Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1214: Nên đánh một chút rồi.

Mồng tám tháng giêng là ngày đi làm chính thức đầy đủ người đầu tiên sau một kỳ nghỉ dài. Trong thành phố Cổ Đô, tất cả các đơn vị đều tràn đầy một hương vị vui mừng. Nhất là vào lúc tám giờ sáng, không ít đơn vị trong thành phố đều vang lên tiếng pháo nổ. Đây cũng là một lời chúc may mắn.
Trong trụ sở Tỉnh ủy Lũng Tây tuy không đốt pháo ăn mừng nhưng bầu không khí cũng vô cùng náo nhiệt. Sở dĩ không đốt pháo vì đã cân nhắc trước. Thành phố Cổ Đô đã ban hành lệnh cấm, đốt pháo tuy vui nhưng không tốt. Một mặt, đốt pháo sinh ra lượng khói rất lớn gây ô nhiễm không khí nghiêm trọng. Mặt khác, tiếng ồn gây ra khi đốt pháo cũng là một loại ô nhiễm. Thứ ba, rác rưởi sau đó cũng là một dạng ô nhiễm. Thứ tư, pháo cũng là một loại thuốc nổ. Mặc dù, hiện giờ công đoạn sản xuất đã an toàn hơn, nhưng trong quá trình vận chuyển và đốt vẫn tồn tại nguy hiểm. Tết năm nào cũng có không ít người bị thương vì đốt pháo, thậm chí còn bị thương nặng.
Tóm lại, vì đốt pháo có nhiều tác hại như vậy nên từ hai năm trước thành phố Cổ Đô đã ra lệnh cấm đốt pháo. Sở dĩ vẫn cho phép trong nội thành đốt bởi đây là một sự tôn trọng đối với văn hóa Trung Hoa. Nhưng thời gian đốt cũng bị hạn định, chỉ được bắt đầu từ hai tư tháng chạp đến 24h ngày mười lăm tháng giêng.
Tuy rằng cho phép, nhưng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây là cơ quan lãnh đạo tối cao của tỉnh nên cần phải làm gương. Cấp dưới đốt thì còn có thể nhưng đến cả Tỉnh ủy cũng đốt thì sẽ khiến người dân và các cấp địa phương cảm thấy chính quyền đang nói dối. Đến Tỉnh ủy cũng làm thì có lẽ chúng ta cũng càng nên làm.
Cho nên, mặc dù hôm nay là ngày đi làm đầu tiên nhưng Tỉnh ủy cũng rất yên tĩnh, không có mấy tiết mục đó. Bên cạnh trạm gác ở cửa lớn, một tấm giấy đỏ được dán rất hoành tráng, trên đó viết chữ như rồng bay phượng múa “Tháng giêng, xin miễn đèn rồng thuyền hoa”.
Nhưng, dù không có đốt pháo chúc mừng, bầu không khí ở Tỉnh ủy cũng không hề kém ở bất cứ chỗ nào. Tất cả mọi người đều đang bận rộn.
Tám ngày không đi làm, văn phòng cũng cần quét dọn sạch sẽ. Hơn nữa, các đồng nghiệp cũng hồ hởi cười nói, chúc mừng năm mới nhau.
Ở tầng cao nhất, đối diện với văn phòng của Nhiếp Chấn Bang là phòng họp nhỏ của Tỉnh ủy. Lúc này, tất cả các thường vụ đều đã an vị.
Chín giờ sáng, cuộc họp chính thức bắt đầu. Vừa đúng thời gian, Nhiếp Chấn Bang đi vào phòng họp. Đồng hồ vừa báo chín giờ, Nhiếp Chấn Bang vừa vặn ngồi xuống ghế.
Nhìn mọi người xung quanh, Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Họp thôi. Trước khi họp, tôi xin được chúc mọi người năm mới vui vẻ. Nhìn khí sắc và tinh thần các đồng chí, xem ra, mọi người đã trả qua một năm tốt đẹp.
- Nhưng đã bắt đầu đi làm thì chúng ta cũng nên đem tâm tư trở lại cương vị công tác.
Một câu vừa rồi của Nhiếp Chấn Bang, ngữ khí vô cùng nghiêm túc. Bầu không khí trong phòng họp cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Không ít người không tự chủ được mà bỗng nhúc nhích người, tự điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình.
Đang ngồi ở đây đều là những người đã lăn lộn nhiều năm trong thể chế. Họ tuyệt đối sẽ biết cư xử đúng trường hợp.
- Năm nay là năm đại tuyển cử, cũng là năm quan trọng trong sự phát triển kinh tế của tỉnh Lũng Tây chúng ta. Năm trước, dự án thành phố ô tô và thành phố dầu mỏ lần lượt đã khởi động. Công tác thu hút đầu tư của Lương Châu và Thi An cũng đã tiến hành hừng hực khí thế. Dự án bảo vệ môi trường rừng cũng đã ký hiệp định. Chúng ta cũng đã làm xong giai đoạn đầu tiên với việc thăm dò và xác định tám trăm nghìn mẫu rừng để trồng mới. Năm nay đối với chúng ta, chính là năm thu hoạch. Thành phố ô tô, thành phố dầu mỏ, các xí nghiệp đầu tiên đã bắt đầu sản xuất. Dự án bảo vệ môi trường cũng đã được trồng toàn bộ cây mới bốn tháng trước. Có thể đoán được, đến mùa hè này, cả một vùng hoang vu sẽ được thay thế bằng những rừng cây xanh tươi tốt. Cho nên, năm nay, trọng trách của các đồng chí đều vô cùng quan trọng. Một ngày, quan trọng ở buổi sáng. Một năm, quan trọng ở mùa xuân. Cuộc họp hôm nay chỉ là để mọi người hồi tâm. Sau đó chúng ta sẽ mở một cuộc họp thảo luận về đại cục kinh tế toàn tỉnh.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, quay đầu nhìn Lưu Chấn Đào ở bên cạnh, nói:
- Đồng chí Chấn Đào, đồng chí là Chủ tịch tỉnh, kinh tế chính là phạm vi công tác của đồng chí. Đồng chí nói vài lời chứ?
Cuộc họp hôm nay do Nhiếp Chấn Bang mở màn khiến cho Lưu Chấn Đào có cảm giác khác thường. Là một cán bộ lãnh đạo, cái gì cũng phải nhạy cảm. Bình thường thì có thể ì trệ, nhưng mà đã ở trong thể chế thì không thể như vậy. Nếu khứu giác chính trị cũng không nhạy bén thì điều này có nghĩa là, đời sống chính trị của anh sẽ sớm kết thúc.
Vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang nói lời này, nghe qua thì có vẻ bình thường, nhưng Lưu Chấn Đào lại cảm thấy có một cảm giác không bình thường.
Hồi tâm? Ai là người hồi tâm? Có thể khẳng định là Bí thư Nhiếp đã nghe được tin tức gì đó. Trên thực tế, vấn đề này cũng không thể giấu diếm được. Trong khoảng thời gian tết âm lịch, tin đồn trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh có rất nhiều. Năm của nhiệm kỳ mới, lòng người lung lay là điều bình thường. Xem ra, Bí thư Nhiếp đã tỏ thái độ bất mãn với những hành động này.
Hơn nữa, về mặt sắp xếp công tác, từ khi Nhiếp Chấn Bang tiền nhiệm, về mặt kinh tế, Nhiếp Chấn Bang nhúng tay vào không ít. Điều này, Lưu Chấn Đào đã sớm quen. Sự việc cụ theer là Lưu Chấn Đào phụ trách nhưng về cơ bản, phương hướng và chính sách lớn đề làm do Nhiếp Chấn Bang đàm phán. Thậm chí là do chính Nhiếp Chấn Bang quyết định.
Hôm nay, Nhiếp Chấn Bang để mình phát biểu về công tác kinh tế năm nay, có lẽ là một loại đánh thức.
Trầm ngâm một chút, Lưu Chấn Đào chậm rãi nói:
- Các đồng chí, vừa rồi Bí thư Nhiếp nói, nội dung rất dễ hiểu nhưng cũng rất sâu sắc, khiến chúng ta tỉnh ngộ. Năm nay, đối với tỉnh Lũng Tây chúng ta mà nói là một năm vô cùng quan trọng. Tại đây, nếu như Bí thư Nhiếp đã chỉ thị thì tôi xin bạo gan nói một câu.
- Tình hình kinh tế năm nay rất lạc quan, nhưng chúng ta không thể như vậy mà đã thỏa mãn. Phát triển kinh tế cũng giống như là đi ngược dòng nước, nếu không tiến sẽ lùi. Về mặt này, phát triển kinh tế nghĩa là không được phép dừng lại. Tại khu Tây Bộ, tỉnh Lũng Tây cũng xem như đứng đầu trong danh sách. Nhưng khách quan mà nói, Lũng Tây vẫn còn chênh lệch khá nhiều so với tỉnh Ba Thục và khu tự trị Tây Bắc. Hai tỉnh này chúng ta không thể vượt qua thì đừng nói đến kinh tế của vùng duyên hải. Các cụ đã nói, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng.
Lưu Chấn Đào nói.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang có thể hiện chút biểu cảm nào. Đối với tâm tư của Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể đoán được. Đây là một người rất có chí. Rõ ràng, Lưu Chấn Đào làm như vậy là đã trá hình nhận mình sai. Chẳng lẽ, Lưu Chấn Đào thật sự không có tâm tư khác?
Chờ Lưu Chấn Đào nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng tiếp lời:
- Chủ tịch Chấn Đào nói rất hay. Nhưng tôi cảm thấy vẫn cần bổ sung vài câu. Đạo lý lớn thì tôi không cần nói nữa, tin rằng mọi người đều đã rõ ràng. Tôi chỉ xin nói một vài chi tiết.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang giơ ba ngón tay, nõi:
- Thứ nhất là vấn đề hoàn cảnh đầu tư. Những kẻ ngồi không ăn bám, những kẻ biến chất, ăn hối lộ đều phải mất chức. Thứ hai là vấn đề thu hút đầu tư. Tính tin cậy và khả thi đó là những điều kiện quan trọng nhất. Hiện tại, bộ máy lãnh đạo của chúng ta hãy đứng ra tiến cử lung tung một số xí nghiệp tiến vào. Rõ ràng là huyện thị nông nghiệp lại cho đủ các ngành nghề vào, giống như không như vậy thì không thể hiện được sự phát triển của địa phương. Đó là xằng bậy, là một mớ hỗn độn. Muốn phát triển thì cần phải phát triển một cách khoa học, dựa trên nguyên tắc phát triển bền vững. Thứ ba, vấn đề bảo vệ môi trường, những doanh nghiệp không qua được kiểm tra thì không được vào. Những doanh nghiệp nằm trong danh sách đen không được vào. Cuối cùng là doanh nghiệp địa phương cũng không được vào.
Ngữ điệu của Nhiếp Chấn Bang vô cùng thẳng thắn, không có chút khách sáo nào. Bởi vì, trước đây, trong quá trình phát triển kinh tế, Nhiếp Chấn Bang đã gặp phải một số vấn đề thậm chí là vô cùng nghiêm trọng. Đưa ra những vấn đề này, mục đích chỉ là không muốn để xảy ra chuyện gì gây tổn thất.
Nói xong những vấn đề đó, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục:
- Tiếp theo, chúng ta sẽ nói đến chuyện hồi tâm. Tôi nghe nói, đã có không ít đồng chí có vướng mắc, trong lòng thấp thỏm lo lắng. Đợt nghỉ lễ vừa rồi mọi người rất náo nhiệt, tôi muốn hỏi mọi người đang lo lắng điều gì? Chân đi trên đất bằng, chỉ cần chăm chỉ thì biểu hiện của mỗi người, chiến tích của mỗi người, tổ chức đều nhìn thấy. Kéo bè kết phái, còn ra thể thống gì nữa? Tôi đề nghị, Tỉnh ủy phải dập tắt không khí mờ ám này. Với một số người, càng phải nói để cảnh cáo.
Nói tới đây, tất cả mọi người đều trở nên yên lặng. Bí thư Nhiếp đang muốn cảnh báo các cán bộ trong tỉnh cũng là nhắc nhở các thường ủy khác. Hiện giờ vẫn chưa bắt đầu đợt tuyển cử, chủ nhà của tỉnh Lũng Tây vẫn là Nhiếp Chấn Bang.
Im lặng một chút, Trưởng ban Tuyên truyền Lý Hồng Anh chậm rãi nói:
- Bí thư Nhiếp nói, tôi cảm thấy rất sâu sắc, rất cần thiết. Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Nhiếp. Tôi cảm thấy, chúng ta nên thông qua tuyên truyền để khởi xướng một hoạt động học tập trong toàn tỉnh.
Vừa dứt lời, điều khiến mọi người để ý là, Trương Phóng Văn không đứng lên mà Phó Bí thư Tỉnh ủy Vương Bản Xương lại lên tiếng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Nhiếp.
Tâm tư của Vương Bản Xương cũng không khó đoán. Ở Lũng Tây, ông ta yên lặng đã đủ lâu rồi. Hôm nay nói như vậy, không nghi ngờ gì, chính là biểu đạt thái độ của mình với Nhiếp Chấn Bang.
Trong lòng Lưu Chấn Đào cười lạnh một tiếng. Vương Bản Xương quả là tính toán tốt. Lần này, dù là Nhiếp Chấn Bang đi hay không thì đối với Vương Bản Xương ông ta cũng không có hại gì. Lưu Chấn Đào cũng lập tức gật đầu nói:
Tôi cũng cho rằng cần phải triển khai một hoạt động giáo dục tư tưởng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận