Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1155: Sự kiên quyết của Thủ trưởng Mộc.

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Nhiếp Quốc Đống mỉm cười, có một loại cảm giác an lòng. Nhiếp Quốc Đống hiện giờ đã hơn sáu mươi gần bảy mươi nhưng thật sự bây giờ ông đúng là có cảm giác này.
Sau khi ông cụ qua đời, toàn bộ nhà họ Nhiếp đặt trên vai Nhiếp Quốc Đống. Nói một cách tổng thể thì ông là cũng không tệ, đã kế thừa được chức vị của cha mặc dù uy tín và sức ảnh hưởng kém hơn rất nhiều. Tuy nhiên, điều này vẫn có thể chấp nhận, bởi thời đại khác nhau, cách nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau.
So với thời của ông cụ, rất nhiều điều kiện đã kém đi nhiều. Năm đó là thời kỳ cách mạng, ông cụ đánh đông dẹp bắc. Đó đã là một loại tích lũy, xây dựng nên danh tiếng.
Tới thời của Nhiếp Quốc Đống, cấp trên không thể nói Nhiếp Quốc Đống chạy tới tất cả các đại quân khu. Thời điểm này, không thể cho phép xuất hiện một người có tiếng tăm ở trong quân đội. Nhiếp Quốc Đống có thể nhậm chức ở quân khu Tây Bắc và Việt Châu đã là rất giỏi rồi.
Đợi cho thế hệ của Nhiếp Quốc Đống lui về, thế hệ thứ ba của nhà họ Nhiếp, người xuất sắc nhất không nghi ngờ gì nữa, chính là Nhiếp Chấn Bang. Bốn mươi tuổi, Nhiếp Chấn Bang đã đi qua con đường mà đại đa số cả đời mọi người đều không thể đi qua được.
Mà lúc này, nhìn thấy thái độ của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Đống tự nhiên cười vui vẻ. Một mặt là vì nhà họ Nhiếp có hậu, mặt khác là vì tư tưởng và thủ đoạn chính trị của Nhiếp Chấn Bang đã thành thục.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Quốc Đống cũng chậm rãi nói:
- Cháu thật ra đã thấy rất rõ, nhưng vẫn không thể khinh thường được.
Nhiếp Quốc Uy ở bên cạnh cũng nói:
- Thời điểm thích hợp, con qua thăm bố vợ con một chút. Công việc phải làm nhưng tình thân cũng không thể bỏ qua.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu:
- Bác, cha, hai người yên tâm. Đạo lý “cây cao đón gió” con hiểu rất rõ. Ba dự án lớn con làm ở Lũng Tây dẫn đến sự bất mãn của các nhà ở thủ đô. Nói trắng ra đơn giản chỉ là vấn đề lợi ích.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tỏ ra rất tự tin, mỉm cười nói:
- Nhưng, chuyện này không sao. Con tin rằng, sẽ không có vấn đề gì.
Nhiếp Quốc Đống nghe xong liên tục gật đầu. Sự phân tích của Nhiếp Chấn Bang rất có lý. Có nhà họ Nhiếp, đằng sau còn có nhà họ Dương, nhà họ Đổng ủng hộ. Hơn nữa, còn có các anh em của Nhiếp Chấn Bang, có cả nhà họ Lưu, nhà họ Ngụy, muốn giành dự án không phải là chuyện dễ dàng.
Hiện giờ, Lũng Tây đã tạo thành một tổng thể lợi ích. Các nhà khác, mặt dù liên kết thì e rằng mỗi nhà cũng có một suy tính khác nhau. Đây chính là ưu thế của Nhiếp Chấn Bang.
Hơn nữa, ý muốn của các thủ trưởng cũng là điểm mấu chốt. Vấn đề hiện tại là thủ trưởng có ý muốn phát triển Lũng Tây. Đây là điểm tựa lớn nhất của Nhiếp Chấn Bang. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Nhiếp Chấn Bang thoải mái như thế.
Cấm Hải.
Một chiếc Đại Hồng Kỳ mang biển số quân đội từ từ dừng lại ở trước cửa nhà chủ tịch Kiều. Ở trong Cấm Hải có rất ít xe, các thủ trường hầu hết đều đi bộ đi làm. Đây là một hình thức để bảo vệ Cấm Hải, đồng thời cũng để rèn luyện sức khỏe.
Có thể vào ở trong Cấm Hải đều là các bậc lãnh đạo cấp quốc gia. Là người đứng đầu của đất nước, ngày thường các thủ trưởng không co quá nhiều thời gian để tập thể dục, vì vậy, đi bộ liền trở thành phương thức rèn luyện tốt nhất.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại. Lúc này, cổng nhà chủ tịch Kiều đã mở, Lương Viễn từ bên trong đi ra đón. Nhìn thấy Tưởng Nghĩa Đào mở cửa xe, Lương Viễn cũng khẽ gật đầu.
Cửa xe mở ra, Lương Viễn cũng mỉm cười chạy tới đón:
- Thủ trưởng Mộc đến rồi. Thủ trưởng đang đợi ngài. Mời vào.
Mộc Định Kiên khẽ gật đầu:
- Tiểu Lương, vất vả rồi.
Dưới sự dẫn đường của Lương Viễn, Mộc Định Kiên đi vào trong nhà. Kiều Dịch Nhân cũng đã ra đón. Là nền tảng của quốc gia, quan hệ giữa chủ tịch Kiều và Bí thư Mộc cũng hết sức hòa hợp.
- Đồng chí Định Kiên đến rồi, mời ngồi!
Kiều Dịch Nhân cười rất tự nhiên, chỉ vào sô pha rồi cũng ngồi xuống, nhìn Mộc Định Kiên nói:
- Đồng chí Định Kiên, mấy ngày nay có lẽ là rất đau đầu.
Nói tới đây, Mộc Định Kiên cũng cười khổ nói:
- Nhiếp Chấn Bang trở về, thủ đô liền dậy sóng. Theo tin tức tôi nhận được, buổi chiều nay có tổng cộng lãnh đạo của sáu tỉnh đều chạy tới đây. Chỗ của Hầu Vân Thăng rất đông khách. Ông ấy gọi điện thoại cho tôi kêu khổ, nói là mấy ngày nay cả thời gian ăn cơm cũng không phải thời gian của ông ấy rồi.
- Vẫn là do sự đố kỵ. Lũng Tây muốn phát triển, Nhiếp Chấn Bang xây dựng thành phố ô tô và thành phố dầu mỏ là chuyện rất bình thường. Tỉnh Lỗ Đông, Yến Bắc đều có tài nguyên dầu mỏ phong phú, muốn giành lấy dự án thành phố dầu mỏ là chuyện rất bình thường. Ngoài ra, tỉnh Bạch Sơn, Hoàn Châu cũng có ngành công nghiệp ô tô phát triển, có hướng cạnh tranh dự án thành phố ô tô cũng là điều dễ đoán.
Kiều Dịch Nhân cười nói.
Từ những lời này có thể nhận ra, Kiều Dịch Nhân hiểu rất rõ từng địa phương. Mấy người ở tỉnh buổi chiều mới vào thủ đô, thậm chí có người buổi tối mới đến mà Kiều Dịch Nhân đều đã rõ ràng. Điều này đã chứng minh được khả năng của thủ trưởng Kiều.
Nghe đến đó, Mộc Định Kiên cũng cười khổ, nói:
- Kiều tổng, Lũng Tây phát triển, bây giờ mà nói thì bên được lợi chính là Lũng Tây nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là vì toàn bộ Tây Bộ. Trong chuyện này, suy nghĩ của tôi vẫn rất kiên định. Thái độ của tôi cũng rõ ràng.
Những lời này đã thể hiện được lòng tin của Mộc Định Kiên. Đến cấp bậc này rồi, đối diện với vấn đề không thể chỉ nghĩ cho một vùng, một tỉnh. Lãnh đạo của các tỉnh đều có một vị trí như nhau.
Thậm chí, nói bất công một chút, vấn đề phát triển của Tây Bộ khiến cho các thủ trưởng quan tâm hơn nhiều.
Thủ trưởng Kiều lúc này cũng gật đầu, tán thành với ý kiến của Mộc Định Kiên, nói:
- Suy nghĩ của đồng chính Định Kiên, tôi rất hiểu. Trong nước có không khí như vậy, tất nhiên phải nghiêm túc một chút. Người một nước mà như ong vỡ tổ, chuyện gì cũng thích góp vui vào. Nhưng trên thực tế, không có mấy ai lo lắng về vấn đề này. Như vậy là không được. Tình hình bây giờ cũng vậy. Trước kia, khi thủ trưởng Thẩm còn tại nhiệm, vẫn luôn nhấn mạnh phải xem trọng khoa học kỹ thuật. Cái gì là coi trọng khoa học kỹ thuật? Ý nghĩa rất đơn giản, chính là hy vọng địa phương có thể căn cứ vào tình hình cụ thể của địa phương mình, nhập gia tùy tục mà phát triển chứ không phải mù quáng như vậy.
Nói xong, Kiều Dịch Nhân quay đầu nhìn Lương Viễn:
- Tiểu Lương, cậu nhớ một chút, vấn đề này là một hiện tượng rất phổ biến. Đây là một hiện tượng không tốt, cần thiết phải nói đến trong hội nghị công tác lần tới.
Nói như vậy, cơ bản đã thể hiện được ý tứ của Kiều Dịch Nhân. Mộc Định Kiên nghe đến đó đương nhiên cũng rất hiểu. Kiều Dịch Nhân cũng có thái độ ủng hộ.
Thật ra, đây cũng là chuyện rất bình thường. Điều Nhiếp Chấn Bang đến đó là do chủ tịch Kiều tự tay ký tên. Phát triển Lũng Tây kéo theo sự phát triển toàn diện của toàn bộ khu vực Tây Bộ cũng là quy hoạch và mục tiêu quan trọng của Chủ tịch Kiều sau khi nhậm chức. Lúc này, nếu Kiều Dịch Nhân không ủng hộ thì khác gì là tự đánh vào mặt mình.
Vừa rồi, để mình tỏ thái độ có lẽ cũng là do Chủ tịch Kiều cố ý. Mục đích là muốn thăm dò thái độ của mình.
Đúng như Nhiếp Chấn Bang đã nói, có được sự ủng hộ của cấp trên, ba dự án lớn của Lũng Tây được phê duyệt một cách dễ dàng.
Dự án được trả lời đầu tiên vẫn là dự án dầu mỏ. Về dự án này, nhà họ Ngụy cũng xuất lực không ít. Ngụy Hạo Dương là Bí thư Thành ủy thành phố Thi An, thành phố dầu mỏ ở tại Thi An, là người trực tiếp được lợi đương nhiên Ngụy Hạo Dương sẽ không thể ở yên.
Ngày hôm sau, sau khi Nhiếp Chấn Bang hẹn gặp với Chủ nhiệm Hầu Vân Thăng của Ủy ban Cải cách và Phát triển để bàn bạc, đệ trình của tỉnh Lũng Tây bước đầu đã giành được sự phê chuẩn của Ủy ban Cải cách và Phát triển.
Ngoài ra, dự án bảo vệ môi trường rừng cũng thuận lợi nhận được sự phê duyệt của Bộ Bảo vệ môi trường. Trên thực tế, trong ba dự án, dự án không bị trì hoãn nhất chính là dự án bảo vệ môi trường. Đây là dự án mà nhà nước sớm đã có ý thực thi. Tỉnh Lũng Tây đề xuất phương án này chẳng những nhận được sự ủng hộ mà thậm chí còn đưa ra con đường mới cho việc bảo vệ môi trường quốc gia. Xí nghiệp giành được hiệu quả và lợi ích, cuộc sống người dân được cải thiện. Đây là chuyện hiếm có.
Cuối cùng, dự án thành phố ô tô cũng phải ngưng lại. Tỉnh Lũng Tây không có nhiều ưu thế nên không có nhiều sức cạnh tranh. Điều này cũng chính là nguyên nhân khiến cho cấp trên khó xử.
Tuy nhiên, đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Có thể thúc đẩy hai dự án trong vòng một ngày đã coi như gặt hái quá thành công rồi.
Từ Ủy ban Cải cách và Phát triển đi ra, Hầu Vân Thăng tự mình tiễn Nhiếp Chấn Bang. Nói về chức vụ thì chức vụ của Hầu Vân Thăng ở trong Đảng còn thấp hơn Nhiếp Chấn Bang nửa bậc, tự mình đưa ra cửa cũng là điều bình thường. Huống hồ, quan hệ giữa hai bên còn hết sức thân thiết.
Lúc này, Hạ Cương cũng chạy ra đón với vẻ mặt nghiêm trọng. Chờ sau khi Nhiếp Chấn Bang và Hầu Vân Thăng chào nhau xong, vừa đến cửa xe, Hạ Cương liền thấp giọng nói:
- Bí thư, Chủ tịch Chấn Đào gọi điện thoại tới. Lái xe của đồng chí Lý Hoằng Nghị đã tỉnh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận