Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1072: Thay đổi phương hướng chế độ.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến cho lãnh đạo nhà máy dệt Hồng Giang đều trở nên hưng phấn, nhìn trong ánh mắt đều thấy một loại cảm xúc kích động. Lúc này đây, sự cải cách thể chế và công tác của nhà máy dệt Hồng Giang đã có hy vọng rồi. Có Bí thư Nhiếp ủng hộ, việc này còn có gì khó khăn sao?
Nhìn thấy mọi người đều im lặng không nói, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ cười thầm. Tình huống này Nhiếp Chấn Bang sớm đã đoán được. Người ở đây, lãnh đạo tỉnh có, lãnh đạo phân công quản lý có, lãnh đạo thành phố Hồng Thành có, hơn nữa có cả lãnh đạo nhà máy dệt Hồng Giang và rất đông các nhân viên. Lúc này, các lãnh đạo đương nhiên sẽ không mở miệng nói trước.
Mọi người đều không phải đứa trẻ có thể mở miệng nói linh tinh. Nếu chẳng may nói không đúng thì chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Chuyện này cũng chuyện bình thường. Càng là lãnh đạo quan trọng, chức vụ càng lớn thì sẽ càng là người nói sau cùng.
Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Anh Tống, anh làm Bí thư Đảng ủy kiêm giám đốc của nhà máy dệt Hồng Giang. Chuyện của nhà máy dệt Hồng Giang tôi tin rằng anh là người hiểu rõ nhất. Trong chuyện này, ý kiến của anh là quan trọng nhất. Đây chính là tiếng nói từ cơ sở. Anh nói xem, trước mắt, nhà máy dệt Hồng Giang có ý tưởng gì?
Cách điểm tướng này của Nhiếp Chấn Bang cũng rất có chừng mực. Tống Trung Quốc không phải là người có chức vụ thấp nhất ở đây. Lãnh đạo của xí nghiệp trực thuộc tỉnh, cũng tương đương với lãnh đạo cấp sở. Cấp bậc của Tống Trung Quốc cũng tương đương với phó giám đốc sở.
Mọi người ở đây cũng có người chức vụ thấp hơn ông ta. Ví dụ như, vài vị phó giám đốc của nhà máy dệt Hồng Giang, nhưng trong tình huống này những người đó lại không có đủ tư cách để lên tiếng. Tống Trung Quốc làm người đại diện là thỏa đáng nhất rồi.
Tống Trung Quốc nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi cũng gật đầu nói:
- Bí thư đã chỉ điểm thì tôi xin được thả con săn sắt, bắt con cá rô vậy. Tôi xin được nói về ý tưởng của nhà máy dệt Hồng Giang.
- Trước đây, nhà máy cũng đã nhiều lần họp về vấn đề có liên quan đến việc cải cách thể chế xí nghiệp, cũng đã vài lần mở đại hội công nhân viên chức để trưng cầu ý kiến của toàn bộ nhân viên. Mọi người thật sự vẫn có tình cảm rất sâu đậm với nhà máy. Chúng tôi vẫn có khuynh hướng cải cách theo hình thức đầu tư cổ phần, Mỗi công nhân viên chức đều tham gia để trở thành một bộ phận của công ty.
Tống Trung Quốc nói.
Không thể phủ nhận rằng Tống Trung Quốc này là một lãnh đạo tốt. Nhưng lãnh đạo tốt không nhất định là một người có năng lực lãnh đạo. Nói một cách khách quan, ngành sản xuất dệt đình trệ, sản phẩm lạc hậu, đây chính là nguyên nhân nhà máy dệt phá sản. Nhưng nó không phải biểu hiện của việc ban lãnh đạo bất tài.
Trong lời nói của Tống Trung Quốc cũng có một chút tính toán. Vừa mở đầu đã nói đây là ý kiến thảo luận của đại hội công nhân viên nhà máy chứ không phải ý kiến của cá nhân. Như vậy, mặc dù có nói không đúng thì cũng sẽ không làm sao. Lãnh đạo đương nhiên sẽ không thoải mái nhưng cũng không trách tội ông ta.
Tống Trung Quốc vừa dứt lời, Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản Nhà nước Lưu Khánh liền nhíu mày lại, giơ tay nói:
- Về việc thay đổi chế độ của nhà máy dệt Hồng Giang, trong hai năm qua đã làm nhiều lần nhưng vẫn không thể quyết định được. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì vấn đề tài sản thuộc sở hữu của nhà nước.
Lưu Khánh nói tới đây liền nhìn qua Tống Trung Quốc. Là người đứng đầu của Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản Nhà nước, Lưu Khánh và Tống Trung Quốc có quan hệ khá mật thiết. Vấn đề của nhà máy dệt Hồng Giang cũng là vấn đề mà Lưu Khánh nhức đầu nhất.
Lưu Khánh tiếp tục giải thích:
- Thống kê của cuối năm trước, tổng tài sản của nhà máy dệt Hồng Giang bao gồm nhà xưởng, đất đai, thiết bị, các loại tài sản kỹ thuật là một tỷ ba trăm bảy mươi triệu, trong đó, ba khu nhà xưởng của nhà máy trị giá một tỷ. Khoản này có thể không tính, nhưng nhà máy dệt Hồng Giang, từ nhiều năm nay, khoản vay tích lũy, bao gồm khoản vay kinh doanh và vay theo tính chính sách. Tổng kim ngạch đã cao tới một tỷ sáu trăm ba mươi triệu. Có thể nói là hoàn toàn không thể trả nổi.
Lưu Khánh vừa nói xog, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức trở nên nghiêm trọng, có chút khó tin. Số tiền một tỷ sáu trăm ba mươi triệu sao có thể cho vay được.
Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày, nói:
- Nhiều như vậy sao? Sao lại xảy ra tình hình này, đây hoàn toàn không phải gán nợ rồi sao?
Lời của Nhiếp Chấn Bang khiến ban lãnh đạo của nhà máy dệt Hồng Giang đều lúng túng. Phía Lưu Khánh lại hết sức thản nhiên. Lưu Khánh hoàn toàn là làm việc chứ không nhằm vào người nào.
Lưu Khánh nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư Nhiếp, nền công nghiệp dệt may ở trong nước đình trệ. Bắt đầu từ thập niên 90, nhà máy dệt Hồng Giang cụ thể là từ năm 95 đến nay là mười lăm năm, tích lũy được một tỷ sáu trăm ba mươi triệu. Trong đó, Nhà nước đảm bảo cho vay chín trăm tám mươi triệu theo chính sách, sáu trăm năm mươi triệu là vay kinh doanh. Số tiền đó là lấy đất đai và thiết bị của nhà máy để thế chấp. Số vốn kinh doanh vay sớm nhất là năm năm trước, đó là một khoản hai trăm triệu, năm nay vừa hay đã đến kỳ.
Nghe Lưu Khánh phân tích, cơ bản Nhiếp Chấn Bang đã hiểu. Thoạt nhìn, khoản cho vay này có vẻ rất nhiều, nhưng nếu tính toán thật sự thì cũng không nhiều. Trong thời gian mười lăm năm, chia đều ra thì mỗi năm là hơn một trăm triệu một chút. Trong đó, bao gồm cả cải tiến kỹ thuật, nhập máy móc, nguyên liệu. Mười lăm năm phải hết bốn năm trăm triệu, còn lại khoảng một tỷ hai trăm, chia đều ra mỗi năm thì được khoảng 80 triệu.
Nhà máy dệt Hồng Giang gồm mười hai ngàn nhân viên đang làm việc và đã nghỉ hưu. Con số này không quá nhiều. Mỗi tháng mỗi người được 500 tệ, tiền để trả lương một tháng đã là sáu triệu. Một năm là hết 72 triệu. Đó là còn chưa tính bảo hiểm y tế và tiền bảo vệ. Trên thực tế, còn số này còn cao hơn.
Khó trách Lưu Khánh tỏ ý phản đối. Trong tình hình này, nếu nhà máy dệt Hồng Giang muốn cải cách thành hình thức đầu tư cổ phần thì phải thật thận trọng. Nếu muốn cải cách thì một tỷ sáu trăm ba mươi triệu tiền vay này chính là một cái ngưỡng không thể bước qua được.
Hơn nữa, đôi khi không phải cứ đồng lòng là có thể thành công. Cứ cho là hiện giờ mỗi công nhân viên chức ở nhà máy dệt Hồng Giang đều đồng ý góp vốn, mỗi nhà đều đồng ý góp vốn. Nhưng cuộc sống của nhân viên nhà máy khó khăn, có thể có được bao nhiêu tiền. Cho dù là đi vay mượn bạn bè người thân, mỗi người góp mười nghìn tệ, người đã về hưu thì không tính, vậy cũng mới được sáu mươi triệu. Chút tiền đó, khởi công cũng không đủ. Ngoài ra, phương hướng sản phẩm là gì? Tiêu thụ như thế nào? Đây đều là những vấn đề phải suy nghĩ. Cũng không thể sau khi khởi công thì hàng hóa lại bị tồn trong kho. Như vậy thì cải cách còn có nghĩa gì?
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu lên nói:
- Chủ tịch Truyện Gia, ngài có ý kiến gì không?
Nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, Chu Truyện Gia cũng ngồi thẳng người lại rồi mới nói. Chu Truyện Gia một chữ cũng không thấy lọt lỗ tai. Phía Lưu Khánh, đứng ở góc độ của Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản Nhà nước mà nói, hình thức đầu tư cổ phần thật sự không thích hợp. Về mặt này, liên lụy đến nhiều phía cho vay như vậy, xói mòn tài sản nhà nước. Đây là một vấn đề không thẻ bỏ qua.
Theo Chu Truyện Gia mà nói, càng có khuynh hướng đầu tư tư bản thì vấn đề công nhân viên chức của nhà máy Hồng Giang mới có thể giải quyết, ngoài ra, vấn đề vay nợ của nhà máy dệt Hồng Giang cũng có thể giải quyết được.
Nhưng, về mặt này, Chu Truyện Gia hiểu rất rõ, tất nhiên sẽ gặp phải sự phản đối của toàn thể công nhân viên nhà máy dệt Hồng Giang. Lúc này, đối với Chu Truyện Gia mà nói, là vô cùng khó khăn.
Nhưng tính cách của Bí thư Nhiếp, Chu Truyện Gia cũng hiểu rất rõ. Hai bên ba phải, chuyện như vậy là chuyện mà Nhiếp Chấn Bang ghét nhất.
Chu Truyện Gia nói:
- Bí thư Nhiếp, tổng thể mà nói, theo ý kiến của công nhân, tôi cũng có khuynh hướng sửa đổi hình thức đầu tư cổ phần.
Chu Truyện Gia nói tiếp:
- Trong đó, về mặt chính sách cho vay, tôi cảm thấy đây không phải là vấn đề quá lớn. Một bên đã có Ủy ban nhân dân tỉnh đảm bảo, vẫn có thể kéo dài được, dùng hoạt động kinh doanh để cầm cố với bên cho vay. Trước mắt, chủ yếu nhất vẫn là năm nay cần hai trăm triệu tiền vốn. Đây là số tiền cần thiết để nhà máy có thể trở lại, hơn nữa còn phải bảo đảm vấn đề cuộc sống của công nhân viên nhà máy. Như vậy, ít nhất cần phải có ba trăm triệu. Số tiền này làm sao mà có được. Đây mới là vấn đề đáng cân nhắc.
Chu Truyện Gia vừa dứt lời, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng đột nhiên chuyển sang Diêu Định Quốc, mỉm cười nói:
- Đồng chí Định Quốc, nhà máy dệt Hồng Giang tuy là xí nghiệp trực thuộc tỉnh, nhưng lại ở trong phạm vi quản lý của thành phố Hồng Thành. Ngài có đề nghị gì không?
Sau khi Văn Bảo Quý rời đi, Diêu Định Quốc vốn là thân gia của Văn Bảo Quý lại trở thành đơn độc ở trong bộ máy Tỉnh ủy Hồng Giang. Hợp tác với Nhiếp Chấn Bang, đây là chuyện mà Diêu Định Quốc không thể không lựa chọn.
Trên thực tế, nửa năm nay, Diêu Định Quốc cũng đã làm như vậy, đó là nghe lời Nhiếp Chấn Bang. Diêu Định Quốc khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi lại cảm thấy thế này. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cùng với Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản Nhà nước, Sở Tài chính, Phòng Kiểm toán và các đơn vị liên quan lập nên một tổ công tác, một lần nưa tiến hành đánh giá kiểm toán tài sản của nhà máy dệt Hồng Giang, hơn nữa là tính số vốn phải đầu tư ban đầu. Nói cách khác, nếu như tài sản là một tỷ bốn trăm triệu thì cộng lại chính là một tỷ bảy, có thể tương đương thành một tỷ bảy trăm triệu cổ phần. Sau đó, căn cứ vào sự tự nguyện của công nhân viên chức nhà máy mà tiến hành mua bán. Về mặt này, cần đặt ra tỉ lệ cổ phần nhất định cho Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản Nhà nước. Số còn lại có thể cân nhắc đến chuyện tiến cử đầu tư. Như vậy, về phương diện cho vay hoàn lại sẽ không thành vấn đề nữa. Mặt khác, thành lập ban giám đốc và lãnh đạo mới. Tôi cảm thấy có như vậy mới tốt lên được.
Diêu Định Quốc vừa dứt lời thì đám người Tống Trung Quốc liền biến sắc. Tống Trung Quốc có chút khó xử nói:
- Bí thư Nhiếp, nếu như vậy, e là sẽ có trở ngại đó.
Lời nói của Tống Trung Quốc khiến cho Nhiếp Chấn Bang cau mày lại. Ý kiến của Diêu Định Quốc, Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, vừa suy tính đến cảm xúc của công nhân viên nhà máy, vừa tiến cử nhà đầu tư, cũng thúc đẩy sự phát triển của nhà máy. Nếu không, dựa vào bộ máy bây giờ, dù muốn làm thế nào cũng không thay đổi được.
Vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, nói:
- Anh Tống, anh cảm thấy làm thế nào mới thích hợp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận