Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 853: Nhạc phụ nhắc nhở.

Thái độ của Nhiếp Chấn Bang khiến Tổng Bí thư Thẩm rất hài lòng, hơi há miệng nói:
- Được, đây mới là Nhiếp Chấn Bang trong ấn tượng của tôi, nề nếp gia giáo của Nhiếp lão quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là hổ nhà tướng.
Những lời này của Tổng Bí thư Thẩm tuyệt đối không phải những lời khách sáo và hình thức, mà thật sự xuất phát từ cảm xúc tận đáy lòng. Trầm ngâm giây lát, Tổng Bí thư Thẩm lại mở miệng nói:
- Chấn Bang à! Cậu đã đồng ý, vậy thì tiếp nhận đi. Công tác ở tỉnh Ba Thục, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài ra, đối với vấn đề tiếp nhận chức vụ, bản thân cậu có ý kiến gì không?
Biểu lộ thái độ này của Tổng Bí thư Thẩm, theo Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy, đây rõ ràng là đền bù tổn thất. Mình đồng ý tiếp nhận tập đoàn Trung Hoa này, trọng trách này, tương ứng, dựa theo tập tục của thể chế trong nước trước đây, mình đã cắt đứt con đường tiến về phía trước. Bởi vậy, lãnh đạo chắc chắn phải bù đắp cho mình.
Lúc này, bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng có chút mơ hồ. Việc này, rất đột ngột, rất ngoài ý muốn. Trước đây, không để lộ ra chút phong thanh. Kể ra, đường lối của mình ở thủ đô cũng không ít, mạng lưới quan hệ cũng rất đầy đủ. Nhưng, việc này, không có chút phong thanh nào. Nếu ngay cả cha vợ cũng không báo trước cho mình, điều này chứng tỏ, công tác bảo mật chắc chắn là cấp 3A trở lên.
Đối với nguyên tắc bảo mật ở trong nước, Nhiếp Chấn Bang rất rõ, cũng giống như khoảng thời gian mình từng ở Liên Xô và đi bộ đội, trong hồ sơ, chính là bảo mật cấp độ 4A. Hiện nay việc này đã coi như lên đến tuyệt mật rồi.
Nhưng, Thủ tướng Lãnh trước đây đến thị sát cũng không lộ chút phong thanh, đây thật sự là kỳ lạ. Nhưng, hết lần này đến lần khác, mình vẫn là đầu óc nóng bỏng, nhiệt huyết dâng trào nhận lời.
Bây giờ nghĩ lại, đây cũng coi như một loại biểu hiện chính trị không trưởng thành. Hôm nay qua đi, e rằng đợi không đến ngày mai, tiếp nhận. Mình vừa rời khỏi, nói không chừng sẽ nhận được điện thoại của thủ đô, không phải bác cả, chính là cha vợ. Hoặc là cha mình, Nhiếp Quốc Uy. Tóm lại, lần này sợ là sẽ bị mắng cho xối xả.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang thu lại một chút tâm tư, ngẩng đầu nói:
- Tổng Bí thư Thẩm! Về mặt ứng cử viên Chủ tịch tỉnh Ba Thục, cá nhân tôi cảm thấy, đảm nhận chức vụ Phó Chủ tịch thường trực hiện nay – đồng chí Tôn Gia Lạc rất tốt. Đồng chí Tôn Gia Lạc cũng là cán bộ trẻ trung khỏe mạnh, tuổi tác cũng không phải quá lớn. Lần này, sau trận động đất ở Vân Thục, công tác tái xây dựng khu vực thiên tai Di Châu, đều là đồng chí Tôn Gia Lạc đang phụ trách. Các mặt, dù là việc nhỏ nhất, cũng xử lý rất thỏa đáng. Lần này, việc ổn định cuộc sống của quần chúng bị thiên tai thành phố Di Châu, trật tự vững vàng, không thể tách rời với công tác của anh ấy. Hơn nữa, đồng chí Tôn Gia Lạc, trước đây cũng là bạn học với tôi trong lớp bồi dưỡng cán bộ cấp tỉnh, cũng coi như cán bộ trù bị. Kinh nghiệm lí lịch các mặt đều không vấn đề gì. Tôi tiến cử anh ấy tiếp nhận chức vụ của tôi.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:
- Ngoài ra, tôi cảm thấy, đồng chí Phan Kiến Chương có thể đảm nhận chức vụ Phó Chủ tịch thường trực.
Lúc nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang về cơ bản đã nghĩ thông. Lúc này, việc đã đến nước này, lời mình cũng đã nói ra. Hiện tại, dùng câu nói một lần sảy chân để hận ngàn đời, cũng không quá. Nếu đã như vậy, chi bằng vì bản thân tranh thủ một chút lợi ích. Tiến cử Tôn Gia Lạc lên, việc này sớm đã có dự tính trước. Dù cho không có việc này, mình cũng muốn nghĩ cách khác. Về phần Phan Kiến Chương, đây chính là bổ sung thêm. Nếu, Phan Kiến Chương lần này tiến lên một bước, vậy thì tiềm lực tiếp nhận của Phan Kiến Chương lập tức cũng lớn lên.
Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang tin rằng, lần này bản thân đưa ra một sự hi sinh to lớn, chút chuyện này, vẫn phải nể mặt mình.
Quả nhiên, sau khi Nhiếp Chấn Bang nói xong, Tổng Bí thư Thẩm trầm ngâm một lát, lập tức gật đầu nói:
- Được rồi. Tôi biết rồi.
Lời đã nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, Tổng Bí thư Thẩm muốn bày tỏ thâm ý, là nên kết thúc. Vả lại, Tổng Bí thư Thẩm cũng đã bày tỏ thái độ rõ ràng. Việc này có sự ủng hộ của Tổng Bí thư Thẩm, tiếp theo sau tất nhiên là không thể trì hoãn.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, mỉm cười nói:
- Tổng Bí thư, ngài bận việc nhé, tôi ra ngoài trước.
Bước ra khỏi phòng, Hoàng Vân Sơn Thư ký riêng của Tổng Bí thư Thẩm đã chạy lên đón, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Chấn Bang, đi nhé!
Đối với Hoàng Vân Sơn, Nhiếp Chấn Bang không dám một chút chậm trễ. Con người Hoàng Vân Sơn này, bắt đầu từ thời trẻ đã luôn ở bên cạnh Tổng Bí thư Thẩm, bắt đầu theo Tổng Bí thư nhậm chức ở tỉnh Tuyết Vực một mạch cho đến bây giờ. Có thể nói, Hoàng Vân Sơn là tri kỷ chân chính của Tổng Bí thư. Đừng xem thường Hoàng Vân Sơn hiện nay chẳng qua đeo một tấm biển Thư ký Ban Bí thư, là Thư ký riêng của Tổng Bí thư Thẩm. Nhưng, nếu thả ra ngoài, trực tiếp chính là chư hầu một phương, dứt khoát là đại tướng nơi biên cương.
Thu lại một chút tâm trạng, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Anh Hoàng, chỗ thủ trưởng, nhờ cả vào anh. Tôi về nhé!
Lúc này, những người tụ tập ngoài cửa căn nhà số một đã giải tán, Hoàng Vân Sơn đích thân tiễn Nhiếp Chấn Bang đến cổng, nhìn thấy dáng vẻ không mấy hứng thú của Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Vân Sơn lại cười nói:
- Chủ tịch Chấn Bang, có đôi khi luôn sẽ có hi vọng trong những ngày khốn khó.
Câu này, nói làm cho cả người Nhiếp Chấn Bang đều sững lại, Hoàng Vân Sơn đây là ý gì? Nói tình hình công tác của mình, hay là nói tình hình tiền đồ của mình, Nhiếp Chấn Bang hơi suy nghĩ bất định.
Từ nhà khách Tỉnh ủy về nhà, trong phòng khách, Dương An Na đã đứng lên:
- Chấn Bang, vừa nãy cha gọi điện thoại đến. Cha bảo anh sau khi về nhà gọi lại cho cha.
Cha?
Lúc này, trong lời nói của Dương An Na, đại danh từ này chắc chắn không phải chỉ phụ thân Nhiếp Quốc Uy của mình, có thể khẳng định trăm phần trăm, từ ba trong miệng An Na lúc này, tất nhiên là cha vợ mình Dương Thắng Lợi.
Đang trong thời kỳ nhạy cảm này, Dương Thắng Lợi đột nhiên gọi điện thoại, việc này khiến Nhiếp Chấn Bang bắt cầu vô cùng trọng thị. Đi thẳng vào phòng đọc sách, bấm gọi số của Dương Thắng Lợi. Điện thoại reo hai tiếng, sau một lát, giọng Dương Thắng Lợi đã truyền đến:
- Chấn Bang à! Từ chỗ thủ trưởng về đấy hả?
- Dạ, con vừa về.
Giọng Nhiếp Chấn Bang lúc này có vẻ hết sức ôn hòa.
Đối diện, giọng của Dương Thắng Lợi hết sức trung khí, sang sảng nói:
- Chấn Bang à! Lần này, Tổng Bí thư Thẩm nói với con về việc của tập đoàn Trung Hoa, con suy nghĩ và quyết định ra sao?
Câu này, lập tức khiến trong lòng Nhiếp Chấn Bang không yên. Nhạc phụ Dương Thắng Lợi, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ. Bối cảnh quan hệ của Nhiếp Chấn Bang, Dương Thắng Lợi cho đến nay đều hết sức kiêng kị. Ngày thường, ngoài một số kết giao ân tình bình thường, Dương Thắng Lợi xưa nay đều không liên hệ nhiều với Nhiếp Chấn Bang.
Hôm nay, đột nhiên gọi điện đến, lại còn vừa mở miệng đã nói thẳng vào vấn đề, chính là nói việc của tập đoàn Trung Hoa. Nhiếp Chấn Bang lập tức hiểu ra, có lẽ cha vợ có điều gì nhắc nhở mình chằng?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng không giấu diếm, đem thẳng suy nghĩ và quyết định của mình, toàn bộ nói cho Dương Thắng Lợi biết. Bên kia, Dương Thắng Lợi trầm ngâm một lát, lộ vẻ hết sức vui vẻ:
- Chấn Bang à! Lần này, lựa chọn này của con, cha không thể không nói đã đi một nước cờ tốt.
- Có phải là hơi buồn bực không?
Dương Thắng Lợi lúc này giống như bộ dạng thầy mo chưa bói cũng đã biết trước.
Trước mặt cha vợ Nhiếp Chấn Bang cũng không có gì ngại ngùng, lập tức nói:
- Ch! Cha cũng biết, trong nước chúng ta, thói quen trong thể chế, xưa nay, trong hàng ngũ lãnh đạo nòng cốt không có nhân vật xuất thân từ doanh nghiệp nhà nước. Lần này, con qua doanh nghiệp nhà nước, không phải là chặt đứt con đường tiến thân của mình sao?
Đương nhiên, theo lời Nhiếp Chấn Bang nói không có lãnh đạo nòng cốt xuất thân từ doanh nghiệp nhà nước, cũng không phải nói, lãnh đạo nòng cốt thì không thể trải qua công tác trong doanh nghiệp nhà nước. Lấy một ví dụ, Tổng Bí thư Viên năm đó đã từng trải qua công tác tại doanh nghiệp nhà nước. Nhưng đó chẳng qua là giai đoạn khởi đầu, cấp Giám đốc Sở trở xuống. Việc này và tình hình của Nhiếp Chấn Bang hiện nay hoàn toàn khác nhau.
Mục tiêu thành lập tập đoàn Trung Hoa, chính là muốn thúc đẩy nền công nghiệp quốc phòng và phương diện khoa học kỹ thuật của đất nước phát triển nhảy vọt. Đây không phải một hai ngày có thể thành công, việc này cần một quá trình, không nói nhiều hơn, một nhiệm kỳ là hoàn toàn cần thiết. Mà năm nay lại là năm chuyển giao nhiệm kỳ. Nếu tính toán như vậy, nhiệm kỳ này của mình đã không còn hy vọng gì nữa.
Lúc này, Dương Thắng Lợi vẫn thản nhiên cười, nói:
- Chấn Bang à! Hiện tại xem ra, con vẫn chưa nhìn thấy chỗ bản chất của sự việc.
Dừng một lát, Dương Thắng Lợi tiếp tục nói:
- Chấn Bang à! Con tự mình tính toán tỉ mỉ một chút, hôm nay sau năm chuyển giao nhiệm kỳ, đồng chí Kiều Dịch Nhân tiếp nhận chức vụ của Tổng Bí thư Thẩm, một thế hệ lãnh đạo nòng cốt mới bước lên vũ đài. Đợi sau hai nhiệm kỳ tám năm, con mới bao nhiêu tuổi?
Về mặt này, cơ bản không cần đi tính toán, bản thân là người sinh ra vào năm bảy mươi, năm nay đúng chẵn ba tám tuổi. Sau tám năm, mình chẳng qua cũng chỉ bốn mươi sáu tuổi. Đối với người khác mà nói, tuổi này, hoặc chính là một cán bộ cấp Địa sở, cấp tỉnh đã xem như người trẻ tuổi. So với Tổng Bí thư Thẩm năm mươi chính tuổi trèo lên đỉnh, đồng chí Kiều Dịch Nhân cũng năm mươi chính tuổi trèo lên đỉnh, trẻ hơn mười mấy tuổi. Việc này cơ bản không hiện thực.
Hoặc nói, nếu Nhiếp Chấn Bang có cơ hội đó, làm không tốt, sẽ đụng đến sự phản đối mạnh mẽ của các hệ phái khác trong nước. Dù sao, ở Trung Quốc, cũng chưa có tiền lệ như vậy xuất hiện.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư, tính cách của cha vợ, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, tuyệt đối không phải bắn tên không đích. Ở đây, chắc chắn có hàm ý gì sâu sắc mà mình chưa suy nghĩ tới. Chẳng qua, cha vợ không nói, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể trực tiếp hỏi thẳng vấn đề. Thứ đồ chính trị này, chủ yếu nhất, quan trọng nhất, vẫn là cần dựa vào năng lực lĩnh hội của bản thân
- Sao? Nghe thấy lời của cha, nghĩ đến việc gì chưa?
Bên kia, âm thanh của Dương Thắng Lợi vang lên một lần nữa trong ống nghe.
Lúc này, trong đầu Nhiếp Chấn Bang luẩn quẩn mấy từ ngữ quan trọng. Quốc phòng, khoa học kỹ thuật, sức mạnh quốc gia, thành tích chính trị, uy tín, công thần, quân đội mấy thứ này, nối vào nhau, hình như, Nhiếp Chấn Bang đã tìm thấy điểm đột phá.
Đột nhiên, trong đầu Nhiếp Chấn Bang lóe lên một ý tưởng, cả người cũng có vẻ hết sức kích động, thậm chí, cơ thể hơi run rẩy, có vẻ không tin, nói:
- Chaa! Chaa… ý cha là nói… việc này…việc này thật sự có thể sao? Sao con có cảm giác đang mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận