang bảo An Na và Lý Lệ Tuyết:
- An Na, tôi nhớ chị giới thiệu trường này là do mấy ông chủ trong tỉnh Hồng Giang góp vốn thành lập nhỉ!
An Na không rõ ý gì nhưng vẫn gật đầu, lúc trước khi chọn trường, An Na quả thật đã tìm hiểu tỉ mỉ về nhiều trường cả công lẫn tư tại Hồng Thành.
Đổng Uyển lại bảo Lý Lệ Tuyết:
- Chị Tuyết, tôi nghĩ giờ mình có thể điều vốn mua lại trường này luôn.
Đã quen biết Đổng Uyển thì đều hiểu trước nay cô đều không thích ỷ thế hiếp người, rất hiển nhiên là hôm nay Đổng Uyển làm như vậy cũng vì thật sự nổi giận rồi, giáo viên trường Tây Úc không hiểu lí lẽ thì thôi, đằng này nhân viên lãnh đạo nhà trường cũng hồ đồ như thế khiến Đổng Uyển rất phẫn nộ.
Nếu thật là bọn nhỏ sai lầm thì bất kể như thế nào, xử phạt ra sao, Đổng Uyển tuyệt không hai lời, nhưng cái cảm giác mình bị coi như “Viên bánh trôi”, người ta muốn tròn méo ra sao tùy ý khiến Đổng Uyển không thể bỏ qua.
Đổng Uyển vừa dứt lời thì Ngô Đức cười phá lên đứng dậy, nhìn Đổng Uyển cười khẩy:
- Cái nhà cô này điên rồi, tưởng mình là ai chứ, trường Tây Úc này cô muốn mua là mua được sao? Tôi cứ chống mắt coi các người làm thế nào.
Trường quốc tế Tây Úc, tổng diện tích đến ba nghìn một trăm hai mươi nhăm hecta, tọa lạc phía đông Hồng Thành, theo điềm “Mây Tím từ phía Đông tới”, một bên giáp nội thành, một bên giáp ngoại thành, có thể nói là khuôn viên vàng. Chỉ riêng mặt bằng đã có giá bốn trăm triệu, lại thêm chi phí xây dựng, lực lượng giáo viên cùng với thiết bị dạy học và đầu tư mềm, tổng giá trị ít nhất cũng trên một phẩy năm tỷ.
Một phẩy nămtỷ lại là vốn huy động nóng thì dù là nhà có chục tỷ cũng không dễ dàng gì, huống chi ngôi trường này đối với các ông chủ mà nói là tài sản quan trọng, bán hay không còn chưa chắc.
Bên này, Đổng Uyển cũng không để ý tới Ngô Đức nữa, Lý Lệ Tuyết đã đi ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, là một trong những người nắm tài chính của tập đoàn Đằng Long, Lý Lệ Tuyết cũng là “nữ tướng” nói một không hai trong tập đoàn.
Tất cả các cuộc điện thoại cũng chỉ có một nội dung, lập tức liên hệ với các nhà đầu tư bỏ vốn vào trường Tây Úc của tỉnh Hồng Giang với tốc độ nhanh nhất, bất kể dùng phương cách gì cũng nhất định phải ép họ nhượng lại toàn bộ cổ phần ở trường Tây Úc.
Lý Lệ Tuyết vào cửa khẽ bảo:
- Đợi một chút đi, ba mươi phút nữa các nhà đầu tư sẽ qua.
Nói xong, ba người cũng không để ý đến đám người hiệu trưởng Đàm, rất tự nhiên ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh.
An Na mỉm cười bảo ba đứa nhỏ đám Đổng Trị Bình:
- Bình Bình, các con về trước đi, mẹ con cũng nói rồi đấy, sẽ mua lại trường này, chẳng lẽ còn đuổi học các con sao? Yên tâm đi.
Bên này, Ngô Đức thấy ba người có vẻ thản nhiên như thế thì trong lòng cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, mắt cứ đảo loạn lên, bụng dạ bồn chồn tự nhủ “Chẳng lẽ là chân nhân bất lộ tướng” ?
Nghĩ đến đây, Ngô Đức lặng lẽ lui lại mấy bước, xoay người đi vào toilet nằm trong văn phòng, lúc này, Ngô Đức rất tỉnh đi gọi điện thoại cho anh rể. Suy nghĩ của Ngô Đức rất đơn giản, mặc kệ các người có mua được hay không, nếu không mua được thì nhờ anh rể sờ gáy nhà đầu tư, củng cố địa vị cho bản thân y, nếu lỡ các người có mua được thì nhờ anh rể tính đường lui cho.
Hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng vừa ngạc nhiên vừa bối rối hết sức, lúc này thật không biết nói như thế nào nữa.
Lúc này, di động của hiệu trưởng Đàm cũng đổ chuông, lấy ra thì thấy số chủ tịch Đàm gọi đến, chủ tịch Đàm là một trong số các nhà đầu tư bỏ vốn vào trường Tây Úc, một trong các ông chủ. Ngày thường trước nay rất ít gọi điện thoại hỏi đến chuyện ở trường, chẳng lẽ ba người phụ nữ này thật sự có xuất thân và thực lực lớn như vậy?
Hiệu trưởng Đàm tự hỏi nhưng cũng không dám chậm trễ, bốc máy thì nghe tiếng chủ tịch Đàm:
- Anh đang ở đâu? Bên cạnh có phải là có ba vị phu nhân, trong đó có một vị là người nước ngoài không?
Lý Lệ Tuyết hoàn toàn mang nét mặt phụ nữ Nga, dù có quốc tịch trong nước nhưng người không rõ thường vẫn quen gọi là người nước ngoài.
Hiệu trưởng Đàm liếc nhìn Lý Lệ Tuyết rồi khẽ đáp:
- Đúng thưa chủ tịch Đàm.
Vừa mới nói xong thì giọng chủ tịch Đàm cũng bé đi:
- Biết rồi, chiêu đãi ba vị phu nhân chu đáo vào, tôi cùng ông chủ Hùng, ông chủ Tống và ông chủ Cố lập tức tới ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận