Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 778: Tai bay vạ gió.

Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, Tăng Thái Bình hơi ngạc nhiên. Lúc này, Tăng Thái Bình có vẻ rất bình tĩnh, rất bình thường. Mình có thể có được tin tức, Nhiếp Chấn Bang ở thủ đô, rễ sâu gốc vững nên đương nhiên cũng có thể có được tin tức.
Sức khỏe của Tổng Bí thư Viên không được tốt, chuyện này đối với hàng ngũ cán bộ cấp tỉnh mà nói cũng không phải là chuyện bí mật. Lúc này, tuy Tổng Bí thư Viên đã hoàn toàn rút ra, nhưng một số trình tự tất yếu vẫn không thể thiếu được. Người đi trà lạnh, cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng như thế.
Dừng một lát, Tăng Thái Bình mở miệng nói:
- Chấn Bang cũng muốn qua đó hả? Vậy ta cùng đi nhé!
Nhiếp Chấn Bang vừa nghe được câu này, lập tức bừng tỉnh, gật đầu:
- Bí thư Tăng cũng cùng qua đó hả? Vậy càng tốt, vậy thì việc xin trung ương cho nghỉ phép giao cho Bí thư!
Tuy đôi bên lúc tranh luận một vài vấn đề có thể không nể mặt nhau, thậm chí cãi nhau ầm ỹ. Nhưng, lúc bình thường cũng không thể “Liếc mắt hẩy mũi”. Thân là cán bộ cấp tỉnh, buồn vui không thể hiện ra bên ngoài đây là tố chất cơ bản. Nếu ngay cả điểm này cũng không có, trong hội nghị Thường ủy, anh nhìn tôi không vừa mắt, tôi nhìn anh không bằng lòng, anh trợn tôi, tôi mắng anhthì loạn mất.
Cho nên, nghe Nhiếp Chấn Bang nói Tăng Thái Bình cũng cười đáp:
- Chấn Bang được lắm, lúc này cũng biết lười biếng rồi.
Là đại tướng thống trị một miền, ở địa phương của mình, sắp xếp công việc và nghỉ ngơi như thế nào đều rất thoải mái. Nhưng nếu liên quan đến nghỉ phép, phải báo cáođến văn phòng trung ương là một trình tự nhất định phải tiến hành.
Dĩ nhiên đây chỉ là vấn đề hình thức, đã đến tầng lớp của Tăng Thái Bình và Nhiếp Chấn Bang thì về cơ bản không thể có chuyện không cho nghỉ phép.
Lần này đến thủ đô, hai người không làm kinh động đến các thành viên khác của bộ máy trong tỉnh, cũng không bố trí đón tiếp rầm rộ.
Hai người thêm hai thư ký, bốn người đáp máy bay ở sân bay quốc tế thành phố Thiên Phủ đến thủ đô.
Hơn bốn giờ chiều đến sân bay. Vừa ra khỏi sân bay có hai người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bước đến, bên cạnh, còn có một người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ rất yểu điệu.
Nhiếp Chấn Bang và Tăng Thái Bình vừa bước ra, ba người này lập tức bước đến, người đàn ông ở giữa cầm đầu, thân hình có vẻ hơi mập mạp mỉm cười, toàn bộ các thớ thịt trên khuôn mặt chen chúc lại với nhau cho người ta cảm giác buồn cười:
- Bí thư Tăng, Chủ tịch Nhiếp, hoan nghênh hai vị lãnh đạo, xe đã chuẩn bị xong. Hôm nay hai vị về khách sạn nghỉ ngơi trước chứ ạ?
Tăng Thái Bình lúc này cũng giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ tịch Nhiếp, giới thiệu với anh, vị này chính là đồng chí Tăng Tân Hoa, Chủ nhiệm Văn phòng thường trú tỉnh Ba Thục chúng ta ở thủ đô, hai đồng chí bên cạnh anh ấy là đồng chí Phó chủ nhiệm Hoàng Siêu Mỹ và đồng chí Lý Lệ.
Nghe giới thiệu của Tăng Thái Bình, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn vào người của Tăng Tân Hoa, dung mạo có chút giống Tăng Thái Bình., hai người này chắc chắn có quan hệ thân cận.
Điều này cũng rất bình thường, văn phòng thường trú ở thủ đô là một bộ phận quan trọng, là địa phương liên hệ trung ương, là sợi dây gắn kết, cầu nối giữa các Bộ và Ủy ban ở trung ương. Ví trí then chốt nên Tăng Thái Bình để một người của mình ở đây, việc này cơ bản không có gì để nói.
Vả lại, chi phí tiếp đãi hằng năm của Văn phòng thường trú rất nhiều, các toà cao ốc của Ba Thục đều do Văn phòng thường trú quản lý sử dụng, về mặt lợi ích mà nói, đây cũng là một chức quan béo bở khó có được.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang mỉm cười bắt tay với Tăng Tân Hoa, Hoàng Siêu Mỹ bên cạnh cũng chủ động bước lên:
- Chủ tịch Nhiếp, chào anh!
Kế tiếp lại bắt tay với Phó chủ nhiệm Lý Lệ, vừa bắt tay Lý Lệ vừa nở một nụ cười thanh nhã, âm thanh nhẹ nhàng quyến rũ:
- Chủ tịch, chào mừng anh!
Khoảnh khắc bắt tay, Nhiếp Chấn Bang lại cảm nhận được rõ ràng, ngón tay út của người phụ nữ này ở trong lòng bàn tay mình cào nhẹ một cái..
Người phụ nữ này không đơn giản, thủ đoạn dụ dỗ này, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể nói thẳng ra, chuyện này, nói ra ngược lại sẽ đắc tội với người ta, Lý Lệ có thể đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm Văn phòng thường trú tỉnh Ba Thục ở thủ đô, điều này đủ nói lên rất nhiều vấn đề rồi.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang điềm nhiên như không có việc gì, nhìn Tăng Thái Bình nói:
- Bí thư Tăng, tôi thấy, hay là chúng ta đến bệnh viện quân đội trước nhé!
Lần này, đến thăm Tổng Bí thư Viên, mang đến thứ gì cũng chẳng quan trọng, chủ yếu, vẫn là bày tỏ tấm lòng và suy nghĩ của mình.
Hai người Nhiếp Chấn Bang và Tăng Thái Bình bước vào khu bệnh đặc biệt bệnh viện quân đội, ở ngoài cửa phòng bệnh của Tổng Bí thư Viên, đã có mấy người đứng bên cạnh.
Sau khi đợi nửa tiếng đồng hồ, Nhiếp Chấn Bang và Tăng Thái Bình bước vào, lúc này đầu giường và mặt đất bày đầy hoa tươi. Tổng Bí thư Viên nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn hai người, Tổng Bí thư Viên cười nói:
- Đồng chí Thái Bình và Chấn Bang đến rồi, các cậu đã có lòng, cũng không phải bệnh gì to tát. Công tác là quan trọng hơn cả.
Tăng Thái Bình lúc này cười nói:
- Thủ trưởng, cố gắng nghỉ ngơi, tôi và Chấn Bang lần này cũng chỉ là tiện đường, đúng lúc chuẩn bị đến thủ đô mang tài chính quan trọng về. Vừa nghe nói thủ trưởng mắc bệnh đã nhập viện nên tôi và Chấn Bang dự định muốn đến thăm một lát, cảm tạ thủ trưởng nhiều năm nay đã ủng hộ và giúp đỡ đối với kinh tế tỉnh Ba Thục chúng tôi.
Tổng Bí thư Viên lúc này cũng mỉm cười rộng lượng, khoát tay nói:
- Cũng không phải chiếu cố và ủng hộ gì, tôi từ trước tới nay đều là xử lý sự việc công bằng. Phát triển kinh tế trong nước, chung quy lại đều có suy nghĩ và chính sách, đầu tiên là phía Đông sau đó là phía Tây. Hiện nay xem ra, thành tích rất tốt. Tỉnh Ba Thục bây giờ càng cần phải nắm chắc cơ hội này. Đồng chí Thái Bình điềm đạm chắc chắn, Chấn Bang có thế tấn công, có quyết đoán và gan dạ sáng suốt, sự kết hợp này của các cậu, ở bộ máy cấp tỉnh trong nước rất khó có được.
Vì lo lắng cho sức khỏe của Tổng Bí thư Viên, cuộc nói chuyện lần này hoàn toàn không tốn thời gian quá dài. Khoảng mười phút sau, bên ngoài bác sĩ chăm sóc y tế đã bước vào, gián đoạn cuộc trò chuyện lần này.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tăng Thái Bình cười nói:
- Chấn Bang chuẩn bị đi đâu?
Đối với lời nói của Tăng Thái Bình, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu rõ ý tứ của ông ta. Ở thủ đô, ai chẳng có con đường và bạn bè của mình. Tăng Thái Bình muốn nhân dịp này, thăm hỏi lãnh đạo hoặc bạn bè của của ông ta ở thủ đô, lập tức Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Bí thư Tăng, đúng dịp về lại thủ đô, tôi cũng muốn xin phép về nhà thăm các bậc bề trên.
Sau khi nhìn xe của Tăng Thái Bình dần mất hẳn trên đường, Nhiếp Chấn Bang rút điện thoại, bấm số của Triệu Tinh Long:
- Tinh Long, đang làm gì đó hả?
Đầu dây bên kia, Triệu Tinh Long tỏ ra hết sức hưng phấn, giọng điệu cũng lộ rõ vui mừng:
- Anh Ba, sao hôm nay rảnh rỗi mà gọi cho em? Em đang ở Châu Phi. Lần này, xí nghiệp khoáng sản Long Hoa chuẩn bị đầu tư mấy mỏ kim cương và vàng ở châu Phi, em và Lý Hoa qua đây xem xét.
Vừa nghe giọng nói của Triệu Tinh Long, Nhiếp Chấn Bang liền sửng sốt, thật không ngờ một Triệu Tinh Long bất cần đời giờ này lại bắt đầu chú ý đến sự nghiệp. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Tôi ở thủ đô. Cậu đã không có ở đây, vậy thì thôi. Đợi sau khi trở về đến Ba Thục chơi, có một số chuyện, muốn tìm cậu tâm sự.
Sau khi gác điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lại bấm gọi Lưu Côn. Lần này thật may mắn, Lưu Côn đúng lúc đang ở thủ đô. Sau khi nói địa điểm của mình, không đầy năm phút sau, một chiếc Bentley đã dừng ở cửa bệnh viện quân đội, biển số quân đội của Bộ Tư lệnh phòng vệ thủ đô.
Lúc này, Lưu Côn từ chỗ ngồi lái bước ra, cười nói:
- Anh Ba, sao lại về lúc này?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười, trêu:
- Ông chủ Côn lái Bentley, tốt nhất nên thuê một tài xế. Cậu dáng vẻ này, chẳng ra làm sao cả!
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang bước lên xe, nói với Lưu Côn bên cạnh:
- Côn, tìm một chỗ nói chuyện, có vài chuyện muốn hỏi cậu.
Lần này không chọn câu lạc bộ Vương Triều, ở đường vành đai hai, tùy ý tìm một quán cà phê, chọn một phòng, đợi sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ đến, Nhiếp Chấn Bang đi thẳng vào vấn đề:
- Côn, cậu biết giữa Dương Trí và con cái nhà họ Hứa có chuyện gì không?
Tìm Lưu Côn cũng là mục đích của Nhiếp Chấn Bang. Dương Trí và con của nhà họ Hứa xảy ra xung đột, nhưng cũng không đến mức độ Dương Trí phải trốn chạy. Mấy anh em Dương Thắng Lợi vẫn đang nắm thực quyền, nhà họ Hứa không thể không biếtphân biệt như vậy?
Nhưng nhà họ Hứa chẳng những không chịu dừng tay còn cử Hứa Ái Quốc đến Ba Thục, rất rõ ràng là Hứa Ái Quốc chính là một vật hi sinh. Nếu làm tốt thì theo tính toán của nhà họ Lý và nhà họ Hứa, e rằng dùng vị trí cấp sở đến lật đổ mình. Cấp sở đổi cấp tỉnh, vụ mua bán này, đương nhiên có thể tiến hành.
Binh thư có viết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không thể không hiểu rõ.
Vừa nghe những lời của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn hơi ngạc nhiên. Thoáng dừng một lát mới nói:
- Anh Ba, chắc không thể là tiểu tử nhà Dương An Quốc chạy đến chỗ anh rồi chứ?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- An Na đã nhận lời, tôi cũng không thể nói gì? Sao? Oán thù này lớn đến đâu?
Lưu Côn cười mếu, gật đầu nói:
- Đâu chỉ là lớn, miệng tôi nghe nói thằng nhóc Dương Trí này và đứa cháu của nhà họ Hứa, cụ thể là việc gì, ở thủ đô truyền ra mấy phiên bản không giống nhau. Nhưng, tôi nghe nói, Dương Trí đã làm tàn phế cháu đích tôn nhà họ Hứa. Sau này, thằng nhóc này có khả năng rất lớn là sẽ tàn tật.
Vừa nghe đến đây, lông mày Nhiếp Chấn Bang lập tức dựng lên, ai cũng biết, đây là điều đại kỵ. Đánh thành tàn tật, có thể khẳng định, từ đây về sau, con đường quan lộ đã bị chặt đứt. Tuy hoàn toàn không có quy định rõ ràng, người có thân thể không kiện toàn không thể đi con đường quan, chuyện này về cơ bản coi là là quy định ngầm, chẳng trách nhà họ Hứa làm như thế.
Mục đích nhà họ Dương đem Dương Trí đến Ba Thục đã bày ra rõ ràng. Lúc này, nếu nhà họ Hứa vẫn nắm chặt chuyện này không buông sẽ kích động nhà họ Dương phản kích. Nhà họ Hứa tự nhận không thể chịu nổi, nhưng cục tức này, nhà họ Hứa nhất định nuốt không trôi. Cứ như vậy, nhà họ Hứa hợp tác với nhà họ Lý, nhà họ Lý nhân cơ hội này giật dây nhà họ Hứa đưa người đến Ba Thục. Mình lần này đụng phải tai bay vạ gió rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận