Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 998: Mạng khổ không thể trách chính quyền.

Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng tràn đầy cảm xúc, tục ngữ nói rất đúng:” Chi tiết quyết định thành bại” không thể nghi ngờ là từ chỗ Nhiếp Chấn Bang xem xét thì Âu Tiến Niên đã đạt được tiêu chuẩn này.
Bình thường mà nói, giống như tình huống của Tần Phóng Văn, tuy nói chứng nhận sáng chế độc quyền ở trong tay anh ta, lãnh đạo nhà máy cơ giới Hồng Thành đều không rõ, nhưng từ chỗ sáng chế độc quyền quốc tế vừa kiểm tra thì biết, tất cả quyền của sáng chế độc quyền này đều đứng tên của nhà máy cơ giới Hồng Thành. Về phần chứng nhận sáng chế độc quyền ở trong tay ai không quan trọng, chỉ cần ký thỏa thuận mua bán với nhà máy cơ giới Hồng Thành, quyền lợi mà nhà máy cơ giới Hồng Thành có được đương nhiên sẽ chuyển đến cho người mua.
Trước đây, công ty Lăng Tam Trọng Công sở dĩ gấp rút muốn thu mua nhà máy cơ giới Hồng Thành chính là mục đích này, mà hiện tại mục đích của tập đoàn Di Sơn đã đạt được, sáng chế độc quyền cũng đã ở trong tay, đổi lại là người khác thì việc này đại thể đã xong, căn bản không có việc của Tần Phóng Văn.
Nhưng Âu Tiến Niên lại không giống vậy, không chỉ là khen thưởng Tần Phóng Văn một triệu tiền mặt và một căn biệt thự, cải thiện điều kiện sống của Tần Phóng Văn, ngoài ra còn mời Tần Phóng Văn làm việc với mức lương cao, một mánh khóe này đưa ra thì Tần Phóng Văn đương nhiên tận tâm tận lực vì tập đoàn Di Sơn mà làm việc.
Từ việc Tần Phóng Văn nghiên cứu phát minh ra sáng chế độc quyền, tự móc tiền túi xin cấp sáng chế độc quyền, lại đem tất cả quyền đối với sáng chế độc quyền đặt bên nhà máy cơ giới Hồng Thành có thể nhìn thấy, sau này Tần Phóng Văn càng toàn tâm toàn ý vì tập đoàn Di Sơn mà làm việc, mánh khóe thu phục nhân tâm này thật sự cao minh, khiến người ta quyết một lòng nỗ lực mà không hối hận, đây chính là nguyên nhân phát triển thành công và lớn mạnh của tập đoàn Di Sơn.
Nhưng Âu Tiến Niên vừa dứt lời, ở dưới bục lại vang lên một âm thanh không được hài hòa lắm:
- Dựa vào cái gì mà cho Tần Phóng Văn anh ta, đây không phải là nghiên cứu của cá nhân Tần Phóng Văn, đây là thành quả của nhà máy cơ giới Hồng Thành chúng ta.
- Đúng đấy! Tôi còn nghe nói, lần này tập đoàn Di Sơn muốn loại bỏ không ít nhân viên, muốn tiến hành phân luồng nghỉ việc, việc này sao có thể được? Những người chúng ta ngoại trừ một chút tay nghề nếu nghỉ việc có thể làm gì? Chúng ta chờ chết nhé!
Nhân viên nhà máy cơ giới Hồng Thành vốn dĩ lo lắng sau khi thu mua nhà máy, cuộc sống của mình, công việc của mình có thể bị ảnh hưởng hay không?
Trước đây, cho dù lãnh đạo nhà máy cơ giới Hồng Thành nhiều lần khuyên giải, coi như đem tình hình khủng hoảng này áp chế đi, nhưng sau này đám người Giám đốc Phó bị cảnh sát bắt đi kỳ thật đã khiến tình hình càng áp lực, càng thêm khủng hoảng.
Giờ phút này, đứng trước lợi ích to lớn của Tần Phóng Văn, trong thời gian ngắn một số người ước ao đố kỵ trong lòng lại không cân bằng, cổ động như vậy, lập tức tất cả công nhân viên chức đều đứng lên, anh một câu, tôi một câu, không khí cả hội trường lập tức loạn cả lên, thậm chí đám người đã bắt đầu di chuyển hướng đến bục chủ tịch.
Nhìn đến đây, sắc mặt của Hạ Ngọc Sanh lập tức trầm xuống, ánh mắt quét lướt qua Diêu Định Quốc bên cạnh, thành phố Hồng Thành là địa bàn của Diêu Định Quốc, nhà máy cơ giới Hồng Thành hai năm trước đã từ Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản quốc gia của tỉnh chuyển đến cho thành ủy ủy ban nhân dân thành phố Hồng Thành ủy thác quản lý.
Tuy rằng quan hệ quản lý vẫn ở Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản nhà nước tỉnh, nhưng quản lý thực tế vẫn là thành phố Hồng Thành. Giờ phút này, Hạ Ngọc Sanh hoài nghi cao độ, việc này chính là Diêu Định Quốc sắp đặt, mục đích gì? Chính là muốn cho mình xấu mặt tại hội nghị.
Dù sao, nghi thức ký kết này là bản thân làm ra, đây là đại diện cho thành tích chính trị và thanh danh của Hạ Ngọc Sanh, hơn nữa tại chỗ này, dưới sự chú ý của Bí thư Nhiếp xảy ra việc như thế, thể diện bí thư Nhiếp không sáng sủanhư vậy vẫn có thể có những ngày tháng tốt đẹp của Hạ Ngọc Sanh anh ta sao?
Cứ như vậy, Văn Bảo Quý không phải chiếm được cơ hội trước sao?
Không nên trách Hạ Ngọc Sanh tâm tư phức tạp, trên thực tế trong thể chế việc như thế đích xác có thể phát sinh. Hạ Ngọc Sanh nheo mày, dặn dò thư ký đứng bên cạnh:
- Anh lập tức liên lạc với bên cảnh sát, lập tức phái lực lượng cảnh sát đến đây duy trì trật tự.
Nói xong, Hạ Ngọc Sanh quay người nói với Nhiếp Chấn Bang bên cạnh:
- Bí thư Nhiếp! Anh xem, tình hình này chúng ta có phải tránh đi trước không?
Một đại hội chúc mừng, mở đến cuối cùng lại diễn biến thành một cục diện như vậy, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang có vẻ khó coi, đây đúng là đang khiêu khích tỉnh ủy. Trước sự thật đã rồi, mưu toan chà đạp ý dân để phủ địch kết cục này, đây chính là đang khiêu khích uy tín của Đảng và chính quyền.
Nhiếp Chấn Bang thản nhiên liếc nhìn Diêu Định Quốc bên cạnh, việc này tuyệt đối không phải Diêu Định Quốc sắp đặt, xảy ra việc lớn thế này Diêu Định Quốc không thoát khỏi liên can, tuyệt đối không thể làm loại việc hại người không lợi mình.
- Lánh đi? Không nên lánh đi! Đồng chí Hạ Ngọc Sanh, đây là thiên hạ của Đảng, tôi tin rằng quần chúng nhân dân của chúng ta không thể gây bất lợi cho chúng tavì chúng ta từ quần chúng nhân dân mà đến.
Nhiếp Chấn Bang đứng lên, quả quyết cự tuyệt yêu cầu lánh đi của Hạ Ngọc Sanh.
Đối với sự việc kiểu này, kinh nghiệm của Nhiếp Chấn Bang hết sức phong phú, tránh đi lúc này chẳng những không có hiệu quả, ngược lại sẽ khiến cho quần chúng nhân dân nghi hoặc.
Trong thể chế, không ít sự việc chính là tình huống này đưa đến, sự việc vốn dĩ rất đơn giản, rất bình thường, ồn ào đến cuối cùng lại không thể cứu vãn mà càng gây rối càng lớn, chung quy cuối cùng vẫn là loại tâm tư sợ hãi đang quấy phá.
Sự việc trước mắt, Nhiếp Chấn Bang vừa nhìn đã hiểu, đơn giản là tiền tài động nhân tâm, lại thêm áp lực phân luồng thôi việc, một vài người đã biết mình thất nghiệp là kết cục đã định, cho nên hy vọng phá hỏng cuộc thu mua này để chính quyền tiếp tục chịu lỗ nuôi họ.
Trên thực tế, chỗ khó của cải cách chế độ xí nghiệp cũng là như vậy, ngoại trừ việc ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản, phạm pháp rối loạn kỷ cương không nói đến, không ít sự cải cách chế độ không thành công, nói trắng ra chính là động chạm đến lợi ích của loại người ăn bơ làm biếng.
Đứng lên, Nhiếp Chấn Bang cầm lấy micro, lớn giọng nói:
- Các đồng chí, xin hãy bình tĩnh! Tôi là Nhiếp Chấn Bang, tôi nghĩ nếu nói tôi ở đây, Chủ tịch Hạ ở đây, bao gồm cả Bí thư Diêu của thành phố Hồng Thành ở đây, ba chúng tôi đều không thể vì mọi người mà quyết định vấn đề vậy thì nhà máy cơ giới Hồng Thành đúng thật không cách gì giải quyết vấn đề. Hiện nay, thỏa thuận thu mua đã kí kết, ở đây tôi tỏ một thái độ, nếu mọi người không đồng ý thìtỉnh ủy Hồng Giang tình nguyện hủy bỏ, bồi thường cho tập đoàn Di Sơn hai trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng, chúng ta nuốt lời, nhưng mọi người không thể làm loạn như vậy, náo loạn như vậy chẳng có ích gì, cuối cùng mặc dù việc thu mua không thành công, việc mà nhà máy cơ giới Hồng Thành sắp sửa gặp phải cũng chỉ là một con đường phá sản.
Lời của Nhiếp Chấn Bang, chém đinh chặt sắt, dũng cảm quả quyết, không chút dây dưa kéo dài, mỗi một câu nói đều có tiếng vang, hơn nữa lời nói bộc trực, cơ bản không lo lắng đắc tội với ai, cũng không sợ kích động mâu thuẫn.
Cứ như vậy, ngược lại lại làm cho tất cả nhân viên đều kinh sợ.
Trầm ngâm một lát, trong đám đông, một âm thanh vang lên:
- Bí thư Nhiếp! Tôi nghe nói sau khi tập đoàn Di Sơn thu mua nhà máy lập tức sẽ huấn luyện làm khảo hạch, ngoài ra tôi còn nghe nói huấn luyện khảo hạch của tập đoàn Di Sơn là giả tạo, đến lúc đó bọn họ không nhận vào một ai cả, chúng tôi đều sẽ phân luồng thất nghiệp. Là thật sao?
Dứt lời, Nhiếp Chấn Bang lại cười ha hả, khí thế phóng khoáng này của bí thư Nhiếp khiến quần chúng đều nghiêm túc im lặng.
Ngay sau đó, ánh mắt linh hoạt, sắc bén của Nhiếp Chấn Bang từ trên người nhân viên nhà máy cơ giới Hồng Thành quét qua, ánh mắt này khiến tất cả mọi người cảm thấy dường như bí thư Nhiếp đang nhìn anh ta, lòng trong sáng vô tư, người không có dụng tâm nhìn ánh mắt này chỉ cảm thấy đây là một kiểu khí chất uy nghiêm. Nhưng một số người có dụng tâm xem xét lại là cảm giác hãi hùng khiếp vía, nếu thật bị Nhiếp Chấn Bang bắt được thì đời này coi như xong.
Dường như trong lúc không tự chủ được, không ít người có dụng tâm đều theo bản năng núp sau lưng người khác.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại nói lớn:
- Đây là ai nói? Các đồng chí, tất cả các nhân viên của nhà máy cơ giới Hồng Thành, phiền các anh chị dùng cái đầu suy xét cẩn thận một chút, một lần nữa tôi khuyến cáo tất cả nhân viên và người nhà, các anh chị cảm thấy một doanh nghiệp không có thành ý thì chính quyền chúng tôi có thể cho phép sao? Lúc đầu, chúng tôi và công ty Lăng Tam Trọng Công đàm phán thời gian dài như vậy mà cuối cùng lại lựa chọn tập đoàn Di Sơn, việc này chứng tỏ điều gì? Đây chứng tỏ chúng tôi coi trọng thành ý của tập đoàn Di Sơn.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục hỏi ngược lại:
- Các đồng chí! Một công ty không có thành ý có thể đem trên trăm triệu thậm chí mấy trăm triệu tiền mặt giải quyết bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế cho nhân viên về hưu của nhà máy cơ giới Hồng Thành sao? Một công ty không có thành ý có thể cùng tỉnh ủy ủy ban nhân dân tỉnh ký hợp đồng trong năm năm, bản ghi nhớ hợp đồng đầu tư năm tỷ đồng tại Hồng Thành sao? Một công ty không có thành ý có thể thưởng cho Tần Phóng Văn một triệu tiền mặt và một căn biệt thự, có thể đưa ra mức lương cao hai triệu mỗi năm sao? Xin mọi người suy xét cẩn thận, đừng bị người có dụng tâm mê hoặc.
Vào lúc này, Nhiếp Chấn Bang gật đầu với Âu Tiến Niên bên cạnh, Âu Tiến Niên tham dự thương vụ mua bán kiểu này cũng khá nhiều, trong quá trình tập đoàn Di Sơn phát triển cũng thu mua qua không ít xí nghiệp, Âu Tiến Niên cũng xem như xe ngựa chạy đường quen
Lập tức, gật đầu hiểu ý, đứng dậy nói lớn:
- Tất cả nhân viên và người nhà của nhà máy cơ giới Hồng Thành! Tôi là Âu Tiến Niên là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Di Sơn, ở đây tôi trịnh trọng cam kết với mọi người, huấn luyện và khảo hạch đây chỉ là vì để mọi người thích ứng với hoàn cảnh mới tốt hơn, hoàn toàn không phải muốn mượn cơ hội này đuổi mọi người đi, mọi người thử nghĩ ngồi tại đây tôi tin rằng đa phần đều là công nhân lão thành có kỹ thuật, huấn luyện một chút sẽ trở thành một tay cừ khôi của dây chuyền sản xuất, tập đoàn Di Sơn chúng tôi vì sao cần đuổi mọi người đi? Đối với chúng tôi mà nói mọi người mới chính là của cải.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang và Âu Tiến Niên lập tức khiến mọi nhân viên đều bình tâm trở lại, Hạ Ngọc Sanh lúc này lại thở phào nhẹ nhõm, tâm treo ngược cũng đã lấy xuống, đối với loại khí phách lâm nguy không bấn loạn này của bí thư Nhiếp cũng vô cùng bái phục.
Lập tức, Hạ Ngọc Sanh cũng mở miệng nói:
- Các đồng chí! Các vị cần phải có chủ kiến của mình, đừng bị kẻ tiểu nhân có dụng tâm mê hoặc, các vị thử nghĩ xem, thật sự có kỹ thuật thì tập đoàn Di Sơn vì sao không giữ các vị? Lẽ nàobọn họ sản xuất đều không cần công nhân sao? Hoàn toàn không phải, không những cần mà thậm chí dựa vào những người này của nhà máy chúng ta có lẽ vẫn chưa đủ. Sở dĩ cần khảo hạch, cần huấn luyện đây là cho mọi người một cơ hội, đồng thời cũng là phân ra một ít kẻ cơ hội sâu mọt. Trong nội bộ xí nghiệp, tôi tin rằng mọi người đều rõ chắc chắn sẽ tồn tại một vài kẻ không học vấn không kỹ thuật, chơi bời lêu lổng, mà cái ngưỡng cửa này chính là thiết lập lên cho loại người đó. Đối với loại người này, chúng ta không nên có sự cảm thông, bọn họ không muốn phát triển, ăn uống miễn phí cả đời, loại người này mạng khổ không thể oán trách chính quyền, tôi cảm thấy mất việc đối với loại người này mà nói à gieo gió gặt bão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận