Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1133: Nổi giận ở Phòng Tài chính.

- Dạ, tôi nhất định làm theo chỉ thị của Bí thư, nghiêm ngặt quán triệt xuống dưới, tuyên truyền một cách có hệ thống ở toàn tỉnh. Đối với việc phát triển nền giáo dục tiên tiến thì bộ phận tuyên truyền phải làm thật tốt công việc truyền đạt, trở thành lô cốt đầu cầu, người đứng đầu!
. Lý Hồng Anh hô khẩu hiệu, mang theo niềm kiên định và tín nhiệm.
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, thái độ này của Lý Hồng Anh, Nhiếp Chấn Bang đã sớm đoán trước, đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Con người không được quá cao ngạo, quá cao ngạo sẽ mất lòng mọi người. Như vậy, phía dưới cũng không sẽ có ai tán thành và làm theo.
Dưới điều kiện không trái với những nguyên tắc đặt ra thì những chi tiết nhỏ, vô hại, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ qua loa đại khái. Nhân vô thập toàn xưa nay vẫn là đạo lý bất biến. Nước trong ắt không có cá. Quan trường khi xưa nói khó tới mức hồ đồ cũng là ý này.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Trong công cuộc tuyên truyền ta phải nắm bắt được thế cục ở Lũng Tây. Hiện nay nội bộ Lũng Tây còn tồn tại vấn đề. Ví dụ như trình độ phát triển kinh tế không cân bằng, vấn đề nông thôn, chăm sóc người già trẻ nhỏ, cùng với vấn đề bảo vệ môi trường. Ban Tuyên giáo phải làm tốt công tác định hướng cho quần chúng. Phải thâm nhập từng cơ sở, tiến hành truyền giảng, giáo dục lưu động cùng với các phương thức truyền thông. Lan truyền thái độ sống tích cực, xuất sắc tiên tiến, cá nhân xuất sắc. Phải thâm nhập thật sâu, truyền bá chính sách của Đảng cho tuyến đầu. Có như vậy mới phát động được quần chúng. Cộng đồng nỗ lực cùng nhau kiến thiết một tương lai tươi đẹp cho Lũng Tây.
Mấy lời này Nhiếp Chấn Bang nói mà không cần suy nghĩ gì nhiều nhưng cũng khiến vợ chồng Lý Hồng Anh vô cùng kinh ngạc. Bản lĩnh của Nhiếp Chấn Bang toàn bộ đã thể hiện ra ngoài. Nhiếp Chấn Bang thật là một tay cừ khôi, có thể hiểu rõ công cuộc tuyên truyền đến vậy. Có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay. Năng lực của Nhiếp Chấn Bang làm bọn họ chấn động, chấn động rồi lại chuyển sang bội phục.
Xem đồng hồ đã là chín giờ tối. Sáu giờ tới đây, dùng bữa xong, giao lưu một hồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhiếp Chấn Bang lúc này đứng dậy:
- Trưởng ban Hồng Anh, anh Phùng, thời gian không còn sớm rồi, tôi không làm phiền nữa.
Sau khi tiễn Nhiếp Chấn Bang về, trên khuôn mặt Lý Hồng Anh cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Miệng nói là tiệc tại nhà, tuy không phải là việc gì lớn nhưng đối với thân phận và địa vị của Nhiếp Chấn Bang, Lý Hồng Anh cũng không dám lơ là sơ suất.
Bây giờ thì có thể hoàn toàn thoải mái rồi, chẳng để ý hình tượng, Lý Hồng Anh co chân ngồi trên sô- pha nhìn Phùng Trường Thanh nói:
- Anh đi rửa cho em quả táo nhé. Ban nãy Bí thư Nhiếp ở đây em thực sự là không thể nào ăn được.
Phùng Trường Thanh vô cùng cưng chiều vợ mình, cười nói:
- Em thật là!
Tìm thấy dao gọt hoa quả, cầm theo một quả táo Phú Sĩ rồi ngồi bên cạnh Lý Hồng Anh, Phùng Trường Thanh từ từ gọt, nói:
- Hồng Anh, Bí thư Nhiếp này thật sự không đơn giản đâu.
Người khác chỉ biết sự bản lĩnh mạnh mẽ của Lý Hồng Anh, nhưng chỉ có Lý Hồng Anh là rõ nhất, tuy chồng mình có vẻ đầy bụng nho nhã, con đường làm quan cũng không có gì nổi bật, nhưng thành công của lha hôm nay không thể không nhắc đến sự giúp đỡ của ông xã.
Nói đến Nhiếp Chấn Bang, Lý Hồng Anh ngồi thẳng người gật đầu:
- Anh đã nhìn ra rồi? Cán cân vi diệu như vậy của Lũng Tây, sau khi Nhiếp Bí thư lên nắm quyền đã bị phá vỡ. Với địa vị hiện tại của chúng ta, muốn tiến thêm một bước nữa cũng tương đối khó khăn. Trong nước nhìn chung phái nữ đảm nhiệm chức vụ ở Tỉnh ủy càng ngày càng ít. Bởi vậy dựa vào Bí thư Nhiếp chính là một cách hay. Nghiêm Phượng Kiều-nữ thị trưởng của tỉnh Lê Châu cũng chính là nhờ một tay Bí thư Nhiếp cất nhắc, điều nay em tin anh đã nghe qua.
Phùng Trường Thanh nghe xong cười nhẹ một tiếng, đưa cho Lý Hồng Anh trái táo vừa gọt xong:
- Em đó, lúc nào cũng nói về mấy cái chuyện này. Con chim dậy sớm đương nhiên sẽ có sâu ăn. Anh thấy Nhiếp Chấn Bang tiếp nhận Lũng Tây sợ rằng có mưu đồ không nhỏ, Lấy thân phận là người đứng đầu tỉnh ủy Lũng Tây vào cuộc. Quyền lực từ Trung ương vô cùng lớn.
...
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang thức dậy đúng giờ, tinh thần vô cùng sảng khoái. Rượu hôm qua uống không hề có bất kì tác dụng phụ gì, không đau đầu lại lưu lại mùi hương tinh khiết, ngọt ngào. Vì vậy Nhiếp Chấn Bang có chút yêu thích loại rượu Tần Xuyên này. Công nghiệp sản xuất rượu trắng từ lâu đã là nghành trụ cột của Trung Quốc. Thời gian nhậm chức ở Ba Thục, Ba Thục cũng là kinh đô của rượu trắng. Hiện nay trước tình hình phát triển vẫn chưa định rõ hướng đi ở Lũng Tây, Nhiếp Chấn Bang chỉ còn có thể vừa đi vừa nhìn.
Bảy giờ năm mươi phút sáng, Nhiếp Chấn Bang và cảnh vệ Vương Kiếm tới trụ sở của Tỉnh ủy. Lúc này có rất nhiều người đang đợi trong ở trụ sở. Sáng hôm nay, Nhiếp Chấn Bang sẽ thị sát Sở Tài chính tỉnh. Vốn dĩ việc này định liệu vào cuối tuần nhưng phía Sở Tài chính báo lên trên rằng đã bàn gần xong rồi. Đã như thế thì Nhiếp Chấn Bang cũng biết thời biết thế mà sắp đặt vào hôm nay.
Việc này đương nhiên là một việc trọng đại. Không chỉ có Lưu Hiểu Mẫn "bày sắn trận địa nghênh địch" mà bộ máy thường ủy tỉnh ủy cũng đều ở đây, xem xem Nhiếp Chấn Bang rốt cuộc có hành động như thế nào với SởTài chính.
Nhân viên đi theo rất ít, ngoài thư kí Hạ Cương với cảnh vệ Vương Kiếm thì chỉ có trưởng ban Thư kí tỉnh ủy Lưu Hiểu Mẫn đi cùng. Ngoài ra là phóng viên Ban Tuyên giáo cử đến.
Lần này Lưu Chấn Đào mượn cớ không tới. Nhiếp Chấn Bang hiểu khá rõ cái tính nhỏ mọn của Lưu Chấn Đào. Tuy nói Lưu Chấn Đào đã lỡ hẹn nhưng Nhiếp Chấn Bang biết mục đích của ông ta. Nói trắng ra là Lưu Chấn Đào đơn giản chỉ muốn xem xem Sở Tài chính sẽ có thái độ và hành động gì mà thôi. Hành sự tùy hoàn cành mà. Đây cũng chỉ là một nước cờ thường thấy.
Là người đứng đầu, Nhiếp Chấn Bang đi ra ngoài cũng phải tiến hành báo cáo với bên ngoài, đây chính là một thủ đoạn trọng yếu trong việc đề cao địa vị bản thân trong nội bộ tỉnh ủy.
Với Bí thư mới lên nhậm chức, chính sách, nội bộ có gì thay đổi đều là những nội dung không thể không nói đến. Ngoài ra đơn thuần mà nói, tần suất xuất hiện trên mặt báo và truyền hình cũng là một tiêu chí đánh giá liệu vị lãnh đạo này có quan trọng không.
Sở Tài chính nằm ở phía tây của thành phố Cổ Đô, nằm ở một nơi riêng biệt hoàn toàn với trụ sở Tỉnh ủy. Một chiếc xe việt dã chuyên chế, một chiếc xe thương vụ Kim Long. Một trước một sau đi qua thành phố.
Diện mạo của thành phố Cổ Đô đã hiện ra phơi phới trước mặt Nhiếp Chấn Bang. Những bức tường thành hoàn hảo, bàn hoành (chậu rửa mặt thời xưa) đặt giữa thành nội, phảng phất không khí của những năm về trước, quay về một thời hoàng kim thành Trường An.
Ven đường là trung tâm mua bán CBD (Central Business District-Khu thương mại trung tâm) của cố đô, những cao ốc sừng sững lại hiện rõ hơi thở của hiện đại. Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, đến gần phía thành tây, hai bên đường mang vẻ cũ kĩ của thành phố. Nhiếp Chấn Bang cau mày, đã tới lúc nên cải tạo lại thành phố Cổ Đônày rồi, không sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến diện mạo của thành phố. Ngoài ra những khu ổ chuột cũng là một vấn đề, một môi trường thích hợp làm sinh sôi mầm mống thối nát lạc hậu. Việc cải tạo lại nó sẽ đem lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho nhân dân.
- Bí thư, ngài hôm nay thị sát Sở Tài chính có phải có rất nhiều lãnh đạo trong tỉnh cũng trông ngóng?
Lưu Hiểu Mẫn ở bên cạnh đột nhiên nói.
Ban đầu là làm tròn bổn phận rồi sau đó làm việc tận tâm tận lực. Dần dà, Lưu Hiểu Mẫn từng bước từng bước lấy được sự tín nhiệm. Sau khi đạt được sự tin tưởng Lưu Hiểu Mẫn bắt đầu đề cập đến những câu hỏi sâu hơn. Nhưng ở mức độ này thì thật làm khó dễ người ta.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang ngược lại cảm thấy khâm phục người phụ nữ này. Hai nữ tướng của Tỉnh ủy Lũng Tây đều biểu hiện ra những dự liệu bản thân. Còn phần nam giới trong đó thì có vẻ kém xuất sắc hơn.
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt:
- Ha ha, thường thì quan mới nhậm chức phải đốt ba ngọn đuốc mà. Nói thực bó đuốc thứ nhất có lẽ là đốt tập đoàn Triệu thị của thành phố Kim An. Giờ đây chắc hẳn ai ai cũng chờ xem bó đuốc thứ hai của tôi nhỉ?
Còn một câu mà Nhiếp Chấn Bang không nói ra: Ai quy định rằng cán bộ mới nhậm chức thì bắt buộc phải đối ba ngọn đuốc? Đốt một ngọn không được sao? Mục đích chủ yếu của việc này là dọa bọn tiểu nhân, diễu võ dương oai. Còn việc đốt hay không đốt được thì là việc thứ yếu mà thôi.
Sở Tài chính là một tòa nhà mang phong cách cổ, diện tích không lớn. Tường rào thông suốt với bên trong, chỉ cách đường cái vài mét. Bãi đỗ xe cũng rất khiêm tốn.
Thấy Nhiếp Chấn Bang tới, Vương Triệu Hải và những người khác tiến đến nghênh đón: "Bí thư, hoan nghênh ngài đến chỉ đạo công tác Sở Tài chính".
Nhìn xung quanh tổng cộng có bảy vị cán bộ. Điều này lại làm Nhiếp Chấn Bang tương đối hài lòng. Vương Triệu Hải cũng không lẩm cẩm, phát động toàn bộ cán bộ của Sở Tài chính đến đón.
Giờ làm việc mà không đi làm việc lại đi nghênh đón lãnh đạo, nếu sự tình kiểu này xảy ra thật thì thật đáng giận. Không những làm mất mặt Sở Tài chính mà còn mất mặt cả Nhiếp Chấn Bang.
Cả đoàn đi vào sảnh hội nghị, chủ vị Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, hai bên là Lưu Hiểu Mẫn và Vương Triệu hải. Ngay sau đó Vương Triệu Hải sẽ báo cáo lại công việc mấy ngày nay của Sở Tài chính. Nhiếp Chấn Bang đưa ra chỉ thị bắt đầu báo cáo nội dung.
Nhiếp Chấn Bang nghe rất chăm chú tỉ mỉ. Thái độ này rất cần thiết vì cấp dưới đã tôn trọng cấp trên thì phận làm cấp trên đương nhiên cũng phải nể mặt họ. Báo cáo mà, Nhiếp Chấn Bang về tình về lý đều phải nghiêm túc chăm chú nghe, mà dù không muốn cũng phải làm bộ nghiêm túc.
Đợi Vương Triệu Hải báo cáo xong, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Giám đốc sở Vương, nhiều như vậy sao?
Câu này làm Vương Triệu Hải và mấy người xung quanh căng thẳng, không đoán được thái độ này của Nhiếp Chấn Bang nghĩa là sao. Vương Triệu Hải khúm núm nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Vâng... trước mắt... công việc đại khái là như vậy.
Lời vừa dứt khỏi miệng, Vương Triệu hải không ngờ rằng Nhiếp Chấn Bang vỗ bàn rầm một cái. Cả hội trường bỗng chốc yên lặng, một bầu không khí nóng nảy. Nhiếp Chấn Bang quả thực không muốn đánh giá hiệu suất làm việc của Sở Tài chính. Toàn bộ bản báo cáo đều là những khởi xướng không khả thi, mang tính nghiên cứu mà thôi. Còn việc kiểm soát chi tiêu của phòng lại không nhắc tới một chữ. Thái độ này không làm Nhiếp Chấn Bang tức giận mới là lạ. Tài chính của Lũng Tây vô cùng eo hẹp, Sở Tài chính cứ tiếp tục làm trò kiểu này thì việc phát triển Lũng Tây đúng là một trò hề.
Trầm ngâm một lúc Nhiếp Chấn Bang nhìn xung quanh rồi trầm giọng nói:
- Đối với đề xướng và báo cáo của Sở Tài chính, tôi rất không vừa lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận