Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 841:

Thời gian là sinh mạng
Đường đường là một chủ tịch tỉnh, không ngờ phải dùng đến hai chữ “thỉnh cầu”, điều này khiến cho Diệp Đào và Cổ Thần vô cùng cảm động. Sự cảm động này là tận đáy lòng, xúc động từ sâu trong tâm khảm của họ.
Diệp Đào hơi sững sờ, là lãnh đạo, quân khu Thiên Phủ trực tiếp lệ thuộc đoàn trinh sát, sư đoàn trưởng đoàn 211, rèn luyện và chỉ huy hàng ngày của Diệp Đào là công thấp nhất. Nhưng như Diệp Đào là một quân nhân chân chính, vẻ làm khách Diệp Đào không làm được cũng không chịu được, Quân khu Thiên Phủ chính là nơi phồn hoa của thế giới, nội thành Thiên Phủ chính là thành phố lớn nhất vùng tây nam. Diệp Đào cũng đã quen với tác phong làm cao của các vị lãnh đạo.
Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang giống như một mong muốn từ tận đáy lòng. Không nói gì một lúc lâu, Diệp Đào vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc.
Ngược lại Cổ Thần ở bên cạnh không hổ là một cán bộ làm công tác chính trị, tất cả suy nghĩ còn hơn Diệp Đào một bậc. Là một cán bộ công tác chính trị đủ tư cách, đây là sở trường, suy nghĩ cẩn thận, chính là điều kiện của một cán bộ chính trị.
Trầm mặc một lúc Cổ Thần và Diệp Đào nhìn nhau, rồi lại nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch Nhiếp, ngài nói tổ chức đội đột kích vào trước một ngày, tôi không có bất kỳ ý kiến gì. Nhưng chủ tịch Nhiếp, ngài cũng biết đấy, rừng sâu thăm thẳm, chưa biết chừng còn có thú dữ. Chưa nói đến cảnh nhập nhoạng, đường núi hiểm trở hơn, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng sẽ xảy ra dư chấn. Tôi thấy, hãy để cho Đoàn trưởng Diệp dẫn đội đột kích đi trước, ngài đi cùng đại đội, ngài thấy thế nào?
Cổ Thần cũng không dám phiêu lưu, mạo hiểm, đường đường là Chủ tịch tỉnh, lúc này là một phần quan trọng trong công tác cứu trợ vùng động đất. Không ngờ, mình lại không thể đảm đương nổi trách nhiệm này. Thậm chí, cả quân khu Thiên Phủ cũng không đảm đương nổi. Phải biết rằng, chức vị của đại quân khu cũng tương đương cấp tỉnh, địa vị của chủ tịch Nhiếp cũng ngang hàng với Tư lệnh quân khu viên.
Lúc này Diệp Đào đã lấy lại tinh thần, để cho Chủ tịch Nhiếp dẫn theo đội đột kích quả thực quá mạo hiểm. Diệp Đào nhìn Nhiếp Chấn Bang với vẻ xấu hổ nhưng vẫn cố mở miệng nói:
- Chỉ tịch, hay là để tôi dẫn đội đột kích đi trước, tôi đảm bảo, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong 5 tiếng đồng hồ.
Coi như là Diệp Đào đã hoàn toàn đoạn tuyện với đường lui cho mình. Từ chỗ này cách thành phố Di Châu còn 60km nữa. Đi đường núi ban đêm, lại không thông thuộc địa hình, lại thêm dư chấn và bao nguy hiểm rình rập khác, con đường núi này không hề dễ đi như vậy.
Nhiếp Chấn Bang nhìn sắc mặt của hai người nhưng cũng hiểu ý của họ, liền thản nhiên cười nói:
- Đoàn trưởng Diệp, các đồng chí lo lắng cho thể chất của cá nhân tôi sao? Nói thế này nhé không biết các đồng chí có biết đoàn Lão Hổ ở quân khu phía tây không?
Là quân nhân sao lại không biết đoàn Lão Hổ, nhưng đây là trong nước, là thời đại hòa bình bộ đội rất ít khi phải tham gia thực chiến. Đây chính là bộ đội chủ lực của quân khu tây bắc.
Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Nói thật, tôi ở trong đoàn Lão Hổ 3 năm. Đoàn trưởng Diệp nếu không tin thì bây giờ chúng ta có thể thử sức một chút.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền thể hiện khí thế của mình. Khí thế này khiến cho tất cả lỗ chân lông trên người Diệp Đào đều nổ tung. Nguy hiểm, trên người chủ tịch Nhiếp tỏa ra một hơi thở vô cùng nguy hiểm.
Mấy năm nay, tuy Nhiếp Chấn Bang không trải qua huấn luyện chính thức nhưng Hình Ý Quyền thì vẫn còn. Trình độ Hình Ý Quyền hiện tại có thể nói đã đạt đến một trình độ cao. Diệp Đào đã từng trải qua mấy trăm trận chiến cũng lập tức cảm nhận được loại khí chất này không hề bình thường.
Hơi trầm mặc một chút, Diệp Đào nhìn Nhiếp Chấn Bang lại thay đổi rồi nói:
- Thủ trưởng, tôi không có bất kì ý kiến nào.
Những lời này chứng tỏ Diệp Đào đã hoàn toàn bị thuyết phục. Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Điều nhân sự đi.
Là đoàn trưởng của đoàn 211, trong tình huống này Diệp Đào đã rất quen. Rất nhanh, một đội đột kích 30 người đã nhanh chóng được lựa chọn.
Ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang rất sắc bén, vừa nhìn thấy khí sắc của những người này đã biết đây là đội quân tinh nhuệ của quân khu Thiên Phủ, hoàn toàn xứng đáng là những vương binh.
Lý Cư Bằng ở bên cạnh hơi lo lắng nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch...
Nhiếp Chấn Bang khoát thẳng tay, Lý Cư Bằng muốn nói gì Nhiếp Chấn Bang rất hiểu, đây là hành quân đột ngột, không phải ngao du sơn thủy, là một người từng trải qua quân ngũ, điều này Nhiếp Chấn Bang rất hiều. Nếu là ban ngày thì còn qua được nhưng tối thì…
Lý Cư Bằng tuyệt đối không thể.
Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Cư Bằng, đồng chí không cần nói nữa, lần này hành động, Võ Lập đi theo tôi, đồng chí đi theo đại đội. Đây là mệnh lệnh!
Nhìn thấy 30 người đã được chọn. Nhiếp Chấn Bang nhìn Võ Lập ở bên cạnh gật đầu, Võ Lập liền gật đầu đáp trả. Là cảnh vệ của Cục cảnh vệ trung ương, coi như Võ Lập cũng là quân nhân biên chế. Về những điều này cũng như ngựa quen đường vũ, liền hô khẩu lệnh, sau khi tập hợp đội ngũ xong, Nhiếp Chấn Bang khua tay nói:
- Xuất phát.
Mọi người nhanh nhẹn giẫm lên bùn đất đi từ chỗ này, đi đến bên cầu lớn sau khi qua một lòng chảo, căn cứ vào bản đồ quân dụng, ở bên kia có một đường nhỏ thông đến thành phô Di Châu.
Ban đêm nhất là trong núi sâu tối hơn ở thành phố rất nhiều, mọi người lại đi xuyên qua rừng cây, không được chậm trễ, trên đầu của mỗi chiến sĩ đều được trang bị một chiếc đèn mỏ để đảm bảo cho tầm nhìn.
Đi về đường núi phía trước, mọi người đã được trang bị phong cách hành quân, làm chiến sĩ đặc chủng của quân khu Thiên Phủ, tác chiến trong rừng chính là một phần trong nội dung huấn luyện. Lúc này, ở trong rừng núi đi cũng giống như ở đất phẳng vậy.
Điều khiến các chiến sĩ khác ngạc nhiên là Nhiếp Chấn Bang và Võ Lập cũng có thể theo kịp đoàn, đây là những lãnh đạo giỏi, điều này khiến các chiến sĩ vô cùng sùng bái.
Sau khi đi được khoảng hơn 2h đồng hồ, đi được hơn 60 km, chiến sĩ trên hàng đầu cùng đã dừng lại.
Trong đội đột kích có một thiếu tá chạy ra báo cáo:
- Thủ trưởng, đường phía trước đã bị gián đoạn, một bên núi đã hoàn toàn bị sụp đổ, phía trước chúng ta đã tạo thành một đường vách núi, tình hình thế nào vẫn còn chưa rõ lắm.
Không đợi cho Nhiếp Chấn Bang nói gì. Võ Lập nhanh chóng lấy bản đồ quân sự ra, dùng đèn quân dụng chiếu vào bản đồ. Võ Lập đã tìmh đúng vị trí rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch, ngài xem, căn cứ vào tốc độ của chúng ta hiện tại chắc là chúng ta đang ở Lão Long Lĩnh, phía dưới chắc là một con sông nhỏ nối với sông lớn tạo thành đập nước. Tình hình phía trước thế nào không rõ lắm, nếu bên kia cũng tạo thành vách núi, vậy con đường phía trước của chúng ta chắc chắn là đường cùng rồi, chỉ có thể đi đường vòng được thôi.
Nói xong, Võ Lập nhìn những người bên cạnh rồi tiếp tục nói:
- Nếu đi đường vòng... ít nhất là 30km đường rừng. Hơn nữa, tình hình bên kia thế nào còn chưa biết.
Im lặng một lúc, giờ phút này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người đàn ông có chức vụ cao nhất trong đội đột kích là Nhiếp Chấn Bang.
Im lặng một lúc, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Tiểu đoàn trưởng Trương, đồng chí hãy lập tức truyền tin cho Đoàn trưởng Diệp đi đường khác. Dùng dánh điện chiếu phản xạ để nhìn tình hình phía trước thế nào.
Lúc này, trong núi lớn đã mờ mịt, tầm nhìn giảm mạnh, cường độ ánh sáng của đèn pin cũng chỉ có thể nhìn thấy vẻ mơ hồ.
Nhưng nhìn loáng thoáng cũng có thể thấy bóng cây, có cái này là đủ rồi. Có cây cối, chứng tỏ phía đối diện chưa bị sạt lở đất, mà nếu có cũng không đến lỗi nghiêm trọng, ít nhất là còn có thể đi được.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền trầm giọng nói:
- Thả dây thừng, đi dọc theo vách núi xuống, tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Mọi người sau khi xuống dưới phía trước mặt trong ánh đèn pin quả nhiên có xuất hiện một hồ nước rộng, đây là đập nước. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang không nói gì đầu lao xuống, bơi qua, hẳn là điều này đối với một binh lính đã có tố chất huấn luyện thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Lại lên đường, lại tiếp cận tập kích 2 tiếng đồng hồ, 60km, chỉ còn lại mấy cây số nữa, Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, chạy nhanh trên đoạn đường dài, hơn nữa vào ban đêm ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe và tình thần.
Nhìn mọi người, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn đồng hồ trên tay, trời đã là hơn 1h sáng.
Võ Lập cũng đi tới, thấp giọng nói:
- Chủ tịch, không thể đi được nữa hiện tại tinh thần và thể lực của các chiến sĩ đã suy yếu nhiều, có đến được vùng thiên tai cũng không làm được gì. Hay là nghỉ ngơi tại chỗ trước đi, 10 km đường rừng cuối cùng này, tôi thấy càng lúc càng khó đi. Chỗ này là tâm động đất, nhất định phải đảm bảo thể lực.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, cuộc sống trong quân đội 3 năm không thể để uổng phí, đạo lý này Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, lập tức nói:
- Được, nghỉ ngơi tại chỗ 1 tiếng đồng hồ, khôi phục chút thể lực và dinh dưỡng.
Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, nhìn các chiến sĩ đều đứng lên, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Các đồng chí, phía trước của chúng ta còn 10km nữa, đồng bào của chúng ta, cha mẹ của chúng ta, anh chị em của chúng ta đang đau khổ, không ít bà con đang ở trong đống hoang tàn. Lúc này, tôi biết rằng tất cả mọi người đều rất mệt nhưng tôi tin rằng chúng ta không hổ thẹn với quân hiệu trên đỉnh đầu, có phải không?
Hưởng ứng câu nói của Nhiếp Chấn Bang, 30 chiến sĩ cùng hô lên:
- Phải!
Những điều này, Nhiếp Chấn Bang đã vận dụng rất đúng lúc, hiện tại cần phải cổ động, ủng hộ tinh thần cho các chiến sĩ, phải duy trì sức chiến đấu, chỉ dựa vào mệnh lệnh là không được. Xem ra, hiệu quả cũng không tồi, sĩ khí được nâng lên đáng kể, nhìn mọi người xung quanh. Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Các đồng chí, thời gian chính là sinh mạng. Xuất phát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận