Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 621: Nên lấy hay phải lấy?

Sau khi Kiều Dịch Nhân đứng lên tuyên bố tạm ngưng hội nghị, trước khi bước ra khỏi cái trạng thái chết tiệt này, anh còn quay lại liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái.
Trong phòng họp lúc này, chỉ còn lại hai hàng đội ngũ cán bộ của thành phố Vọng Hải và thành phố Chương Đông. Trong lúc này, không ngờ bầu không khí vẫn thoải mái và vui vẻ đến vậy.
Uông Kiến Hoa đã làm việc ở tỉnh Phúc Kiến trong nhiều năm. Trước đây là chủ tịch thành phố Bồ Châu, tự nhiên sẽ biết được nhiều cán bộ của thành phố Chương Đông.
Lúc này thì Uông Kiến Hoa cũng cười rồi trêu đùa:
- Anh Mã à, anh cũng đã nổi tiếng là keo kiệt rồi. Còn thị trấn Quách Gia, vốn là địa bàn của thành phố Chương Đông các anh. Anh hay thật, đã sai lại còn không chịu sửa.
Lời nói này của Uông Kiến Hoa thật khó nghe. Trên thực tế, Uông Kiến Hoa cũng có đôi chút không hài lòng. Cấp bậc của hai bên ngang nhau, Uông Kiến Hoa cũng không phải ngửa tay xin miếng cơm. Tự nhiên cảm thấy không hề sợ Mã Quốc Huy. Nói cho cùng thì thẳng thắn cũng tốt.
Mã Quốc Huy lại cười ha hả rồi nói:
- Anh Uông ơi, anh nói như vậy, có thể nói là không được độ lượng rồi. Thị trấn Quách Gia này, rồi thì điện, nước, thông tin. Đều là từ thành phố Vọng Hải bên kia tiếp nhận. Trên danh nghĩa, là địa bàn của thành phố Chương Đông chúng tôi. Nhưng nhìn từ vị trí địa lý mà nói, thì lại gần thành phố Vọng Hải hơn đấy. Hơn nữa, Chủ tịch Nhiếp cũng không nói gì? Thế thì đem Quách Gia Châu sáp nhập vào thành phố Vọng Hải làm sao được.
Nhiếp Chấn Bang lúc này thật ra là không hề để ý đến lời nói của Mã Quốc Huy. Tâm trạng của Mã Quốc Huy, Nhiếp Chấn Bang cũng khó để nhìn ra được. Hắn đã tự nghĩ ra kế hoạch sáp nhập một số thị trấn nhỏ vào thành phố Vọng Hải. Đề nghị này đối với Mã Quốc Huy mà nói, căn bản là không có ý nghĩa gì. Một thị trấn nhỏ thôi, bên tỉnh sẽ đồng ý, tự nhiên Mã Quốc Huy cảm thấy vui vẻ lạ thường. Nhưng mà, đây lại có thể là phần còn lại thật sự trong nguồn tài chính hàng chục triệu. Đây mới là điều quan trọng
Mới nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền đứng dậy, lạnh lùng đáp:
- Thảo nào mấy năm gần đây thành phố Chương Đông lại phát triển mạnh mẽ như vậy. Có vị lãnh đạo như Chủ tịch Mã đây, muốn không tốt cũng thật khó.
Câu nói này khiến cho vẻ mặt của Mã Quốc Huy có đôi chút lúng túng. Hàm ý trong câu nói của Nhiếp Chấn Bang, phần lớn là châm trọc người ta.
Chủ tịch Mã đang chuẩn bị nói gì đó, thì Nhiếp Chấn Bang đã đứng dậy và đi ra ngoài.
Ra ngoài tòa nhà văn phòng Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang đến bên cạnh Lý Cư Bằng bảo:
- Cư Bằng, cậu ra ngoài mua ít hoa quả gì đó mang về đây. Đợi tôi để tôi qua bên trụ sở của Tỉnh ủy một chuyến.
Giữa trưa.
Nhiếp Chấn Bang rất đúng giờ sang bên trụ sở của Tỉnh ủy. Bây giờ, Bí thư Tỉnh ủy Kiều Dịch Nhân đang đứng bên trong sân số 1.
Vừa bước vào cửa, Kiều Dịch Nhân lại ngồi xuống ghế sô pha, khẽ gật đầu. Vừa rồi lúc đang họp, chính mình nói còn có việc cần giải quyết, cuối cùng chớp mắt lại thấy Nhiếp Chấn Bang, đây rõ ràng là muốn ngầm gợi ý điều gì đó. Nếu điểm này mà Nhiếp Chấn Bang không hiểu, thì đúng là hắn không xứng làm Chủ tịch Thành phố rồi.
- Mang đồ qua đây làm gì? Ăn cơm trước đã.
Kiều Dịch Nhân đứng dậy mỉm cười nói.
Bà xã của Bí thư Kiều – chị Trương đang làm việc ở tỉnh Phúc Kiến. Cũng không có phụ trách cụ thể công việc huấn luyện nào, làm công tác hậu cần ở Ủy ban Thể thao, hình như khá nhàn rỗi.
Tuổi của chị Trương, chắc khoảng 42 hay 43 gì đó. So với Kiều Dịch Nhân có hơi nhỏ. Nói về chuyện công việc thì tính tình có vẻ khá thoải mái.
Đối với Nhiếp Chấn Bang, chị Trương cũng coi là có quen biết. Con của Nhiếp gia ở cái thủ đô này với Kiều gia cũng có một chút thâm tình. Cho nên, chị Trương đối với anh cũng khá là nhiệt tình.
Bữa cơm mặc dù không có rượu, nhưng vẫn diễn ra trong không khí khá vui vẻ và thoải mái. Trong phòng sách, Kiều Dịch Nhân và Nhiếp Chấn Bang đang ngồi trên ghế sô pha, chị Trương tự tay pha và bưng lên hai chén trà. Đặt ở trên bàn và sau đó đi ra ngoài. Kiều Dịch Nhân lúc này mới nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, vừa nãy, việc mở rộng Thành phố mà cậu đề xuất, có ý tưởng gì cụ thể chưa?
Trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau, phong cách làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân cũng có hiểu đôi chút, nhưng không thể nói là hiểu quá rõ. Nhưng, nguyên tắc xử lý công việc của Nhiếp Chấn Bang thì ông lại hiểu rất rõ.
Xuất thân cũng là con cháu của dòng dõi quý tộc ở thủ đô, về khoản làm việc, không ít thì nhiều cũng là người nghĩa hiệp. Vì vậy, con cháu quý tộc mà làm quan, so với kẻ khác thì cũng có khá nhiều ưu thế. Nguồn ngân sách của Ủy ban và các bộ sẽ bị sai lệch không ít. Điều này là không thể nghi ngờ.
Việc mở rộng diện tích của Thành phố Vọng Hải, Kiều Dịch Nhân nhận định, điều này không phải là cái cớ để Nhiếp Chấn Bang lấy ra để từ chối việc làm đường, việc làm tuyến đường nối hai thành phố, Nhiếp Chấn Bang cho rằng đây cái cớ tốt nhất đối với việc mở rộng thành phố Vọng Hải.
Lúc này, trước những câu hỏi của Kiều Dịch Nhân Nhiếp Chấn Bang cũng không có gì giấu diếm. Trong lòng bỗng trầm ngâm suy nghĩ, rồi liền gật đầu nói:
- Bí thư Kiều, con mắt của ngài thật nhạy bén. Đúng, về vấn đề mở rộng diện tích của thành phố Vọng Hải, là tôi sớm đã có ý nghĩ này rồi. Lúc này hai bên tranh giành, chỉ là một cái cớ mà thôi.
Trong vấn đề mở rộng diện tích của thành phố Vọng Hải, đúng là sự việc này đã được suy nghĩ kỹ lưỡng rồi. Nhưng mà, toàn bộ tỉnh Phúc Kiến, trong số các tỉnh thành của cả nước, cũng không phải là lớn, Vọng Hải muốn mở rộng, nhất định là phải lấy mặt bằng của các thành phố cấp 3. Giả thiết này không biết có thể thành công được bao nhiêu phần. Hiện giờ, đúng lúc mượn cơ hội này để đề xuất mà thôi.
Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang nịnh bợ Kiều Dịch Nhân một câu. Cách này, không để lại một chút dấu vết nào, lại khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Kiều Dịch Nhân nghe xong, tỏ rõ vẻ vui mừng, cười ha hả và nói:
- Thế nào? Nhiếp Chấn Bangcậu bây giờ cũng học được cách nịnh bợ rồi.
Nói xong, ngữ điệu của ông liền thay đổi, trầm giọng nói:
- Chấn Bang à, vấn đề mở rộng diện tích của thành phố Vọng Hải không phải là chuyện nhỏ, cũng không thể quyết định trong chốc lát. Nhưng mà, việc tuyến đường liên thành phố thì nhất định phải giải quyết ngay. 10km cuối cùng của tuyến đường, không thể cứ để không mãi mà không làm như vậy.
Nghe lời này của Kiều Dịch Nhân, Nhiếp Chấn Bang đã gật đầu, việc tuyến đường chính nối hai thành phố, đúng là cần giải quyết ngay. Nhưng mà, mở rộng thành phố, bên trong nó lại liên quan đến rất nhiều vấn đề khác nhau. Điều chỉnh khu vực hành chính một lần nữa. Đo đạc đất đai, phối hợp giữa các ban ngành, Hộ khẩu, mã vùng điện thoại rồi các thứ, tất cả những điều này đều phải cần thời gian, không thể nói muốn mở rộng là mở rộng được.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Bí thư Kiều, việc làm đường, tôi có ý kiến với ngài thế này. Số tiền này, thành phố Vọng Hải chúng tôi có thể trả, nhưng việc giải phóng mặt bằng ở thị trấn Quách Gia, nhất định phải do thành phố Chương Đông thực hiện, dù sao, thị trấn Quách Gia bây giờ cũng đang trực thuộc thành phố Chương Đông.
Cái gọi là làm người tốt phải làm đến cùng, những bước đi của Nhiếp Chấn Bang cũng rất phóng khoáng, đối với việc này, cũng được tính toán kỹ lưỡng rồi, nếu như có gì không tốt, với thành phố Vọng Hải mà nói, chi ra 20 triệu và 30 triệu, không khác nhau là mấy. Ngược lại, nếu để để thành phố Chương Đông bỏ tiền ra, thì chất lượng nhất định là không giống nhau, tình nghĩa này, nằm trong suy tính của tỉnh rồi. Sức nặng trong lòng Kiều Dịch Nhân cũng giảm bớt đi ít nhiều. Theo cách khác, còn không bằng xuất ra toàn bộ. Tin tưởng rằng, vấn đề mở rộng thành phố Vọng Hải, Kiều Dịch Nhân sẽ hết lòng ủng hộ.
Nghe được lời này của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt của Kiều Dịch Nhân cũng đã tươi tỉnh trở lại, chuyện này có thể giải quyết, khuôn mặt cũng vui vẻ hơn.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại nói tiếp:
- Bí thư Kiều, việc này ngài cứ suy nghĩ rồi báo lại cho tôi một tiếng.
Tâm trạng Kiều Dịch Nhân vô cùng tốt, hắn cười cười nói:
- Chấn Bang, còn có việc gì không? Cứ nói cho hết đi.
- Bí thư, đối với vấn đề của Phó chủ tịch thành phố Vọng Hải - Hồ Gia Vượng, thời gian này thông qua việc điều tra về đồng chí Hồ Gia Vượng, điều tra về công ty Phi Thiên của người con trai là Hồ Phi, thì phát hiện ra không ít vấn đề. Con người Hồ Phi này, mở công ty Phi Thiên ở thành phố Vọng Hải, không ngừng giận lận trốn thuế, số lượng phạm tội trên thực tế còn lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa, thông qua quyền lực của cha là đồng chí Hồ Gia Vượng, chính là nghi phạm đã phê duyệt các dự án, đất đai, lấy công làm của riêng là vấn đề vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Hiện giờ, Hồ Phi đã giao cho công tố và cơ quan kiểm soát, vấn đề của đồng chí Hồ Gia Vượng, tôi đang định hỏi ý kiến của ngài.
Nên bắt, nhất định phải bắt, mặc dù ói Tổng bí thư Thẩm cũng nhắc nhở qua Nhiếp Chấn Bang, làm việc gì cũng phải biết cân bằng, cần mở một đường sống cho người khác. Nhưng mà, về phần vụ án của đồng chí Hồ Gia Vượng, Nhiếp Chấn Bang rất kiên định, chỉ là nên làm hay phải làm mà thôi.
Lúc này, sắc mặt của Kiều Dịch Nhân lại trở nên nghiêm trọng. Lập án và điều tra một cán bộ cấp sở, đây không phải việc nhỏ. Kiều Dịch Nhân không thể không thận trọng trong việc đối đãi. Tình hình thành phố Vọng Hải rất đặc biệt, Vọng Hải luôn ghi rõ những hạng mục của thành phố thuộc Trung ương. Nhưng về việc quản lý nhân sự, thì có đôi chút phức tạp, như Nhiếp Chấn Bang, Điền Húc Giang là một trong bốn nhân vật lãnh đạo lớn của thành phố Vọng Hải, cũng là một trong những nhà lãnh đạo quản lý chính thức thuộc Trung ương. Trên mặt quản lý và điều tra, quyền lực đều tập trung ở Trung ương, tỉnh Phúc Kiến chỉ giữ quyền giám sát. Nhưng mà, các cán bộ khác của thành phố Vọng Hải, lại là do Ban quản lý Tỉnh ủy Phúc Kiến quản lý. Hồ Gia Vượng lại thuộc cán bộ cấp sở, và cũng là do tỉnh Phúc Kiến quản lý.
Chỗ trọng yếu của cán bộ cũng không phải nằm ở bản thân người khác. Có thể đi thêm một bước này, bên trên nhất định phải có một vài người khác. Một ví dụ đơn giản nhất. Mã Quốc Huy chỉ như một thằng điếc không sợ súng, đây chính là nguyên nhân căn bản. Ngoại trừ phương án đưa bản thân mình lên chức, quan trọng là sau lưng có Triệu Khải Minh chiếu cố.
Con người Hồ Gia Vượng này, muốn hành động khó mà tránh khỏi động chạm nhiều mặt với tỉnh. Làm Bí thư Tỉnh ủy, hiện giờ dưới ngọn cờ chỉ đạo ổn định của Tổng bí thư Thẩm, tỉnh Phúc Kiến liên tiếp xảy ra những việc như này. Rất khó để nói điều này không ảnh hưởng đến con đường làm quan của chính bản thân.
Kiều Dịch Nhân có tiền đồ lớn trước mắt, có mục tiêu lớn. Nếu như nói, là xây dựng kinh tế, là mở rộng thành phố Vọng Hải, việc này sẽ đem lại cho mình có thêm nhiều chính tích, Kiều Dịch Nhân không cần suy xét, có thể đáp ứng một cách trực tiếp. Nhưng xử lý một cán bộ cấp sở, Kiều Dịch Nhân cũng nhất thiết phải thận trọng.
Trầm ngâm suy nghĩ một chút, Kiều Dịch Nhân nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang ý cậu là như nào?
Nghe được lời này của Kiều Dịch Nhân, Nhiếp Chấn Bang cũng không có chút do dự nào, liền gật đầu nói:
- Bí thư Kiều, ý của tôi là lập tức gửi thư đệ trình lên Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, mời Ủy ban thường trực Tỉnh ủy thảo luận, tiến hành lập phương án điều tra đồng chí Hồ Gia Vượng.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lấy từ trong cặp của mình ra một tập tài liệu đặt trên bàn trà, đẩy nó về phía Kiều Dịch Nhân. Rồi giới thiệu:
- Bí thư Kiều, đây là một số tài liệu điều tra về đồng chí Hồ Gia Vượng. Mời ngài xem qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận