Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 877: Khuôn phép cũ.

Chuyến bay từ sân bay quốc tế thủ đô đến sân bay Trung Xuyên Cam Lam Cam Châu, khoang hạng nhất phía trước, cùng với một khoang phổ thông phía sau đều được tập đoàn Hoa Hạ bao cả.
Chuyến này, đoàn Nhiếp Chấn Bang tổng cộng ba mươi mốt người, trùng trùng điệp điệp. Cho dù không có sự việc lần này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã làm tốt chuẩn bị đi đến Cam Lam.
Trước đây, sau khi bị đồng chí Kiều Dịch Nhân gọi qua mắng cho một trận, Nhiếp Chấn Bang đã chuẩn bị. Một mặt, Kiều Dịch Nhân vì tốt cho mình mà mắng. Mặt khác, ở đây, sao lại không có ý của Tổng Bí thư Thẩm. Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang cũng thấu hiểu rõ.
Trong thể chế, càng hướng lên trên càng phải chú ý cảm xúc. Vui cười, tức giận mắng, những điều này, ở tầng cao thậm chí là cấp Sở trở lên đều rất hiếm khi gặp. Đồng chí Kiều Dịch Nhân có thể làm được thế này, đã là rất khác người.
Hơn nữa, thật sự đồng chí Kiều Dịch Nhân hoàn toàn không nói sai. Là một lãnh đạo cấp Bộ trưởng, bất kể đang ở trên cương vị nào, bất kể đang ở ngành nghề nào, bộ phận Đảng chính thì không cần nói, cho dù hiện nay, bản thân đang làm việc ở xí nghiệp cũng không thể làm vậy.
Đây không phải là vấn đề năng lực hay không năng lực. Việc gì cũng là lãnh đạo làm, vậy vẫn cần người bên dưới làm gì? Lãnh đạo không thể cho cấp dưới một không gian để biểu hiện một điều hay, đó không phải là lãnh đạo tốt.
Cho nên, đồng chí Kiều Dịch Nhân vô cùng nghiêm khắc để Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối viết một bản kiểm điểm sâu sắc mấy chục ngàn từ.
Sau lần nói chuyện này, Nhiếp Chấn Bang đã đưa ra một số điều chỉnh. Ở phương diện bộ phận hành động, Nhiếp Chấn Bang chọn Lý Dũng là chính, Mã Như Hải và Chu Khôn là bố trí phụ. Cũng chính là nói, về sau, tất cả mọi việc bên ngoài của tập đoàn Hoa Hạ, về cơ bản sẽ do bọn họ xuất hiện giải quyết, mình sẽ dùng tính chất giúp đỡ và chỉ đạo tồn tại.
Mà kế sau đây, công việc tiếp theo của mình chủ yếu tập trung cho cơ sở sản xuất ở Cam Châu, xây dựng và sản xuất hai cơ sở sản xuất hải quân và không quân khác làm chủ.
Trên máy bay, Nhiếp Chấn Bang đang xem tài liệu. Bên cạnh, Thư ký Chủ tịch Hội đồng quản trị Vân Phi của tập đoàn bố trí đến – từ phía sau bước tới khom lưng nói:
- Đổng Nhiếp! Đây là tài liệu mà anh cần. Đây là Trương Thắng Sơn, tư liệu lý lịch của Phó giám đốc Trương.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đang nhắm mắt ghỉ ngơi, nghe Vân Phi nói như vậy, cũng mở mắt ra. Vừa nghiêng đầu, trong phút chốc lại nhìn thấy được cái mà trong nháy mắt Vân Phi khom lưng, tất cả sự hùng vĩ và dáng vẻ biểu lộ ra khiến trong lòng Nhiếp Chấn Bang hồi hộp một cách không tự chủ.
Thư ký Chủ tịch Hội đồng quản trị Vân Phi, đây cũng là sau khi đồng chí Kiều Dịch Nhân tìm mình nói chuyện, bố trí qua đây. Sơ yếu lý lịch của Vân Phi cực kỳ đơn giản. Vân Phi, nữ, dân tộc Hán, hiện nay 28 tuổi, nhậm chức tại trung tâm nghiên cứu phát triển nội các chính phủ.
Nhưng, những điều này chẳng qua là biểu tưởng. Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, căn cứ và hiểu biết của mình, bối cảnh của Vân Phi và Lý Dũng tương đối giống nhau. Trong ngành nghề của bọn Lý Dũng, Vân Phi chắc chắn xem như là tồn tại một ngoại tộc. Tất cả các nhiệm vụ, làm rất gọn gàng, tính cách lạnh lùng, là một tảng băng cực kỳ lý trí.
Quan trọng hơn, Vân Phi rất đẹp, cao khoảng một mét bảy hai, dáng người dong dỏng cân đối, lại thêm số đo ba vòng nóng bỏng. Đây là một nhân vật đủ làm điên đảo chúng sinh. Phối hợp với tính khí lạnh lùng, Vân Phi càng có một kiểu phong cách khác lạ.
Chính tại cảnh tượng vừa rồi, dù Nhiếp Chấn Bang cũng xem là nhân vật thấy nhiều biết rộng, dù trong nhà Nhiếp Chấn Bang vẫn có ba vị tuyệt sắc, hiện tại cũng có chút khác thường.
Đương nhiên, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không có suy nghĩ đó, trạng thái hiện tại, chẳng qua là một kiểu kinh ngạc trước sắc đẹp mà thôi, mang vẻ yêu thích kinh ngạc trước sắc đẹp, chỉ thế mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ gì xấu xa.
Vân Phi lúc này dường như cũng cảm nhận được một ánh mắt khác thường, nhanh chóng đứng thẳng người:
- Chủ tịch Nhiếp! Anh xem nhé!
Nhận tài liệu, Nhiếp Chấn Bang cũng chưa lật xem, lại quay đầu nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Đồng chí Vị Quang, đối với sự việc lần này, anh có suy nghĩ gì không?
Đồng chí Vị Quang, tên đầy đủ là Đinh Vị Quang, là Phó Tổng giám đốc thường trực của tập đoàn Hoa Hạ. Trước đây là Giám đốc sản xuất kiêm Bí thư Đảng ủy của một nhà máy tàu Hoa Hạ.
Tuổi tác của Đinh Vị Quang ước chừng năm mươi tuổi, thân hình không cao lớn lắm, khoảng một mét bảy lăm. Đinh Vị Quang nguyên quán ở miền nam, có kiểu phong cách tinh tế tỉ mỉ đặc trưng của người miền nam.
Trước đây, lúc treo biển hành nghề ở tập đoàn Hoa Hạ, giữa hai bên cũng gặp qua một lần, nhưng cũng không có chính thức giao lưu sâu sắc.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Đinh Vị Quang không biết nên trả lời thế nào. Đinh Vị Quang và Trương Thắng Sơn đều là đều cùng một kiểu, trước đây đều thuộc về hệ thống quân đội, tuy nói là xí nghiệp công nghiệp quân sự, nhưng về mặt quản lý, về mặt kinh doanh đều không cần phải đối mặt với thị trường. Về mặt quản lý, nhiều nhất vẫn là thiên hướng quân sự hóa quản lý.
Đối với người đứng đầu Chủ tịch Hội đồng quản trị trước mặt, Đinh Vị Quang không hiểu nhiều, cho nên, Đinh Vị Quang tỏ vẻ hơi gò bó, hơi khó xử. Vì, Đinh Vị Quang đoán không chính xác Nhiếp Chấn Bang hiện tại là thái độ gì. Đối với khoản tiền mặt mà Trương Thắng Sơn rút ra, Nhiếp Chấn Bang rốt cuộc là tán thành hay phản đối, rất khó nói.
Việc này, vốn dĩ chính là một việc có thể là trái cũng có thể là phải. Chi phí năm mươi triệu, nhưng, phương diện công trình tam thông, đã giao nộp toàn bộ cho chính quyền địa phương. Hơn nữa, số tiền tiết kiệm ra cũng đều đã trả về cho tài khoản của công ty. Điểm này, xem như đã tiết kiệm tài chính cho nhà nước. Từ phương diện này mà nói, có thể coi là một việc tốt.
Nhưng, việc này nếu đổi thành một cách nói khác, đó chính là tham ô tài sản công. Xí nghiệp và bộ phận Đảng chính không giống nhau, chi phí tiền mặt của xí nghiệp, coi trọng chính là một khoản chế độ, cũng chính là nói, cả tập đoàn, về mặt sử dụng tiền mặt có quy định nghiêm ngặt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Trương Thắng Sơn lần này xem như là một lần có hành vi vượt quyền không lớn cũng không nhỏ.
Đặc biệt là ở thời kỳ đầu tập đoàn Hoa Hạ vừa mới thành lập, Trương Thắng Sơn làm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa đã không cho Nhiếp Chấn Bang chút sĩ diện, đối với uy tín của Nhiếp Chấn Bang là một lần tổn hại nghiêm trọng.
Nếu lần này Nhiếp Chấn Bang không có bất kỳ phản ứng nào, vậy thì, tiếp theo đây, mấy vị Phó tổng khác bên dưới của tập đoàn Hoa Hạ, trên làm sao thì dưới làm vậy, uy tín của Nhiếp Chấn Bang sẽ không sót lại chút gì.
Nhưng, lúc này Nhiếp Chấn Bang lại tự hỏi bản thân, Đinh Vị Quang vẫn là có chút cảm giác thỏ chết cáo xót thương. Cân nhắc một chút, Đinh Vị Quang mở miệng nói:
- Chủ tịch Nhiếp! Việc này, tôi lại có cảm giác vẫn là có một vài căn cứ có thể nghe theo. Xưa nay, xí nghiệp công nghiệp quân sự vì không thuộc về quản lý của địa phương, về mặt liên lạc và hiệp trợ song phương của chính quyền – xí nghiệp và quân đội – địa phương, trước nay đều là cãi cọ nhau, lại là một kiểu quan hệ tương trợ lẫn nhau. Lần này, đồng chí Trương Thắng Sơn tuy to gan một chút, nhưng cũng vẫn là chuyện có nguyên nhân của nói. Việc này, ở xí nghiệp mà nói, cũng xem như là quy củ cũ.
Lời nói của Đinh Vị Quang, nói rất mơ hồ, nói rồi cũng như không nói, thái độ này khiến Nhiếp Chấn Bang rất không hài lòng.
Quy củ cũ sao? Toàn nói xí nghiệp quốc doanh so với hệ thống Đảng chính, xí nghiệp so với bộ phận Đảng chính càng hỗn loạn, khuôn phép càng nhiều. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang coi như đã có một cảm nhận sâu sắc. Việc này, nếu ở hệ thống Đảng chính, phó chức tuyệt đối không dám trong tình huống chưa có bất kỳ báo cáo nào đã đưa ra chuyện này.
Quy củ? Cái gì là quy củ? Thế nào lại là quy củ cũ? Theo Nhiếp Chấn Bang xem xét đều là bậy bạ, đều là bừa bãi. Quy củ, quy củ, bất luận là quy củ nào cũng đều là con người quy định. Tập đoàn Hoa Hạ mới thành lập, lấy đâu ra lắm quy củ thế?
Nếu thật sự dựa theo mấy cái khoanh tròn trước đây mà đi vòng vòng, vậy tập đoàn Hoa Hạ và mấy xí nghiệp có dáng vẻ già nua kia có gì khác biệt?
Lúc máy bay đáp xuống sân bay Cam Lam, đoàn người bước ra khỏi sân bay. Tại cửa ra chính của sân bay, người của bên cơ sở Cam Châu - dưới sự dẫn đầu của Trương Thắng Sơn, sớm đã đợi ở cổng. Bên cạnh, mấy nhân viên công tác giơ cao tấm biển tiếp đón. Mặt khác, hai bên trái phải, mỗi bên bốn người, tổng cộng tám cô gái trẻ trung, mặc đồng phục công tác của tập đoàn Hoa Hạ, trang điểm giống như tiếp viên hàng không, tay cầm hoa tươi, nghênh đón đoàn Nhiếp Chấn Bang.
Vừa nhìn thấy cảnh này, lông mày Nhiếp Chấn Bang lập tức chau lại, rất hợp với vẻ ngoài rồi. Việc này, không chỉ là tập đoàn Hoa Hạ, không chỉ Trương Thắng Sơn, ở trong nước, địa phương khác, xí nghiệp khác đều là căn bệnh chung.
Lấy một ví dụ, một địa phương nào đó, vài vị Phó Chủ nhiệm Hội đồng nhân nhân tạo thành một đoàn khảo sát xuất ngoại, chuẩn bị xuất ngoại khảo sát, thời điểm này, trên cơ bản đều sẽ có xí nghiệp của địa phương tham gia vào, bình thường đều là lựa chọn xí nghiệp do thành phố quản lý hoặc xí nghiệp tỉnh và thành phố cùng xây dựng. Như vậy, về cơ bản, xí nghiệp đều sẽ chủ động gánh vác một ít kinh phí. Nguyên nhân cuối cùng, chỉ có một, xí nghiệp về mặt chi phí rộng rãi hơn so với bộ phận Đảng chính.
Nhìn Trương Thắng Sơn, lúc này gương mặt của Trương Thắng Sơn mang dáng vẻ tươi cười. Thoạt nhìn, dường như có ý chân thành hoan nghênh, nhưng, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không cảm kích.
Hướng về phía Trương Thắng Sơn đang đi đến, nói:
- Phó Tổng giám đốc Trương! Làm gì vậy? Huy động nhân lực, ảnh hưởng không tốt. Thu xếp lại, về cả đi. Tôi không đi cùng được, tôi còn phải đến Tỉnh ủy Cam Châu một chuyến.
Bị Nhiếp Chấn Bang phê bình vài câu không mấy nghiêm trọng, sắc mặt của Trương Thắng Sơn lập tức có vẻ lúng túng, cười ngượng ngập nói:
- Chủ tịch Nhiếpphê bình đúng, lần sau, lần sau chúng tôi nhất định chú ý sửa sai.
Nói xong, Trương Thắng Sơn lại quay đầu nói:
- Các đồng chí! Tôi đã nói, Chủ tịch Nhiếp trước nay đều là người thiết thực, không thích làm mấy việc xảo trá này, sau này mọi người nhất đinh phải nhớ kỹ.
Đối với kiểu thay đổi mục tiêu này của Trương Thắng Sinh, cách đầu cơ trục lợi kéo thể diện về lại cho mình, Nhiếp Chấn Bang hiện nay cũng lười biếng để ý việc này, đều là người có thân phận, cũng không thể giống một cán bộ thị trấn, động một tí là là mặt sưng mày sỉa cho người khác xem.
Nếu thật sự như vậy, truyền ra ngoài, đối với ảnh hưởng của Nhiếp Chấn Bang cũng không tốt, sẽ cho người ta một loại cảm giác không đoàn kết đồng chí.
Từ trong đoàn xe phía trước, trừ một chiếc Audi màu đen ra, biển số xe là biển số dân dụng trong tỉnh Cam Châu. Tập đoàn Hoa Hạ thành lập, các phân xưởng nhà máy sản xuất lớn trực thuộc đều tiến hành cải cách chế độ quân chuyển cho dân. Đây là một lần thử nghiệm trang bị sản xuất và nghiên cứu phát triển hoàn toàn mới của quốc gia đối với quân đội. Hình thức này, cũng là học tập kinh nghiệm của phương tây.
Tài xế lái xe là một người trung niên khá trầm tính. Vân Phi ngồi ở ghế phụ, sau khi xe tiến vào trạm thu phí đường cao tốc sân bay, Vân Phi liền chuyển di động đến, báo cáo:
- Chủ tịch Nhiếp! Điện thoại của Bí thư Tống Tỉnh Cam Châu đã nối thông cho anh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận