Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 815: Chú trọng phát triển kinh tế.

Sau khi bí thư Tô tiến hành một cuộc nghiên cứu và thảo luận sâu sắc, toàn tỉnh Ba Thục như khôi phục lại
được sự bình tĩnh như hồi nào. So với thời mà đồng chí Tăng Thái Bình còn đương nhiệm thì Ba Thục hiện giờ đã hài hòa hơn.
Tô Quyết thẳng thắn nói, khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng yên tâm đi nhiều. Đối với chính trị, thái độ của Nhiếp Chấn Bang luôn là bị động. Trước giờ đều là thế binh đến tướng ngăn, nước lên thì chặn.
Hứa hẹn của Tô Quyết đã làm giảm bớt đi nỗi băn khoăn của Nhiếp Chấn Bang, thành viên của Tỉnh ủy, đều có sự hòa thuận, hòa hợp với nhau. Trọng tâm công tác của Nhiếp Chấn Bang là quan tâm đến phát triển kinh tế, xã hội.
- Chủ tịch tỉnh, thời gian này trong tỉnh có nhiều dự án trọng điểm, lần này Ba Thục có thể khắc phục được khó khăn rồi.
Nói lời này chính là đồng chí Phó chủ tịch thường vụ Phan Kiến Chương.
Lời nói này của Phan Kiến Chương đúng là xuất phát từ nội tâm mà ra. TÌnh thế của Ba Thục rất khó nói, nằm ở vị trí phía Tây, là vùng đất thiếu khả năng phát triển. Tổng sản phẩm quốc dân của tỉnh tuy nằm ở chế độ trung du nhưng dân số Ba Thục đông, tính theo bình quân, so với các tỉnh thành cũng là ở mức độ gần cuối.
Lần này Ba Thục khôi phục lại được năng lực sản xuất, đang thực hiện chế độ lưu chuyển tập trung ruộng đất. Mở ra con đường mới cho ruộng đất nông nghiệp. Sản xuất nông nghiệp thu hoạch được con số mà trước đây chưa từng đạt được. Phát triển ngành thứ hai chính là công nghiệp và kiến trúc, mở rộng ưu thế phát triển khiến cho đầu tư công nghiệp và giá trị công nghiệp đạt được thành tích cao trước tới nay. Phát triển thứ ba chính là ngành khoa học kỹ thuật, du lịch, các loại hình dịch vụ khác đều có khởi sắc. Tổng hợp lại những điều trên rõ ràng đủ khiến cho Phan Kiến Chương vui vẻ.
Nhiếp Chấn Bang không nói gì, nhìn ra ngoài xe, họ đang trên đường đi Hưng Châu. Hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh), tỉnh Ba Thục không phải là nghèo khó, rèn sắt còn cần tự thân cứng rắn. Đây chính là câu cửa miệng của đồng chí Kiều Dịch Nhân. Ở đây, nhìn phong cảnh, nhìn môi trường tài nguyên, rồi những thiết bị, kỹ thuật… chúng ta đều không nên coi thường, chỉ là trước kia có đi đường vòng, có đi sai chút. Nhưng bây giờ đã có người hướng dẫn, nên mới có hiện tượng hậu tích bạc phát, đó là điều không cần phải ngạc nhiên.
Lúc này, người thản nhiên nhất chính là Nhiếp Chấn bang. Nhiếp Chấn Bang cũng không hề nhận hết công lao về phía mình. Công lao chiến tích có thể khiến cho người đi theo anh cũng được lên mây theo,, từ trước tới nay đó đều giống như một pháp bảo chấp chính của Nhiếp Chấn Bang.
Thấy Nhiếp Chấn bang không nói gì, Bí thư Lý Vân Hạc ngồi phía trên quay lại nói:
- Chủ tịch, có câu này tôi không biết có nên nói hay không?
Trên chiếc xe công vụ Toyota đều là người bên mình. Có bảy chỗ, ngoài ba lãnh đạo ra thì còn có ba thư ký. Đều là những người tin tưởng, nên Lý Vân Hạc cũng thể hiện rất tùy ý.
Liếc nhìn Lý Vân Hạc, Nhiếp Chấn Bang dừng lại chút, hơn một tháng nhận chức thư ký này, nói chung anh ta làm việc đều được. Nhưng tốt thì có tốt, con người Lý Vân Hạc có tính tính toán thì chắc không sửa được.
Nhiếp Chấn Bang hiểu chuyện này. Trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đồng chí Vân Hạc, có chuyện gì cứ nói ra.
Lời nói của Nhiếp Chấn bang khiến cho Lý Vân Hạc có chút ngại ngùng, là quản gia chính quyền, lại nói ấp úng như thế, trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang có ẩn ý sâu sắc.
Ngây một chút rồi Lý Vân Hạc cũng cười nói:
- Chủ tịch phê bình thế là đúng ạ, Chủ tịch Nhiếp, chủ tịch Phan, sau khi Bí thư Tô nhậm chức tôi nghe nói không ít đồng chí đã đến hỏi thăm đồng chí Bí thư, đồng chí Bác Quân thời gian này cũng đã đến thăm bí thư Tô vài lần.
Nói đến đây Nhiếp Chấn Bang đã hiểu ý của Lý Vân Hạc, rồi Nhiếp Chấn Bang cũng xua tay, nét mặt cũng rất nghiêm túc nói:
- Đồng chí Vân Hạc, sao anh cũng giống như phụ nữ vậy, những chuyện không có căn cứ gì, sau này ít nói những chuyện như thế đi nhé. Đồng chí Ninh Bác Quân là người phụ trách của Tỉnh ủy, có chút công việc, yêu cầu phải báo cáo lại cho đồng chí Tô Quyết biết, điều đó là bình thường. Đồng chí Vân Hạc, sau này vẫn phải đặt trọng tâm vào công việc, yên tâm công tác.
Với chuyện này Nhiếp Chấn Bang nhìn nhận rất bình thản, Tô Quyết nhậm chức thái độ đã rất rõ ràng rồi. Điều đó đã đủ, cũng không phải Nhiếp Chấn Bang là kẻ dễ tin người. Bất kể như thế nào hiện giờ mà nói quan hệ của hai người cũng đang rất tốt đẹp. Tô Quyết gặp đồng chí cấp dưới rồi nói chuyện với một số lãnh đạo là chuyện bình thường.
Trong trường hợp này nếu như thể hiện rằng quá để ý thì sẽ cho người khác cảm nhận rằng mình là một đứa trẻ con, ngoài ra cũng có thể làm hủy hoại đi cả một cục diện tốt.
Tuy Tô Quyết mới đến vẫn còn chưa ổn định nhưng bất kể ra sao, thân phận của anh ta cũng đã ở đây rồi, làm náo loạn lên đều không có lợi cho đối phương.
Lời nói này, Nhiếp Chấn Bang nói không hề nhẹ, mà có thể nói là nói mạnh mẽ để nhắc nhở Lý Vân Hạc, Phan Kiến Chương ngồi bên cạnh cũng nhìn với thái độ khinh miệt. Con người Lý Vân Hạc năng lực làm việc cũng đã không đạt được đến mức ưu tú rồi, nhưng cũng không phải là tồi. Nhưng chỉ là tính cách đúng là có phần hơi cực đoan. Cái này cũng khó trách, dù sao Lý Vân Hạc cũng có một nhạc phụ tốt, trên đường thăng tiến luôn rất thuận lợi. Tính tình thì khó mà tránh khỏi có nhân tố không an phận.
Trầm mặc một chút rồi Phan Kiến Chương cũng nói:
- Chủ tịch, số liệu kinh tế năm nay đã công bố ra rồi, hay là chủ tịch xem qua chút. Nói thực lòng tôi có chút không dám tin.
Vừa nói xong Nhiếp Chấn Bang lại hướng mắt về Phan Kiến Chương:
- Hả, lại còn có việc khiến Kiến Chương anh phải ngạc nhiên sao?
Ngồi bên cạnh lúc này Lý Vân Hạc tự nhiên nhìn Phan Kiến Chương với ánh mắt cảm động. Nếu không có chủ đề của Phan Kiến Chương thì chắc chắn mình không thoát khỏi hậu quả của việc lắm lời khi nãy. Hơn nữa chính Lý Vân Hạc cũng hiểu biết rất rõ về tính cách của Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang liền lật xem báo cáo số liệu các hạng mục kinh tế của toàn Ba Thục. Ngồi bên cạnh, Phan Kiến Chương giới thiệu:
- Chủ tịch, năm nay, kinh tế toàn tỉnh tăng nhanh, không ngờ lại tăng 37.2% so với từ trước đến nay. Trong đó về nông nghiệp tăng 67% so với cùng kỳ năm ngoái, tổng giá trị hàng công nghiệp tăng 23%. Ngành thương mại dịch vụ tăng 54.3%.
Lời nói của Phan Kiến Chương khiến cho những người ngồi bên cạnh đều kinh ngạc, trong tình hình thực tế hiện nay mà năm nay kinh tế Ba Thục lại tăng nhanh như thế, trong các thành phố, các khu tự trị, Ba Thục chắc chắn là con bọ cạp thải độc. Tốc độ này có thể vượt qua tất cả các tỉnh.
Đến giờ trong khi tốc độ tăng trưởng kinh tế của các vùng phát triển duyên hải đạt 10%, tốc độ tăng trưởng kinh tế của các vùng phía tây vẫn duy trì ở mức 15%, mà theo số liệu kinh tế của Ba Thục thế này không tránh khỏi mọi người soi xét.
Người ta nghĩ như thế nào, Nhiếp Chấn Bang không hề xem trọng việc này, trong trường hợp này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có kinh nghiệm, ngày đó khi ở Lê Huyện, không phải là đã như thế này sao? Mà bây giờ cũng chỉ là chuyển huyện thành tỉnh mà thôi.
Đương nhiên, thời gian qua đi thì cảnh vật cũng thay đổi, sẽ có những cách nhìn khác nhau. Nhiếp Chấn Bang nhìn một lượt, bình quân năm ngoái tổng sản lượng GDP đạt một nghìn một trăm tệ. Đối với Ba Thục dân số tám mươi triệu người mà nói, vẫn chưa thể có tư cách để tham gia vào câu lạc bộ nghìn tỷ đồng. Mà năm nay bình quân GDP tăng lên một nghìn năm trăm 30 tệ. Đây rõ ràng là một tiến bộ cực lớn.
Nhiếp Chấn Bang đang suy xét, nếu như thế này mà báo cáo lên trên, vẫn duy trì những con số này thì e là… đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Phan Kiến Chương phải đưa bản báo cáo này ra cho hắn.
Có thể khẳng định là, nếu như thế này, không thêm những sửa đổi gì mà báo lên trên. Đến lúc đó, Ba Thục sẽ bị nhòm ngó, nói hay hơn chút là sẽ trở thành mục tiêu để các tỉnh khác theo đuổi, nói không hay một chút là nếu Ba Thục thế này thì thể diện các tỉnh khác để vào đâu?
Đều là lãnh đạo, Ba Thục lại đạt được thành tích lớn như thế, những nơi khác không phải là bất tài, ăn không ngồi rồi sao?
Nói không dễ nghe nếu làm như thế thật thì Nhiếp Chấn Bang sẽ làm nhiều người tức giận. Trầm mặc một chút Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn Phan Kiến Chương nói:
- Kiến Chương, anh có ý kiến gì không?
- Chủ tịch ý của tôi là giữ lại một phần. Một mặt đối với cả nước, có thể duy trì được vị trí thứ 10 cơ bản, nếu so sánh với các tỉnh phát triển ở miền tây, ví dụ bằng tốc độ phát triển của khu tự trị Tương Trì Bình là được. Như thế cũng sẽ không quá phô trương. Ngoài ra như thế cũng có thể là một lá chắn cho kinh tế năm sau của chúng ta.
Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang hỏi, Phan Kiến Chương không mấy do dự, trầm mặc một chút rồi cũng nói.
Về cơ bản trên phương thức là như vậy, cũng là bình thường nhất. Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, người trong nước đếu nghiên cứu về đạo ý của Trung Dung. Cái gọi là cây cao đón gió lớn, chính là nói về chuyện này, chuyện này nếu như cứ giữ thế này mà nộp lên trên thì chắc chắn là sẽ đắc tội với tất cả các tỉnh khác rồi.
Suy nghĩ một chút rồi Nhiếp Chấn Bang cũng nói:
- Lúc này, tạm thời không vội, cứ để đó đã, tôi suy xét thêm đã. Cụ thể phải làm thế nào đến lúc đó sẽ nói sau.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau ngồi bên trên vị trí phụ xe, thư ký của Lý Vân Hạc lại quay đầu lại nói:
- Thưa trưởng ban, phía trước là thành phố Hưng Châu rồi.
Nói thì như thế, nhưng trên thực tế mọi người cũng đều đã nghe thấy rồi. Lúc này Lý Vân Hạc lại một lần nữa báo cáo lại với Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn bức thủy tinh phía trước, trên đường, mấy chục chiếc xe đang táp vào lề đường. Đi trên cùng đứng chính giữa là lãnh đạo Phương Viên, bên trái là Lưu Thanh Nguyên, bên cạnh là bốn lãnh đạo lớn của thành phố Hưng Châu. Các đồng chí phụ trách ở Hội đồng nhân dân và quân khu đều đã đứng cạnh.
Nhiếp Chấn Bang giờ cũng cười nói:
- Lão Phương Viên này, quả là không ngờ lại coi trọng hình thức thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận