Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 798: Bạo lực chấp pháp.

Dáng vẻ, giọng nói, cách ăn mặc và khí phách phi phàm của Nhiếp Chấn Bang vừa xuất hiện liền khiến dân chúng xung quanh đều kinh hãi.
Trong dân giân có cách nói thế này, quan có dáng vẻ của quan, lời thô lý không thô. Là công chức chính phủ, là cán bộ lãnh đạo, một cách tự nhiên, trong công tác sẽ nuôi dưỡng hình thành một loại khí chất, dân gian gọi là quan uy.
Nhiếp Chấn Bang nói xong, lập tức tình hình trở nên yên lặng nghiêm túc. Lúc trước chợ đêm còn đang ồn ào náo nhiệt, lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Nhiếp Chấn Bang.
Đội trưởng Hồ đang quan sát Nhiếp Chấn Bang. Người trung niên đứng trước mặt đây, không, nói chính xác là người trẻ tuổi này. Trên người người này phát ra một loại uy thế và áp lực khiến người ta có cảm giác hơi run sợ. E rằng lúc đối diện với Cục trưởng cũng không có kiểu khí thế này.
Đây là cán bộ lãnh đạo nào? Chủ tịch quận? Lãnh đạo thành phố? Vừa nghĩ đến đây, Đội trưởng Hồ lập tức lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ điên rồ này. Lãnh đạo quận, mình đều biết, tuyệt đối không thể có người này. Lãnh đạo thành phố? Cũng không có ấn tượng này.
Chẳng lẽ không phải cán bộ lãnh đạo, chẳng qua chỉ là một thương nhân có tiền? Vừa nghĩ đến đây, Đội trưởng Hồ lập tức đồng ý với cách nghĩ này.
Sau khi trong lòng có nhận định này, Đội trưởng Hồ lập tức có khí thế. Mặc kệ hắn ta là thương nhân gì. Cho dù có giàu đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân mà thôi, có thể chống lại được mình hay sao? Mình cũng là người có thế lực, có chỗ dựa.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang với ánh mắt đầy miệt thị, Đội trưởng Hồ bước lên, trầm giọng nói:
- Phép tắc gì? Văn kiện gì?
- Tao nói cho mày biết, quy tắc của chính quyền, văn bản của thành phố, khu vực này, là điểm họp chợ đêm. Căn cứ vào văn bản của Ủy ban nhân dân thành phố, Cục Xây dựng thành phố và Cục Quản lý đô thị thành phố. Đã là hộ kinh doanh thì mỗi tháng đều phải thu môt khoản phí vệ sinh nhất định. Đây chính là căn cứ.
Nói đến đây, Đội trưởng Hồ liếc mắt một cái đánh giá Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Mày là ai? Mày có tư cách gì quản chuyện này? Mày làm việc ở đâu?
Lời lẽ của Đội trưởng Hồ đầy vẻ chợ búa giống như con người của anh ta vậy. Tuy là công chức, nhưng, là người của cấp thấp nhất, so với người ở ngoài xã hội hoàn toàn không có khác biệt gì.
Những lời này, mục đích của Đội trưởng Hồ chủ yếu là dò xét xem thân phận của Nhiếp Chấn Bang. Mục đích gì, cuối cùng vẫn là muốn biết Nhiếp Chấn Bang kinh doanh gì, sau này tất nhiên thuận tiện cho việc trả đũa.
Nghe lời lẽ của Đội trưởng Hồ, Nhiếp Chấn Bang chau mày, nói:
- Ăn nói thô tục, hình ảnh một phường lưu manh chợ búa. Tôi thật sự nghi ngờ kiểu người như anh sao có thể gia nhậpvào đội ngũ quốc gia. Tôi làm việc ở đâu? Tôi làm việc ở Ba Thục, tôi làm việc cùng với Tổng Bí thư Thẩm.
Nói như thế, Nhiếp Chấn Bang thật sự không nói sai. Về phương diện chức vụ mà nói, Nhiếp Chấn Bang là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật đứng đầu chính quyền tỉnh Ba Thục, đích thị là làm việc ở Ba Thục. Là cán bộ cấp tỉnh, lãnh đạo trực hệ là trung ương, chính xác là làm việc cùng với Tổng Bí thư Thẩm. Về phương diện phe phái mà nói, Nhiếp Chấn Bang vẫn là làm việc cùng Tổng Bí thư Thẩm. Đây đều là những lời nói thật.
Nhưng, có lúc lời nói thật lại không ai tin. Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, lọt vào tai Đội trưởng Hồ, đó đều không phải là nói thật. Nghe thế nào cũng giống như đang nhạo báng anh ta.
Sắc mặt trầm xuống, Đội trưởng Hồ và mấy nhân viên Quản lý Đô thị bên cạnh đều mỉm cười càn rỡ. Sắc mặt Đội trưởng Hồ lập tức trở nên dữ tợn, giận dữ nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Làm việc ở Ba Thục? Làm việc cùng Tổng Bí thư Thẩm? Oắt con, mày lừa ai đấy hả? Ông đây cũng làm việc ở Ba Thục, chung tao cũng làm việc cùng Tổng Bí thư Thẩm đấy. Đùa với ông hả?
Nói xong, Đội trưởng Hồ nhìn bác Phùng nói:
- Bà già, đừng trách tôi đây sao không nể mặt bà. Hôm nay, sự việc này của bà, khiến tôi sau này sao có thể ở vùng này làm việc được. Tôi nói cho bà biết, cái sạp này của bà, không cho phép mở nữa, dù nộp tiền cũng không được phép mở. Muốn mở hả? Được. Bà đem giấy phép kinh doanh hộ cá thể, đăng ký chứng minh nộp thuế, giấy phép vệ sinh đến đây. Nếu không, đừng nói một tháng một ngàn, bà có nộp mười ngàn cũng không có tác dụng.
Những lời này lập tức khiến bác Phùng suy sụp. Quầy thức ăn vặt này, đây là sinh tồn cơ bản của cả nhà bà. Trước đây, tuy rằng khổ một chút, mệt một chút, bị áp bức và sỉ nhục một chút, nhưng chung quy vẫn có một đường sống. Bây giờ thì sao? Những lời này của Đội trưởng Hồ, chính là đã chặt đứt hoàn toàn con đường này.
Lúc này, bác Phùng lập tức bò đến dưới chân Đội trưởng Hồ, van xin:
- Đội trưởng Hồ, thật sự không thể! Nếu tôi không mở quầy hàng này thì tôi không thể sống được. Cầu xin anh, xin anh cho mẹ góa con côi chúng tôi một con đường sống. Xin anh thương xót.
Nói xong, bác Phùng quay đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang và An Na nói:
- Phu nhân, vị tiên sinh này, tôi cầu xin các vị, việc này các vị đừng để ý nữa, ngàn vạn lần sai, là bà già này không nên nợ phí vệ sinh.
Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang chua xót trong lòng, hơn nữa là phẫn nộ và tự trách. Là Chủ tịch một tỉnh, dưới sự quản lý của mình không ngờ lại xuất hiện sự việc thế này, đây là không làm tròn chức trách. Nhân dân an cư lạc nghiệp, trăm họ cơm no áo ấm, đây là mục tiêu xưa nay của mình. Làm quan một khóa, tạo phúc một phương, đây là trách nhiệm của mình. Vì cuộc sống nhân dân lập mệnh, vì muôn đời khai mở thái bình. Đây là lời đề tặng của Tổng Bí thư Thẩm viết tặng cho mình.
Nhìn hiện tại, mình vẫn thiếu tư cách khá nhiều. Không cần Nhiếp Chấn Bang nói, bên cạnh, An Na đã bước lên dìu bác Phùng đứng lên. Lúc này bác Phùng hơi bẩn, trên người dính không ít đồ gia vị, mùi vị hơi gay mũi. Nhưng, An Na không lưu tâm, lấy ra một gói khăn giấy, giúp bác Phùng lau sạch khuôn mặt, an ủi:
- Bác giá, bác yên tâm. Việc này nhất định sẽ có một lẽ công bằng. Đây không phải là xã hội cũ, tuyệt đối không thể dễ dàng cho phép kiểu quan lại ác ôn hoành hành ngang ngược.
Dứt lời, Đội trưởng Hồ lập tức bị kích động, tức giận nói:
- Chú Sáu, sạp hàng của bà già này không thu nữa. Kéo đi!
Mệnh lệnh vừa ra, mấy người đi cùng lập tức bước đến, mấy người, đập phá một hồi làm cho sạp hàng của bác Phùng tan nát. Tốc độ nhanh chóng khiến Nhiếp Chấn Bang không kịp phản ứng.
Nhìn ánh mắt bất lực của bác Phùng, Nhiếp Chấn Bang vô cùng giận dữ. Giữa chốn đông người, dưới sự quản lý của mình, vẫn còn có chuyện thế này, đây là một sự chế nhạo và sỉ nhục lớn nhất đối với mình. Xây dựng kinh tế dù có làm tốt đi chăng nữa có ai đó, sự tôn nghiêm và sinh tồn của quần thể yếu thế trong xã hội không nhận được cải thiện, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Xông thẳng tới, sức lực của Nhiếp Chấn Bang không phải những con mèo ba chân này có thể so sánh được. Mỗi tay một tên, trực tiếp ném những tên này ra thật xa.
Đối với Đội trưởng Hồ, Nhiếp Chấn Bang lại bước lên nghênh đón, không áp dụng rõ ràng động tác đánh nhau. Là Chủ tịch tỉnh, điểm này, Nhiếp Chấn Bang vẫn hiểu rõ. Đưa ra hành động đánh người, chính là bản thân mình không đúng. Đến lúc đó, người ta đầu trọc không sợ bị nắm tóc. Ở phía sau, nếu có người có dụng tâm thúc đẩy, truyền ra, Chủ tịch tỉnh ẩu đả với một nhân viên bình thường, mình không chết cũng trầy vi tróc vẩy.
Nhưng, xô đẩy những người này, tính chất lại khác nhau. Làm như vậy, có thể nói là ngăn cản bạo lực chấp pháp. Bước đến trước mặt Đội trưởng Hồ, hai vai một va chạm, khiến Đội trưởng Hồ lùi lại mấy bước.
Lúc này Đội trưởng Hồ nhìn Nhiếp Chấn Bang, lớn tiếng nói:
- Mày dám đánh tao hả? Hành động này của mày là gì có biết không? Là bạo lực, cố ý chống lại người thi hành công vụ.
Nhiếp Chấn Bang cười khan một tiếng, trầm giọng nói:
- Đánh anh? Ai nhìn thấy tôi đánh anh, tôi về cơ bản không động thủ, nhìn vào anh vẫn chưa đủ tư cách để tôi đánh anh, đừng đánh giá cao bản thân mình.
Đội trưởng Hồ lúc này, tức giận sôi máu. Sắp phát điên, giận quá hóa cười, dữ tợn nói:
- Được, được, thằng nhóc này, tao cũng muốn nhìn xem mày có thể vênh váo đến bao giờ, hy vọng, tiếp theo này mày vẫn còn có thể vênh váo. Chú Sáu, lập tức gọi cho đồn cảnh sát. Nói điểm ăn đêm ở đường dành cho người đi bộ, có dân côn đồ bạo hành chống người thi hành công vụ, chống lại chính quyền, bảo họ cử người đến đây trợ giúp.
Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang vẫn không có chút phản ứng nào, vẫn đảo trời lộn đất, mình mười mấy năm nay theo cuộc đời chính trị, có hung hiểm nào không trải qua. Ở Lỗ Đông, ở thành phố cấp huyện đó, ngay cả súng ống đều đã sử dụng, thì đã sao? Mình không phải vẫn rất ổn sao.
Hiện tại, vẫn là ở thành phố Thiên Phủ, thủ phủ tỉnh Ba Thục. Đông người như thế, Nhiếp Chấn Bang không tin bọn họ có thể hãm hại mình. Giữa đất trời bao la, giữa thanh thiên bạch nhật, Nhiếp Chấn Bang vẫn muốn nhìn xem, những người này, cuối cùng hủ bại đen tối đến mức độ nào, những người này, cuối cùng đã biến thành những loại người gì.
Quan lại bao che cho nhau, những nhân viên Quản lý đô thị này, nếu không có sự trợ giúp của đồn cảnh sát, chắc chắn không dám lớn lối như vậy. Hiện tại, không sợ bọn họ không gọi người, điều cần thiết chính là bọn họ gọi người. Gặp dịp, đến lúc đó cùng tính sổ chung một thể.
Nhưng, hoàn toàn không có sự chuẩn bị, đó cũng không phải là phong cách làm Chủ tịch tỉnh của Nhiếp Chấn Bang hiện nay. Thật sự nếu bị những người này lôi đến đồn cảnh sát, mặc dù sau khi sự việc xảy ra mình có đòi lại, nhưng thể diện nhất định sẽ bị mất đi.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn An Na nói nhỏ:
- An Na, em gọi cho Cư Bằng, bảo anh ta thông báo cho Hoàng Tiến, Hầu Văn Khôi và Thang Bính Quyền, nói, chúng ta đang ở đây.
Không cần nói nhiều, là phu nhân Chủ tịch tỉnh, lại xuất thân trong gia đình như thế, cần thiết làm những gì, Dương An Na đều biết rõ.
Đợi không đến mười phút, bên ngoài đám đông truyền đến tiếng còi cảnh sát, ở chỗ trong tầm mắt có thể nhìn thấy, một chiếc xe cảnh sát loại mini, dừng ở bên cạnh. Trên xe, ba bốn viên cảnh sát mặc sắc phục, vẹt đám đông từ ngoài bước vào.
Nhìn quanh hiện trường, ánh mắt cuối cùng nhìn vào Đội trưởng Hồ, trầm giọng nói:
- Lão Hồ, ở đây xảy ra việc gì? Ai đang dùng bạo lực chống người thi hành công vụ? Đảo lộn trời đất rồi hay sao?
Chuyện này, cơ bản không cần che giấu. Những người này, có vẻ như làm những việc này đã quá nhiều. Vừa đến, chỉ thẳng ra một tội danh xếp ở trên đầu Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn những người này, Nhiếp Chấn Bang sắc mặt không tốt lắm, nói:
- Đồng chí này, nói năng cần có chứng cứ, không phải anh muốn nói gì cũng được.
Đối với lời nói của Nhiếp Chấn Bang, viên cảnh sát cầm đầu chau mày nói:
- Bạo lực chống người thi hành công vụ chính là anh đấy. Đi cùng chúng tôi, đến đồn cảnh sát nói rõ, cuối cùng xảy ra việc gì?
Nhiếp Chấn Bang lúc này vẫn cười khinh bỉ, nói:
- Hừ, bạo lực chống người thi hành công vụ, thật đúng là quan có hai cái miệng, nói phải cũng quan nói trái cũng quan. Đổi trắng thay đen, chỉ hưu bảo ngựa bản lĩnh hạng nhất. Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bạo lực chống người thi hành công vụ. Nếu tôi không đi thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận