Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1006: Hồng Giang đặc sắc.

Chương1006: Hồng Giang đặc sắc
Nhiếp Chấn Bang dứt tiếng nói, không riêng gì Văn Bảo Quý, mà ngay cả Lý Lai Bảo ở bên cạnh cũng chấn động trong lòng, phóng ánh mắt nhìn ra xa, cửa cổng ra vào khu Hồng Giang vuông vắn, bên trên phun vẽ phác thảo các cảnh đẹp tỉnh Hồng Giang một cách rõ ràng, chữ nghệ thuật, bốn chữ: Hồng Giang Tuyệt Mỹ to nổi bắt mắt, tiếp theo bốn chữ này có một cái gạch nối rồi ngay sau đó là: Hồng Giang chào đón bạn.
Nghe thấy lời nói đó Văn Bảo Quý cũng nhíu mày, ý tứ lời nói Bí thư Nhiếp, Văn Bảo Quý có thể nghe hiểu.
“Quá mức bình thường”, thì là không có gì đặc sắc, không có gì tạo ra sự xuất sắc, không thể hiện ra giá trị của Hồng Giang.
Chỗ Lý Lai Bảo cũng có chút nghi hoặc, hình thức như vậy trên cơ bản, là hình thức thường thấy nhất trong hội chợ du lịch. Ngoại trừ vài tỉnh xa xôi ví dụ như tỉnh Thảo Nguyên, tỉnh Tuyết Vực, tỉnh cấp một khu tự trị Tây bắc loại dân tộc thiểu số khá tập trung chọn làm quầy triển lãm kiểu đặc sắc dân tộc ra thì những tỉnh khác đều đúng quy củ.
Lúc này mà Nhiếp Chấn Bang cũng không hài lòng, điều này làm cho Lý Lai Bảo cũng có chút tò mò, Bí thư Nhiếp rốt cuộc muốn làm ra loại hình gì.
Tuy nhiên, bản thân dù sao cũng không phải là cán bộ Hồng Giang, cũng không phải là người của Hồng Giang, đứng ở bên cạnh ngược lại là có vẻ hơi ngượng ngùng, cười nói:
- Bí thư Nhiếp, các anh bận trước, tôi qua bên kia xem.
Lý Lai Bảo kiếm cớ rời khỏi, mục đích chủ yếu là tránh loại xấu hổ này, trên thực tế thì Lý Lai Bảo cũng không đi quá xa, giờ phút này Lý Lai Bảo cũng có chút chú ý, đều nói Nhiếp Chấn Bang là một người lành nghề, là một chuyên gia trong lĩnh vực xây dựng kinh tế, nghe danh không bằng gặp mặt, Lý Lai Bảo thật ra muốn xem một chút Nhiếp Chấn Bang này rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào.
Đợi sau khi Lý Lai Bảo rời khỏi, bên Văn Bảo Quý cũng không có chút xấu hổ nào, nếu chưa biết Nhiếp Chấn Bang đương nhiên nghĩ là Nhiếp Chấn Bang lúc này muốn bới móc, nhưng đoạn thời gian này ông ta đối với tính cách của Nhiếp Chấn Bang không nói là vô cùng hiểu biết nhưng chín phần hiểu biết vẫn phải có, Bí thư Nhiếp nói như vậy đương nhiên là có đạo lý của anh ta.
Lập tức cười nói:
- Bí thư, anh xem, nếu bây giờ thay đổi liệu có kịp hay không?
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi chậm rãi mở miệng nói:
- Quầy triển lãm là nơi hình tượng đầu tiên, điều này quan hệ đến ấn tượng đầu tiên của từng khách tham gia triển lãm khi nhìn thấy Hồng Giang, điều này rất là quan trọng.
Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói, đầu tiên là trình bày một loạt về ý nghĩa quan trọng của quầy triền lãm Hồng Giang, ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Nhưng thứ tôi nhìn thấy chẳng qua là một thứ theo quy củ, không có bất kỳ đặc sắc Hồng Giang nào. Nếu tôi không phải là người Hồng Giang thì nói thẳng là đối với quầy triển lãm này tôi không có nhiều hứng thú, cho dù là xem thì có lẽ sau khi xem tôi cũng chỉ cười mà qua.
Lời nói này, rất thẳng thắn, điều này làm cho không ít cán bộ lãnh đạo bên cạnh sắc mặt trắng bệch, nhất là nhân viên công tác bộ phận chuyên môn phụ trách bố trí và thiết kế quầy triển lãm này, Bí thư Nhiếp hủy bỏ toàn bộ công việc của bọn họ, việc này bằng với phủ định thành tích của bọn họ.
Nhiếp Chấn Bang cũng chẳng quan tâm điều này, tiếp tục nói:
- Đầu tiên, trong việc bố trí quầy triển lãm cá nhân tôi cho rằng vẫn nên làm từ hai phương diện. Một mặt là phong cảnh tự nhiên của Hồng Giang, một mặt khác lại là văn hóa truyền thống Hồng Giang.
Trong phương diện này tôi cảm thấy hoàn toàn có thể mạnh dạn một chút, trong việc thiết kế cổng cũng có thể trừu tượng, nghệ thuật một chút. Ví dụ như từ cái trụ bên trái của cổng này bắt đầu, có thể tính tới chọn dùng cách cờ đỏ, nhiều lá cờ đỏ trùng điệp, chọn dùng khái niệm trừu tượng, đem loại cờ đỏ đón gió phấp phới này để trừu tượng hóa thành cổng Hồng Giang kéo dài hướng về phía trước. Phía bên trong có thể chọn dùng một số cây cối mầu xanh làm đẹp, thể hiện tài nguyên và cảnh sắc du lịch của Hồng Giang. Phía bên phải, chỗ cây cột kết thúc của cửa cổng, dùng câu khẩu hiệu “Hổng Giang Tuyệt Mỹ” để kết thúc, như vậy càng có thể thể hiện ra sự đặc sắc của Hồng Giang, cũng càng có thể lưu lại ấn tượng khắc sâu trong suy nghĩ của khách tham quan.
Tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, cán bộ lãnh đạo tiểu tổ trù bị hội chợ du lịch bên cạnh bao gồm cả Văn Bảo Quý, nhân viên công tác, thậm chí là bao gồm cả chủ nhà bên này, mọi người trợn mắt há hốc mồm, lặng ngắt như tờ.
Giờ phút này trong lòng mọi người đều chỉ có một câu: Cái đầu Bí thư Nhiếp này sao lại lớn thế, tại sao có thể có nhiều tư tưởng kỳ diệu như vậy.
Lý Lai Bảo bên cạnh nghe không lọt một chữ nào ra ngoài, nghe vào tai, nghe vào trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang cũng đã khác, quả nhiên là danh bất hư truyền. Bởi vậy, ý tứ tuyên truyền vẫn là giống nhau, nhưng hiệu quả sinh ra lại tuyệt đối hoàn toàn khác hẳn, thay đổi như vậy làm mất đi khô khan trong đó mà cũng đem loại du lịch thư nhàn tự nhiên này thể hiện ra, càng có thể hấp dẫn sự chú ý của phần đông khách tham quan.
Giờ phút này, nếu không phải là quầy triển lãm của tỉnh Sở Nam mình không được quyết thì Lý Lai Bảo thậm chí còn muốn tìm Nhiếp Chấn Bang nói chuyện một chút, xin Bí thư Nhiếp góp ý cho quầy triển lãm của tỉnh Sở Nam một chút, có thể đoán được là trong hội chợ du lịch lần này thì người thắng lớn nhất và viên ngọc lộng lẫy nhất chắc chắn là tỉnh Hồng Giang, bởi vì Hồng Giang có một vị lãnh đạo xuất sắc như thế.
Dừng một chút, Văn Bảo Quý có chút khó xử mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp, bây giờ đã là rạng sáng rồi, chỉ cách lúc khai trương tám giờ sáng ngày mai có hơn bảy giờ đồng hồ, về thời gian liệu có kịp hay không?
Vừa mới nói dứt lời thì Lý Lai Bảo chạy ra mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Văn, việc này xin Chủ tịch tỉnh Văn yên tâm, Hội ủy của hội chợ du lịch đây đã suy xét tới tất cả mọi tình huống rồi, chuyên sắp xếp một đội thiết kế và lắp đặt chuyên nghiệp, chỉ cần bên này đề xuất ý tưởng, tôi cam đoan trong vòng ba giờ nhất định có thể hoàn thành tốt đẹp.
Đối với việc Lý Lai Bảo vì sao lại đi tới vào lúc này, cán bộ lãnh đạo của tỉnh Hồng Giang đều ngầm hiểu lẫn nhau, có thể khẳng định là Lý Lai Bảo nhất định là đi gần bên cạnh, hơn nữa những lời nói vừa rồi Lý Lai Bảo cũng nhất định nghe được, nhưng việc này không có gì, chỉ cần bề ngoài tỏ ra là được, căn bản không cần điều khác.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, lập tức nói:
- Chủ tịch tỉnh Lý, một khi đã như vậy thì phải vất vả các anh rồi, làm việc tăng ca giúp chúng tôi thay đổi lại cổng vào.
Nói xong thì Lý Lai Bảo lấy điện thoại ra rất nhanh, sau ba phút nói chuyện Lý Lai Bảo ngắt điện thoại, chưa tới mười năm phút đồng hồ lục tục, mười mấy công nhân phụ trách trang trí liền chạy tới, dưới sự dẫn dắt của nhà thiết kế, sau khi tìm hiểu một chút yêu cầu cụ thể của tỉnh Hồng Giang thì nhà thiết kế rất nhanh đã làm ra bản vẽ phối cảnh ngay tại hiện trường. Chỉ nhìn từ trên hình ảnh mà so sánh thì thiết kế mới đương nhiên là phải mới mẻ, độc đáo và hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Rất nhanh, công nhân trang trí ngay tại trên cơ sở của cổng cũ tiến hành gia công, vài cái lá cờ hình thức ban đầu dần dần được thể hiện ra.
Tại đây sau thời gian chừng một giờ, bức tranh phun vẽ chi tiết được cầm tới, dưới sự nỗ lực của công nhân trang trí thì khoảng hai giờ mười lăm chiếc cổng hoàn toàn mới cũng đã hiện lên trước mặt mọi người.
Nhìn chiếc công mới tinh phong cách phóng khoáng, tự nhiên, sinh động này, mắt mọi người đều sáng ngời, không thể không nói là dựa theo sự suy nghĩ mới mẻ của Bí thư Nhiếp, mà toàn bộ quầy triển lãm Hồng Giang tuy rằng chỉ thay đổi một chỗ cổng vào này, nhưng hình tượng tổng thể và cấp bậc cũng tăng hơn nhiều.
Văn Bảo Quý lúc này nhưng trong lòng cũng vô cùng chấn động, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang đã khác trước, loại thủ đoạn năng lực này của Bí thư Nhiếp làm Văn Bảo Quý không thể không bội phục, trong việc xây dựng kinh tế thì Văn Bảo Quý tâm phục khẩu phục rồi.
Kế tiếp, Văn Bảo Quý rất cẩn thận nghiêm túc đưa Nhiếp Chấn Bang đi thăm toàn bộ quầy triển lãm. Hồng Giang tổng cộng có mười thành phố địa châu, ở đây ngoại trừ quầy triển lãm tỉnh chiếm diện tích hai trăm mét vuông thì mười thành phố trực thuộc khác, một thành phố một trăm mét vuông, khu du lịch và những nơi đặc sắc tinh hoa toàn tỉnh cũng đã tập trung đến nơi này.
Ở từng phân quầy triển lãm, ở từng sách quảng caó, sách tuyên truyền thu hút dự án đầu tư đặt phía trước của các thành phố trực thuộc, Nhiếp Chấn Bang đều xem vô cùng cẩn thận.
Dọc đường đi sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang đều rất nghiêm túc cho đến xem hết, Văn Bảo Quý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa nãy phải sửa đổi cổng vào đã khiến áp lực của Văn Bảo Quý tăng lên rất lớn, nếu trong việc bố trí quầy triển lãm nội bộ mà Bí thư Nhiếp lại đưa ra mặt không được thì khi truyền ra không phải là mình không có năng lực sao?
May mắn là loại chuyện này cuối cùng không phát sinh nữa, không còn nghi ngờ là điều này cũng để lại một phần mặt mũi cho Văn Bảo Quý. Cổng quầy triển lãm như thế, điều này không thể nói mình không có năng lực, chỉ có thể nói con mắt và lối suy nghĩ của Bí thư Nhiếp tốt hơn, đã đi đầu trong đại đa số người, còn nội dung quầy triển lãm không có vấn đề cũng đã nói rõ công việc của Văn Bảo Quý vẫn xuất sắc.
Sau khi xem xong, đi ra khỏi quầy triển lãm tỉnh Hồng Giang, đoàn người đi ra khỏi trung tâm triển lãm quốc tế tỉnh Sở Nam, Nhiếp Chấn Bang dừng bước quay đầu nói với Lý Lai Bảo vẫn cùng đi bên cạnh:
- Chủ tịch tỉnh Lý, vô cùng cảm tạ sự ủng hộ và trợ giúp của tỉnh Sở Nam, đêm đã khuya rồi sẽ không làm phiền Chủ tịch tỉnh Lý, xin thay tôi tỏ lòng biết ơn tới đồng chí Ngạn Bác và Chủ tịch tỉnh Khu."
Đợi cho sau khi Lý Lai Bảo rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang quay sang nhìn Văn Bảo Quý nói:
- Đồng chí Bảo Quý, tôi thấy như vậy đi, ngày mai bắt đầu chính là lúc Hồng Giang nghênh đón một kỳ thi, đêm nay triệu tập người phụ trách hội chợ du lịch của các thành phố trực thuộc tại khách sạn Cảnh Thiên để tổ chức một cuộc họp.
Nhiếp Chấn Bang muốn họp thì Văn Bảo Quý đương nhiên là không có bất kỳ ý kiến và cũng không đề xuất phản đối gì, mỉm cười gật đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, không giấu gì anh, tôi cũng có ý tưởng này. Lần tham gia hội chợ du lịch này được coi trọng, thế trù bị như thế, quá trình dài, hao phí nhiều. Chú ý vào độ mạnh yếu cũng có thể nói là từ trước đến nay chưa bao giờ có trong lịch sử Hồng Giang, hiệu quả như thế nào tôi còn thật sự chưa nắm chắc. Anh là người lành nghề, vào lúc này giảng giải cho các đồng chí một chút kinh nghiệm, tăng thêm tinh thần cho chúng ta, đó chính là điều chúng ta rất cần.
Văn Bảo Quý nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Đồng chí Bảo Quý, anh cũng đừng đem tôi thần thánh hóa, tôi đảm đương không nổi. Tôi thấy thế này, về khách sạn trước, rồi bảo Trưởng ban thư ký sắp xếp một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận