Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 917: Tiệc đón tiếp.

Liễu Dũng nói xong, Nhiếp Chấn Bang đứng bên cạnh liền cười nói:
- Trưởng ban Túc châu, ngài khó khăn lắm mới đến đây làm khách một lần, lần này, nói gì thì nói cũng phải đi ăn cơm đã, để địa phương chúng tôi biểu đạt một chút lòng biết ơn với đồng chí. Ngài yên tâm, chỉ là một bữa cơm bình thường, nghiêm túc dựa theo tiêu chuẩn tam công để làm.
Lời của Nhiếp Chấn Bang khiến sắc mặt Liễu Dũng đứng bên cạnh khẽ động. Phía sau, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Hồng Giang cũng cân nhắc một chút.
Xem ra, Bí thư Nhiếp thật đúng là việc đáng làm liền làm. Vừa rồi, khi diễn thuyết nhậm chức, Bí thư Nhiếp nói, bắt đầu từ bây giờ, hắn chính là người của Hồng Giang, quả nhiên, hiện tại thực sự đã coi mình là người của Hồng Giang.
Nói như vậy, trong lúc vô hình, sẽ nắm quyền chủ đạo ở trong tay, hơn nữa, Vương Túc Châu đồng ý, chính là vì nể mặt Bí thư Nhiếp. Dùng lời nói, bẫy Liễu Dũng một vố không lớn không nhỏ, tiêu chuẩn đồ ăn này, nếu thật sự vượt quá tiêu chuẩn tam công, đến lúc đó, chỉ sợ sắc mặt Liễu Dũng sẽ rất khó coi.
Liễu Dũng đứng bên cạnh mỉm cười nói
- Bí thư Nhiếp nói đúng, tuyệt đối là tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm ngặt.
Vương Túc Châu vốn còn chút tâm tư riêng. Lần này, đích thân hộ tống Nhiếp Chấn Bang đến nhậm chức, mục đích chủ yếu, là muốn giữ thể diện cho Nhiếp Chấn Bang, giúp Nhiếp Chấn Bang chấn chỉnh. Vậy nếu đã diễn, tất nhiên là phải diễn tới cùng. Đầu voi đuôi chuột sẽ không hay. Cũng không thể hiện được thành ý và tình cảm của ông ta.
Liền, gật đầu nói:
- Cũng được, tôi cũng có tình cảm sâu sắc với Hồng Giang,, lần này, cũng thuận tiện thể nghiệm một chút, truyền thống tốt đẹp của vùng giải phóng cách mạng cũ, cảm nhận một lần tình cảm cách mạng sâu đậm này.
Lần này, tỉnh Hồng Giang chuẩn bị rất cẩn thận, bố trí một bữa tiệc tiếp khách rất khí thế ở nhà khách tỉnh ủy Hồng Giang. Nơi đây là xí nghiệp cấp dưới của cơ quan sự vụ cục tỉnh ủy Hồng Giang, là đơn vị Tỉnh ủy trực tiếp phân công và quản lý việc tiếp đãi. Ở Hồng Giang việc tiếp đãi các lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo các bộ và uỷ ban trung ương cùng anh em đại biểu trong tỉnh thành là việc mà nhà khách Tỉnh ủy phải làm không có lựa chọn thứ hai.
Nhà khách Tỉnh ủy, sảnh Hồng Hạc bày ra 20 bàn. Cán bộ toàn tỉnh từ cấp giám đốc sở trở lên, lão lãnh đạo về hưu trong tỉnh. Cùng với lãnh đạo Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cùng tham dự.
Bàn chính giữa, tất nhiên là lãnh đạo Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Ngoài ra, đồng chí lão thành Nghiêm Thương Sinh cũng xuất hiện trong buổi tiệc. Nghiêm Thương Sinh này cũng coi như một đóa hoa hiếm thấy của chính đàn Hồng Giang. Là người lớn lên ở Hồng Giang, từ một cán bộ cơ sở nhanh chóng thẳng tiến trở thành nhân vật số một trong Tỉnh ủy, đồng thời, về hưu ở Hồng Giang. Ở tỉnh, có không ít cán bộ là môn hạ của ông ấy. Liễu Dũng cũng tương tự như vậy. Hơn nữa, cho đến tận bây giờ, Nghiêm Thương Sinh cũng rất có danh tiếng.
Thức ăn đầy bàn, nhưng, cũng không phải sơn hào hải vị gì cả. Liễu Dũng thật sự không vượt quá tiêu chuẩn. Hơn nữa, cũng không kém phần long trọng.
Về rượu, trước sau như một, chọn dùng Mao Đài, 52 độ. Đúng theo quy củ. Dù sao, cái loại rượu ủ 10 năm, 30 năm cũng thật xa xỉ.
Bên cạnh, sớm có nhân viên phục vụ giúp rót rượu, Liễu Dũng nâng chén, đứng lên, mỉm cười với Vương Túc Châu nói:
- Trưởng ban Túc Châu, tôi mời ngài một ly. Cảm ơn lãnh đạo trung ương đã quan tâm và ủng hộ cho công tác của tỉnh Hồng Giang, cảm ơn Trưởng ban Túc Châu đến Hồng Giang chỉ đạo công tác.
Liễu Dũng vừa nói, vừa cân nhắc, một đám Ủy viên thường vụ, đều suy ngẫm một chút, lão Chủ tịch tỉnh này e là đang dò xét Bí thư Nhiếp.
Nói vậy rõ ràng không nể mặt Nhiếp Chấn Bang, Vương Túc Châu tới làm cái gì chứ? Là đưa Bí thư Nhiếp tới nhậm chức, ông ta khua môi múa mép một chút liền đổi thành Trưởng ban Túc Châu tới đây là để chỉ đạo công tác.
Vương Túc Châu lúc này cũng khẽ nhíu mày, cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Liễu, khách khí rồi. Đều nhờ thủ trưởng nhìn xa trông rộng. Tình hình của Hồng Giang, thủ trưởng cũng có để ý tới, bằng không, sao lại bảo tôi đích thân đưa Bí thư Chấn Bang tới đây?
Nói xong, hai người nhẹ nhàng cụng ly, Liễu Dũng uống một hơi cạn sạch, mà Vương Túc Châu, lại chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Thân phận của Vương Túc Châu thật sự rất đáng giá, Liễu Dũng là cái gì chứ. Chẳng qua chỉ là một Chánh bộ Ủy viên dự khuyết, còn ông ta lại là Chánh bộ cấp cục, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau đấy.
Mặt khác, Vương Túc Châu làm như vậy, cũng là để trợ uy cho Nhiếp Chấn Bang. Nói vậy, cũng là đang nhắc nhở những người của Tỉnh ủy Hồng Giang. Bí thư Nhiếp, không phải là người mà các anh có thể tùy ý trêu đùa được.
Liễu Dũng bị Vương Túc Châu huých một cú không mạnh không nhẹ, tiếp đó, không khí của buổi tiệc tiếp khách liền hòa hoãn đi nhiều. Trong lòng Văn Bảo Quý khẽ dao động, liền đứng lên:
- Trưởng ban Túc Châu, Bí thư Nhiếp. Tôi mời hai vị một ly.
Văn Bảo Quý mời rượu, thật khiến người khác đều phải âm thầm lắc đầu, Phó bí thư Văn thật quá sơ suất rồi, ở đâu có kiểu mời rượu như vậy, một chén rượu, kính hai vị lãnh đạo lớn. Đầu tiên, cách này có chút không đúng. Mời rượu cũng có quy tắc của mời rượu, nhất là kính lãnh đạo, phải kính một người mới có thể thể hiện được thành ý của anh.
Mặt khác, cách mời rượu, cũng cần chú ý, Văn Bảo Quý nói một câu mời, cốc lại trống trơn như vậy, vừa nhìn, liền biết là lừa gạt.
Mọi người bao gồm cả Bí thư Thành ủy thành phố Hồng Thành, Diêu Định Quốc, thông gia với Văn Bảo Quý cũng không khỏi lắc đầu, lão Văn bị sao vậy. Theo lý, không nên phạm phải loại sai lầm cơ bản này chứ.
Nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ chính là, lúc này, Vương Túc Châu cũng không bất mãn gì, ngược lại mỉm cười nói:
- Bí thư Chấn Bang, xem ra, các đồng chí của Hồng Giang, rất nhiệt tình.
Nhiếp Chấn Bang hiểu ý mỉm cười, Vương Túc Châu rất nể tình, hành động này rất rõ ràng, ý là muốn bảo mình uống, Vương Túc Châu nhất định sẽ uống.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ một chút, mình mới đến, thể diện của Văn Bảo Quý, chắc chắn không thể không nể mặt. Đây không phải vấn đề nguyên tắc gì cả, nhưng, cũng rất tinh tế. Liền, cười nói:
- Phó Bí thư Quý, anh quá khách khí rồi. Kính hay không kính tạm gác sang một bên. Chúng ta cụng một ly đi. Tôi uống rồi. Trưởng ban Túc Châu cứ tự nhiên.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang uống một hơi cạn sạch, Vương Túc Châu lại chỉ nhấp một ngụm, làm mất mặt, cũng phải có kỹ xảo. Không thể đánh cho đến chết, phải có chừng mực mới là tốt nhất. Có điều nhấp xong một ngụm, thái độ lại hoàn toàn khác với lúc uống cùng Liễu Dũng ban nãy.
Văn Bảo Quý lúc này rất cao hứng, thái độ của Nhiếp Chấn Bang, không thể nghi ngờ rất nể mặt ông ta, liền cười nói:
- Bí thư Nhiếp nói quá lời rồi. Như vậy đi, tôi cũng uống rồi. Tôi lại xin kính Trưởng ban Túc Châu uống một ly.
Nói xong, Văn Bảo Quý một hơi cạn sạch rất gọn gàng mà linh hoạt, lại rót tiếp một chén rượu cho mình, nhấp một ngụm đầy buồn bực.
Tiếp đó, những Ủy viên thường vụ khác của Tỉnh ủy cũng đều đến mời rượu, lúc này Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất tỉnh táo, đối với mỗi người mời rượu, đều hết sức khách khí, uống một hơi cạn sạch. Nhưng Vương Túc Châu thật ra lại không uống nữa.
Với địa vị của ông ta, có thể nể mặt một số vị lãnh đạo chủ chốt, nhấp một ngụm, coi như là rất khách khí rồi, giao thiệp quá rộng, cũng không phải cách tốt nhất, cần kiêu ngạo hoặc là giao hữu mà thôi.
Sau một vòng tiếp rượu, Nhiếp Chấn Bang uống vào khoảng hai bình rượu, tửu lượng lớn như vậy khiến cho người của Tỉnh ủy Hồng Giang đều có chút giật mình, đạt đến được cấp độ này, kỳ thật, uống rượu đã không phải là mục đích. Trên cơ bản, ở nơi đây, uống rượu cũng không giống như cán bộ địa phương, thế nào cũng phải uống say điên đảo mới tận hứng, về mặt mời rượu cũng chỉ là do tình thế, là một loại thái độ, thực sự phải uống, phần lớn đều chỉ lướt qua, có ý là được. Không thể nghi ngờ, Nhiếp Chấn Bang cũng quá phóng khoáng, khiến cho mọi người có một nhận thức mới về Bí thư Nhiếp, Bí thư Nhiếp tuy rằng còn trẻ, nhưng, tuyệt không phải loại lãnh đạo có thể tùy tiện lừa gạt.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang nâng chén rượu, đứng lên, nói với Nghiêm Thương Sinh:
- Lão Nghiêm, tôi mời ngài một ly. Ngài là lão lãnh đạo, đồng chí lão thành. Về sau, công việc của Hồng Giang, còn cần Lão Nghiêm giám sát nhiều hơn, đốc thúc nhiều hơn.
Nghiêm Thương Sinh có chút kinh ngạc, cũng có chút giật mình, Nhiếp Chấn Bang này còn trẻ tuổi, lại không hề đơn giản chút nào. Khi làm việc, chu đáo, cẩn thận, ý tứ trong lời nói, rất tôn kính, nhưng, cũng có nhắc nhở.
Chính mình, một đồng chí lão thành, đã về hưu, công tác phải gánh vác, không phải là giám sát và đốc thúc sao? Nếu thật sự muốn bày mưu tính kế, thì phải cần nhiều hơn thế.
Nghiêm Thương Sinh cũng nâng chén rượu lên, mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp. Vậy về sau, công việc của Hồng Giang, cũng chỉ có thể dựa vào các anh. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, câu nói này thật không có sai. Các anh tầm nhìn rộng lớn, vận mệnh cao xa, năng lực và học thức đều không thua kém thế hệ chúng tôi trước kia. Về sau, lão già tôi, sẽ ở bên cạnh, hỗ trợ cổ vũ mọi người. Ha hả, người đã già. Thân thể không cho phép, tôi xin nhấp một ngụm thôi, Bí thư Nhiếp chắc không có ý kiến gì chứ.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, Nghiêm Thương Sinh nói một tràng, cũng không có ý gì cả, lời ông ta, tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng không nóng nảy, công việc của Hồng Giang, mình sớm đã có chuẩn bị, cũng không thể trông cậy vào đám người này ngày một ngày hai sẽ nghe theo mình đâu.
Liền, mỉm cười nói:
- Đương nhiên, Lão Nghiêm xin cứ tự nhiên.
Một bữa cơm, cũng không có thời gian ăn lâu. Buổi chiều, dù sao vẫn còn công việc, ước chừng khoảng hơn một giờ tiệc tiếp khách liền tàn cuộc.
Ngay trước cửa nhà khách Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang dẫn theo lãnh đạo Tỉnh ủy Hồng Giang, sau khi tiễn Vương Túc Châu, Liễu Dũng liền quay đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi còn có chút chuyện cần xử lý, tôi đi trước đây.
Liễu Dũng vừa đi, những Ủy viên thường vụ khác, cũng đều rời khỏi, lúc này, sau lưng Nhiếp Chấn Bang, chỉ còn lại mình Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hứa Hồng Chuyên.
Thân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, công việc của Hứa Hồng Chuyên, chính là phục vụ lãnh đạo, người khác có thể trốn, nhưng, anh ta thì không được, hơn nữa, chức vụ này, rất nhiều nhân tố còn phải xem lãnh đạo có vừa lòng hay không, một khi lãnh đạo không hài lòng, vị trí của Hứa Hồng Chuyên cũng sẽ không ổn định.
- Bí thư, phòng của ngài, tạm thời sắp xếp ở tiểu viện của Tỉnh ủy, ngài thấy, chúng ta có cần qua xem một chút hay không?
Hứa Hồng Chuyên rất cung kính, ngôn ngữ đúng mực, thần thái cử chỉ suy nghĩ chừng mực, trên cơ bản, không để cho Nhiếp Chấn Bang có gì bất mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận