Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1188: Tâm tư lão thủ trưởng

Khu nhà dành cho người nhà bộ phận công tin, trong nhà đồng chí phó trưởng ban Viên Lập Chí. Trong phòng khách, vợ chồng Viên Lập Chí ngồi ở trên ghế sa lon. Bên cạnh, đứa con trai Viên Hạo một mực ngoan ngoãn ngồi một bên, vẻ mặt vô cùng ủy khuất nói
- Cha, mẹ, hai người không biết đâu. Lúc con ở tỉnh Lũng Tây, thể diện của nhà họ Viên chúng ta đã mất hết rồi.
Theo lời Viên Hạo vừa mới nói ra, người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cũng chính là mẹ của Viên Hạo-Trần Lệ Hồng đôi mày lập tức nhíu lại. Đối với cậu con trai bảo bối này, bà cực kỳ yêu quý, che chở. Đối với Trần Lệ Hồng mà nói thì đứa con trai này chính là máu thịt của bà, là độc đinh của Viên gia. Nghịch ngợm một chút có tính là gì? Chỉ cần không phải phóng hỏa giết người thì những thứ khác đều có thể tha thứ. Cũng chính bởi tư tưởng này của Trần Lệ Hồng mà từ nhỏ Viên Hạo đã dưỡng ra tính cách ngang ngược, ngạo mạn không ai chịu nổi. Dường như cả thế giới này đều thiếu nợ cậu ta. Cậu ta coi mình như con cưng của trời.
- Hạo Hạo, làm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con không phải đi tỉnh Lũng Tây của chú Nhiếp sao? Chẳng lẽ lại phải chịu ủy khuất? Tại sao con lại không nói với chú Nhiếp chứ, chú ấy là người đứng đầu tỉnh Lũng Tây, ai còn có thể ức hiếp con nữa
Trần Lệ Hồng vừa nghe lời con nói đã lập khẩn trương, thân thiết nhìn Viên Hạo. Nói đến Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt Viên Hạo chợt trở nên khó coi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, lắc đầu thở dài
- Haiz, con nói mẹ nghe này, mẹ cũng đừng nhắc tới ông ta nữa. Không nói thì không sao nói đến lại một bụng tức. Mẹ nói con mở công ty cố vấn mục đích chung quy lại không phải là kiếm tiền để phụng dưỡng mẹ già sao? Trước kia ở các địa phương khác trên cả nước con cũng tham gia không ít đấu thầu và trả giá cũng chẳng có vấn đề gì cả. Lần này đi Lũng Tây thi lại như vậy, con có đến hỏi Nhiếp Chấn Bang, ban đầu ông ta cũng sảng khoái đồng ý nhưng thật không ngờ đến cuối cùng công ty của con một cái nhãn hiệu cũng không có. Con đi tìm Nhiếp Chấn Bang còn bị ông ta mắng. Giọng nói đó không cần nói cũng biết khó chịu thế nào rồi. Cái gì mà cút đi là chuyện nhỏ lại còn ngông cuồng nói rằng đây không phải lúc nhà họ Viên có thể làm chủ. Đúng là ăn cháo đá bát.
Lời noi của Viên Hạo hết sức truyền cảm, cuốn hút. Người này tuy rằng không học vấn, tài năng gì nhưng về mặt này này có lẽ chính là khả năng trời sinh. Người xưa nói nhân chi sơ tính bản thiện. Nhưng bất cứ cái gì cũng có ngoại lệ cả. Có người trời sinh là thiên phú tuyệt luân, có người trời sinh làm việc gì cũng có khiếu tỷ như Viên Hạo, trời sinh là một kẻ chỉ có kể lể là giỏi
Lời nói này tuy rằng chưa có gì phát sinh nhưng đã đem đến tin tức vô cùng lớn lập tức khiến Trần Lệ Hồng nổi trận lôi đình. Bà nghĩ đem con đi Lũng Tây tìm Nhiếp Chấn Bang chính là chỗ dựa tốt nhất rồi. Vậy mà Nhiếp CHấn Bang lại để con trai của mình phải đi đấu thầu, cuối cùng còn không có được một dự án nào. Đây không phải là đang đùa nhau sao? Đến hỏi hắn một chút thì hắn lại tùy ý nhục mạ, không coi nhà họ Viên ra gì. Điều này có thể không nổi giận sao?
Viên Hạo ánh mặt loạn chuyển theo thần thái của mẹ. Y chỉ biết sự tình đã thành công nhưng trên mắt lại vẫn ủy khuất:
- Mẹ, mẹ không biết đâu. Con lúc ấy đã nói một câu là tốt xấu gì năm đó ông nội cháu cũng là lãnh đạo, là thủ trưởng cũ của chú, như thế này không phải coi thường nhà họ Viên sao? Mẹ đoán xem ông ta nói sao?
Nói tới đây, Viên Hạo đứng lên, giọng điệu truyền cảm cuốn hút nói
- Nhưng Nhiếp CHấn Bang cũng đứng lên, tỏ vẻ lời lẽ chính nghĩa quát con rồi nói: Chú cùng với đồng chí Viên Khang An là quan hệ công tác bình thường, chẳng phân biệt lớn nhỏ. Chú hôm này được chức vị này hết thảy là do tự mình phấn đấu, không liên quan tới bất kỳ ai. Đừng nói là cháu, cho dù là đồng chí Khang An tự mình ra mặt chú cũng nói những lời này
- Rầm!
Sắc mặt của Trần Lệ Hồng xanh mét, tay đập bàn một cái. Từng là gia tộc đệ nhất sao có thể chịu để người chế nhạo như vậy. Cái gì có thể nhẫn được nhưng cái này thì không thể
- Hơi quá đáng rồi đấy, lão Viên, Nhiếp Chấn Bang này đúng là làm càn. Hắn ta tự nghĩ mình quan trọng quá rồi. Năm đó nếu không có cha thì nhà họ Nhiếp của hắn ta có ngày hôm nay sao? Cũng nhờ có cha mà thăng tiến được, không ngờ, cha cũng không nhìn ra hắn ta là kẻ ăn cháo đá bát. Lão Viên, lần này nói gì cũng không thể mặc kệ được. Về sau nếu tin này truyền ra ngoài thì nhà họ Viên sao có thể sống yên được
Nói tới đây Trần Lệ Hồng dừng một chút nhìn Viên Lập Chí nói:
- Lão Viên, sự tình này không thể cứ cho qua như vậy. Nếu Nhiếp Chấn Bang bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa, làm to chuyện ra. Tỉnh Lũng Tây không phải đang làm dự án ô tô sao? Nghe nói còn có cả tập đoàn Hoa Hạ và công ty LT ba bên tiến hành hợp tác còn đợi phê chuẩn không phải sao? Lão Viên, ông chỉ cần trực tiếp bác bỏ không phê chuẩn. Tôi phải nhìn xem Nhiếp Chấn Bang hắn sẽ như thế nào đây
Tiếng nói vừa hạ xuống thì Viên Lập Chí cũng nhíu mày lại. Đúng là con hư tại mẹ mà. Đối với câu nói này, Viên Lập Chí cũng luôn nhớ về ngày trước, nếu không phải vì bà xã Trần Lệ Hồng quá cưng chiều làm hư thì đứa con này cũng không có ngang ngược, kiêu ngạo như vậy
Nhìn hai mẹ con tràn đầy chờ mong ở bên cạnh, Viên Lập Chí trầm giọng nói
- Hai mẹ con bà cho là dự án ô tô này chỉ bằng lời nói của tôi mà có thể điều khiển được sao? Dự án này cũng có cả Kiều tổng tự mình tham gia đấy. Dự án này cũng được liệt vào dự án hợp tác trọng điểm với Mỹ. Từ trên xuống dưới, cả nước đều hướng ánh mắt tới đây, bà cho rằng tôi muốn làm gì thì làm được sao?
Nói tới đây, Viên Lập Chí ánh mắt nghiêm khắc nhìn Viên Hạo
- Viên Hạo, chuyện này con đã nói ông nội chưa?
Viên Hạo ánh mắt có chút trốn tránh. Giờ phút này cậu ta không thể nói là đã nói rồi được:
- Không... không có, Con vừa mới trở về, chưa đi gặp ông nội
Chuyện của gia đình, Viên Hạo tất nhiên rõ ràng. Ông nội chính là Định hải thần châm của nhà họ Viên, có uy nghiêm và quyền lực nhất. Sự tình ông nội đã quyết cho dù là mẹ cũng không dám phản đối
Trầm ngâm một chút, Viên Lập Chí cũng đứng lên nói
- Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Tây Sơn một chuyến xem thái độ của ông nội con thế nào
Nói tới đây, Viên Hạo trơn tròn mắt. Gã căn bản không nghĩ tới cha mình lại an bài như vậy. Đi đến chỗ ông nội không phải là xuyên bang sao?
Nơi này tuyệt đối không thể đi được. Lập tức Viên Hạo đứng lên nói
- Ôi trời, những chuyện như thế này cha đi một mình đi. Con mệt chết đi được, đi tắm rửa chút đã
Viên Lập Chí nhìn bộ dạng của Viên Hạo rồi lắc đầu thở dài một tiếng. Chuyện này đúng là cũng khiến Viên Lập Chí chấn động mạnh. Nhưng những lời Viên Hạo nói ông ta cũng không để ý lắm bởi dù sao cũng chỉ là lời nói một phía có phần nói quá lên là tất nhiên. Vả lại con mình như thế nào ông ta còn không rõ ràng sao? Nhưng nếu là đả kích uy tín của nhà họ Viên thật sự thì phải coi trọng việc này.
Quay sang nói với Trần Lệ Hồng
- Lệ Hồng, bà đi chuẩn bị đồ cho Viên Hạo một chút, tôi sang chỗ cha có chút chuyện
Sau khi Viên Lập Chí vừa rời khỏi, Trần Lệ Hồng cầm điện thoại lên gọi. Điện thoại vừa nối máy, Trần Lệ Hồng cười nói
- Lão Tống, chị dâu đây. Chị nghe nói gần đây tỉnh Lũng Tây đang có dự án ô tô cần các cậu xét duyệt có phải hay không?
Những lời này khiến Vụ trưởng vụ công nghiệp có chút kinh ngạc. Vợ của Viên phó trưởng ban sao lại hỏi những chuyện này. Nhưng ông ta vẫn gật đầu
- Đúng là có chuyện này thật. Chị dâu, ý của chị là....
- Ha ha không có gì, chị chỉ tuy tiện hỏi một chút thôi. Hôm nay Hạo Hạo nhà chị vừa từ Lũng Tây trở về có bảo bên đó kinh tế cũng không có tốt như vẻ ngoài
Xem ra trong chuyện này cũng còn có không ít chuyện mờ ám. Lão Tống, cậu còn đang bận việc à, có rảnh hôm nào thì đến nhà ngồi chơi một chút.
Trần Lệ Hồng gác máy. Loại chuyện này Trần Lệ Hồng cũng làm nhiều lần rồi. Có mấy lời nói không thể nói rõ ràng được. Nói rõ quá thì người ta lại nghi ngờ nhưng nói mơ hồ một chút, vừa vặn đủ. Vừa không để lộ ra không ổn, mặc dù là người mình biết cũng không cùng mình xé quan hệ
Rầm!
- Càn quấy! Con là cha mà như vậy à. Quả thực là càn quấy. Giả danh lừa bịp người khác, rồi còn về kể lể. Đất nước này là của nhân dân. Cha không thể để nó muốn làm gì thì làm được, ngang ngược, càn rỡ hết mức
Tại biệt thự Tây Sơn, Viên Khang An nhìn Viên Lập Chí trước mặt mà rít gàn giận dữ
Trầm mặc một lúc lâu sau. Ông cụ mới khua tay nói
- Đi đi. Là đàn ông, là cha con phải có nghĩa vụ xử lý tốt việc gia đình. Không tề gia lấy gì để bình thiên hạ. Nhìn bộ dạng này của con thực không hợp làm Thứ trưởng
Sau khi Viên Lập Chí đi, Viên lão đứng lên, đi vào phòng, cầm bút máy múa bút một hồi. Ước chừng một giờ sau, đi ra nói
- Tiểu Nghiêm, tiểu Nghiêm, tới đây một chút
Tiểu Nghiêm-cảnh vệ của Viên lão từ phòng bên đi ra. Ông đem phong thư giao cho Tiểu Nghiêm:
- Tiểu Nghiêm, đem đồ này gia cho “Quần chúng nhật báo”, nói với họ đây là ý kiến của tôi. Ý tứ là sáng sớm mai tin này phải có trên mặt báo
Tai tỉnh Lũng Tây, Nhiếp Chấn Bang vừa đi vào văn phòng, Hạ Cương đã chạy ra đón:
- Bí thư, hôm nay “Quần chúng nhật báo” có bài phát biểu của đồng chí Viên Khang An
Nhiếp Chấn Bang có chút không ngờ, nhìn trang đầu tờ báo vô cùng nổi bật đề phòng nghiêm ngặt việc người nhà cán bộ lãnh đạo tham gia kiến thiết kinh tế phát triển
Nhìn đến nững dòng này, lòng Nhiếp Chấn Bang run lên. Lão thủ trưởng trong lòng không phản đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận