Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 937: Bức thư tố cáo

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cung Chính ngồi cùng những ủy viên thường vụ khác cũng từ từ nói:
- Mỗi lần đi Bắc Kinh, chỗ ở đều không tiện, tôi thấy xây dựng lại văn phòng tại Bắc Kinh cũng được.
Nói xong, Cung Chính cũng giơ tay.
Tiếp theo, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lý Dịch Hồng cũng giơ tay đồng ý.
Đã có bẩy phiếu tán đồng, trong đó còn chưa bao gồm Nhiếp Chấn Bang, bộ máy ủy viên thường vụ có mười ba người nên thắng bại cũng không cần nói thêm. Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, đây là vấn đề thảo luận đầu tiên do mình đề ra mà đã đạt được tán thành, sự bắt đầu này rất tốt, Nhiếp Chấn Bang lập tức mỉm cười nói:
- Các đồng chí phản đối xây dựng lại văn phòng tại Bắc Kinh xin giơ tay.
Tiếng nói vừa dứt thì bốn người Liễu Dũng, Hạ Ngọc Sanh, Chu Gia Truyền và Tần Quảng Hán đều giơ tay, giờ phút này sắc mặt bốn người đều rất khó coi, đây thực sự là bị mất mặt rồi
Chuyện rất rõ ràng, đã có tám phiếu đồng ý thì việc giơ tay hay không cũng không quan trọng, nhưng còn cố tình bắt giơ tay không phải làm việc thừa sao?
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nhìn vẻ mặt bốn người gật đầu nói:
- Tám phiếu tán thành, bốn phiếu phản đối, đồng chí Đống Lương phân Quân khu bỏ phiếu trắng nên chuyện này cứ làm như vậy đi. Theo tôi thấy việc này đồng chí Bảo Quý tạm thời vất vả một chút, trù bị trước công tác này. Một số việc ở Bắc Kinh tôi thấy có thể cho đồng chí Lưu Tam Hải ở văn phòng tại Bắc Kinh phụ trách giúp đỡ, cần tôi giúp gì đồng chí Bảo Quý có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Ngoài ra, đồng chí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hồng Chuyên, bộ phận công tác của văn phòng tại Bắc Kinh đều do văn phòng tỉnh ủy quản lý nên anh cũng giúp đỡ phó bí thư Văn.
Lúc giao việc, Nhiếp Chấn Bang đã đem công việc của văn phòng tại Bắc Kinh giao cho Văn Bảo Quý, đương nhiên sẽ làm cho Văn Bảo Quý ủng hộ hắn, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không phải “Bắn tên không đích”, mặc dù nói là cho Văn Bảo Quý phụ trách, nhưng lại chỉ định người ra rõ ràng, công việc ở Bắc Kinh Nhiếp Chấn Bang nêu rõ bảo Lưu Tam Hải đi làm đương nhiên là coi trọng năng lực và mạng lưới quan hệ ở Bắc Kinh của Lưu Tam Hải, nhưng đây không phải là điều là quan trọng nhất, nói về mạng lưới quan hệ, không chỉ Hồng Giang mà nếu nhìn ra cả nước thì Nhiếp Chấn Bang mới hoàn toàn xứng đáng, tên gọi anh Ba NhiếpBắc Kinh cũng không phải là nói không, vai trò của Lưu Tam Hải chủ yếu là chia sẻ quyền lực của Văn Bảo Quý, ngoài ra có Hứa Hồng Chuyên hỗ trợ cũng là một khống chế lớn nhất, việc này bảo đảm mình lúc nào cũng có thể nắm giữ mọi tình hình.
Việc phó bí thư chuyên trách gánh vác loại công việc này cũng chẳng sai nhưng trong tình hình hiện nay thì ý nghĩa lại không như trước, hiện tại rõ ràng hai người Văn Bảo Quý và Hạ Ngọc Sanh đang tranh đoạt chức vụ chủ tịch tỉnh, việc này thấy rõ là Văn Bảo Quý có ưu thế rồi.
Dù sao trên cũng điều động một bí thư xuống Hồng Giang rồi, nên theo lệ thường ứng cử viên chủ tịch tỉnh trung ương sẽ suy xét nhiều hơn đến cán bộ cơ sở tại Hồng Giang
Văn Bảo Quý hiểu, Hạ Ngọc Sanh đương nhiên cũng hiểu, lúc này sắc mặt của Hạ Ngọc Sanh rất u ám, còn Văn Bảo Quý lại tươi cười. Văn Bảo Quý giờ phút này hiểu rất rõ, đừng nghĩ bí thư Nhiếp còn trẻ, thủ đoạn của bí thư Nhiếp thì người thường không thể sánh bằng, chỉ từ hội nghị thường vụ này cũng có thể hiểu không thể đùa trước mặt bí thư Nhiếp được, đây là một nhận thức cơ bản nhất, hơn nữa Văn Bảo Quý còn mơ hồ cảm thấy, nếu muốn tiến lên có khi còn phải quan hệ gần hơn một chút với bí thư Nhiếp.
Hội nghị thường ủy tỉnh ủy đã trôi qua hai ngày, biểu hiện và khả năng khống chế của Nhiếp Chấn Bang trong hội nghị cũng đã truyền khắp tỉnh Hồng Giang, hội nghị thường ủy không giữ được bí mật, đây là chuyện mọi người đều biết, thậm chí ở vài nơi còn có hội nghị thường vụ ngầm gì đó, nghĩa là tin tức của hội nghị thường vụ vừa ra thì chẳng bao lâu hội nghị thường vụ ngầm sẽ truyền bá ra ngoài. Hồng Giang đương nhiên không có cái gọi là hội nghị thường vụ ngầm này nhưng tốc độ lan truyền tin tức cũng không chậm.
Bí thư Nhiếp xuất hiện mạnh mẽ, cứng rắn trong lần hội nghị thường ủy tỉnh ủy đầu tiên lập tức làm cho không ít cán bộ lãnh đạo trong tỉnh có một số suy nghĩ, lúc trước cho dù là ở hội nghị nghiên cứu hay là thị sát Tống Châu, những việc này đều đại diện cho điều gì đó ở trên, tính chất hoàn toàn khác với hội nghị thường ủy, bây giờ không ít cán bộ lãnh đạo cũng đang xem lại sách lược và phương án của mình.
Có thể cảm nhận được sự thay đổi này rõ ràng nhất chính là ở tân thư ký tỉnh ủy Hồng Phong, là thư ký công việc của bí thư Nhiếp, Hồng Phong có thể nói là nhân vật rất đặc biệt. Hơn nữa, bản thân Hồng Phong lại có một chút tính “huyền thoại”, ở trong tỉnh Hồng Phong bây giờ được coi là một “Người tài giỏi”, dẫu sao không phải là ai cũng có thể được như Hồng Phong lại được hầu hạ hai vị nhân vật số một liền.
Lúc trước, các cán bộ trong tỉnh có lẽ vẫn còn ở trạng thái xem chừng, nhưng, từ một loạt hành động của bí thư Nhiếp này thì vô hình chung uy tín đã tăng lên rất nhiều. Khác hẳn với lúc làm cùng bí thư tiền nhiệm, trong khoảng thời gian ngắn đã gọi điện thoại mời đại thư ký Hồng xưng huynh gọi đệ, ăn ăn uống uống rất tự nhiên, phóng khoáng, tiêu tốn không ít.
Nhưng bât giờ suy nghĩ của Hồng Phong đã thay đổi hoàn toàn so với trước, giống như uống nước sẽ tự biết nóng lạnh, nhận thức về mặt này chỉ có Hồng Phong hiểu rõ. Giờ phút này nghĩ lại thấy thay đổi thật lớn, bản thân mình không sụp đổ, không cam chịu, không vấp ngã, mình may mắn đến mức nào.
Người thường, thậm chí là phần lớn người mời, cho dù họ là quan chức trong thành phố trực thuộc tỉnh nào thì Hồng Phong đều không do dự mà từ chối.
Đúng lúc đó bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.
Hồng Phong chỉnh lại tư thế ngồi và tư tưởng một chút rồi cao giọng nói:
- Mời vào.
Cửa phòng đẩy ra, làm cho Hồng Phong bất ngờ vì đi vào là Chủ nhiệm phòng Thông tin đối ngoại tỉnh ủy Trương Trung Khiêm, mỉm cười nói:
- Hồng trưởng phòng, đang bận à?
Hồng Phong có chút khó chịu vì Trương Trung Khiêm sao lại đột nhiên đến đây? Thực tế Trương Trung Khiêm là Chủ nhiệm phòng Thông tin đối ngoại tỉnh ủy, phụ trách công tác thông tin đối ngoại và tiếp đãi quần chúng toàn tỉnh, nhưng bình thường Trương Trung Khiêm liên lạc nhiều nhất vẫn là Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Sở Giám sát tỉnh, rất ít có nghiệp vụ lui tới văn phòng bí thư.
Nhưng Hồng Phong vẫn cười nói:
- Chủ nhiệm Trương vào đây, mời ngồi, anh đúng là khách ít đến. Bí thư đang bận một số việc, hay là anh chờ một chút.
Vừa nói xong, Trương Trung Khiêm cười nói:
- Hồng trưởng phòng, tôi không ngồi đâu, lần này đến là tôi muốn tìm Hồng trưởng phòng.
Nói xong, Trương Trung Khiêm từ trong túi lấy ra một phong thư để lên bàn làm việc của Hồng Phong, mỉm cười nói:
- Hồng trưởng phòng, đây là Phòng thông tin đối ngoại thu được một số thứ về Trưởng ban thư ký Hứa, Hồng trưởng phòng làm việc đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa
Nói xong, Trương Trung Khiêm nhanh chóng xoay người rời văn phòng, hành động này làm cho Hồng Phong khó hiểu, Trương Trung Khiêm có ý gì, dường như có chút ý đồ.
Thư của Phòng Thông tin đối ngoại? Lại còn liên quan đến Trưởng ban thư ký Hứa? Sao lại đưa đến đây, dừng một chút Hồng Phong mở phong thư ra, vừa mới đọc mấy hàng chữ Hồng Phong đã giật mình, thật không ngờ đây là một phong thư tố cáo, là tố cáo Hứa Hồng Chuyên.
Tố cáo một số hành vi của Hứa Hồng Chuyên ngày trước làm bí thư Thành ủy ở thành phố Ôn Xuân như tác phong hống hách, dựa vào quyền lực để tư lợi, không kiềm chế tác phong sống, sinh hoạt hủ hóa, tham ô nhận hối lộ. Trong thư còn kể rõ ràng chuyện lúc Hứa Hồng Chuyên đảm nhiệm bí thư Thành ủy thành phố Ôn Xuân đã tự mình tiến cử tập đoàn du lịch Thịnh Nghiệp đông HongKong tham gia khai thác, phát triển làng du lịch suối nước nóng thành phố Ôn Xuân, cung cấp rất nhiều lợi ích lớn, bật đèn xanh cho tập đoàn Thịnh Nghiệp vân vân. Nhưng, tất cả từ trên xuống dưới, lại không có chứng cớ xác thực, phần lớn chỉ là sự phỏng đoán lập lờ
Xem đến đây, Hồng Phong nhíu mày, Trương Trung Khiêm có ý gì? Đem phong thư này đưa cho mình định thể hiện thiện ý? Biết rõ ràng quan hệ của mình và Hứa Hồng Chuyên cho nên bán một ân tình cho mình để cho mình có sự đền đáp với Hứa Hồng Chuyên?
Nhưng đây có phải là một cái bẫy hay không? Cố ý như thế, sau đó, có ý khác trước mặt bí thư Nhiếp “xiên” cho mình một cái?
Nghĩ vậy Hồng Phong do dự hẳn, phong thư này mặc dù không có nhiều nội dung xác thực nhưng nộp lên cũng sẽ có ảnh hưởng đến Hứa Hồng Chuyên, thậm chí nếu bí thư Nhiếp quan tâm cũng có thể cho Ủy ban Kỷ luật tham gia điều tra, đối với Hứa Hồng Chuyên mà nói cho dù không có chuyện thì cũng không hay.
Nhưng nếu không nộp? Hồng Phong do dự trầm tư một lúc lâu rồi cắn răng cầm lá thư đứng lên đi ra gõ cửa.
Đẩy cửa đi vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư, tôi có một chuyện muốn báo cáo.
Đây chính là ưu thế của thư ký, đại thư ký tỉnh ủy sở dĩ được người ta coi trọng, nịnh hót là vì trong toàn tỉnh có thể nói thư ký là người gần bí thư nhất, là người bất cứ lúc nào, chỗ nào cũng có thể nói chuyện với nhân vật số một. Ưu thế này hơn hẳn so với bí thư các địa phương, các chủ tịch thành phố và các lãnh đạo chức phó của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh.
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, dừng công việc, ngẩng đầu lên nói:
- Hả? Tiểu Hồng cũng có chuyện phải báo cáo, cậu nói đi.
Hồng Phong cầm bức thư đưa tới trước mặt Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Bí thư, vừa rồi, Chủ nhiệm Trương phòng Thông tin đối ngoại đưa đến một bức thư tố cáo Trưởng ban thư ký, tôi đã xem một chút là nói về chuyện lúc Trưởng ban thư ký làm bí thư Thành ủy ở thành phố ôn Xuân, tôi không dám quyết, mời bí thư xem qua.
Nghe Hồng Phong nói, Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc, thật không ngờ lại là thư tố cáo Hứa Hồng Chuyên, đồng thời cũng có cách nhìn khác về Hồng Phong, dựa vào quan hệ của Hồng Phong và Hứa Hồng Chuyên thì hành động này của cậu ta khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, làm cán bộ trong thể chế cần phải có cách xử lý vấn đề thế này chứ không phải dùng thái độ con người để xử lý, đây mới là một cán bộ đủ tư cách, đảng viên đủ tư cách.
Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị nói thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng nói:
- Bí thư Nhiếp có ở đây không ạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận